Một giáo sư thuộc trường đại học của La Bích bị sát hại, rất nhiều truyền thông ùa đến phòng làm việc của ông ta phỏng vấn những đồng nghiệp xung quanh, thậm chí sinh viên đi ngang qua cũng bị truyền thông phỏng vấn.
Không bình thường, La Bích nghĩ thầm trong lòng, trước kia cho dù xảy ra chuyện thế này cũng không nhiều người quan tâm đến vậy.
La Bích ở trong phòng học dùng điện thoại lên internet đọc một chút tin tức, đầu đề tin tức dùng chữ màu đỏ nổi bật như khắc vào màn hình.
Trong tin tức có một phóng viên nào đó tìm hiểu được: Nghe nói hơn hai mươi năm trước, Lăng giáo sư đã bắt đầu bồi dưỡng Cổ Vinh Đạt. Sau khi được nhận nuôi từ cô nhi viện, từng hành vi cử chỉ của Cổ Vinh Đạt đã được cố ý bồi dưỡng, sau đó trở thành ma cà rồng sát hại hai cô gái trẻ. Cuối cùng, hôm qua Lăng giáo sự được phát hiện đã bị giết tại nhà bằng phương thức tương tự. Dân mạng gọi đây là trừng phạt đúng tội, loại người này chết không có gì đáng tiếc. Hung thủ ngược lại thành người được người dân khen ngợi.
La Bích nhanh chóng lên mạng tìm kiếm mấy từ khóa, phát hiện rất nhiều bài viết cũng đang thảo luận chuyện này.
Lăng giáo sư đáng chết! Không được phép khống chế cuộc sống của người khác! Ông ta đã hại thanh niên xã hội!…
Dường như hành vi phạm tội của Cổ Vinh Đạ đều bị đổ lỗi cho Lăng giáo sư. La Bích nhíu mày. Đêm qua, Du Kinh đã tìm được một con chip dữ liệu trong nhà của Lăng giáo sư, cũng đã được bảo mật. La Bích không dám tưởng tượng, chẳng may những số liệu này bị công khai, xã hội này sẽ rung động đến mức nào. Mấy người đã bàn bạc trước, sau khi kết thúc vụ án sẽ lập tức tới những gia đình đó giải quyết vấn đề này.
La Bích tắt điện thoại, nghiêm túc học bài, không nghĩ tới chuyện này nữa.
Bên kia, Du Kinh cũng đang xem lướt qua những bình luận nóng hổi kích động trên mạng và độ quan tâm chưa từng có.
“Hung thủ bí ẩn này gây ra tranh cãi rất lớn, một nửa lòng đầy phẫn nộ, cho dù hung thủ dùng phương pháp tàn nhẫn tương tự để trả thù nhưng những người đó vẫn giữ thái độ ủng hộ. Một nửa còn lại cho rằng như vậy gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội. Nhưng bất kể thế nào, hắn đã nổi danh.” Lý Hoài Nhân ở bên cạnh nói.
“Hắn ta hẳn đang rất vui vẻ.” Ánh mắt Du Kinh rời khỏi màn hình, “Trong tình huống ở bên ngoài có phóng viên còn có thể lẻn vào trong sát hại Lăng giáo sư. Hắn muốn càng nhiều người nhìn thấy việc hắn làm, hắn cần sự khẳng định, cho nên trong cuộc sống bình thường hắn rất ngoan ngoãn vâng lời.”
Du Kinh viết toàn bộ tin tức về hắn ta lên bảng đen.
Tính cách hướng nội, công việc dễ bị lãng quên.
Còn lại trống không. Nếu hắn ta muốn đứng ở một vị trí được chú ý, chọn vụ án được quan tâm gần đây nhất để tiến hành phạm tội, quả thật hắn đã thành công. Thế nhưng… một người ngủ đông trong cuộc sống lâu như vậy, vì sao lại chọn vào lúc này? Như vậy, nhất định hắn ta đã bị kích thích ở một phương diện nào đó, hoặc là… tới một điểm bùng phát.
Du Kinh đột nhiên nghĩ tới dữ liệu mà Lăng giáo sư để lại.
Vì vậy, Du Kinh và Lý Hoài Nhân xem tài liệu cả một ngày, đọc hết báo cáo về tám người còn lại một lượt, lần báo cáo cuối cùng là hai tháng trước.
Du Kinh không tìm thấy tư liệu mà anh cần ở trong đó, bởi trong đó không có tấm hình mà anh muốn.
“Theo lý mà nói, mỗi một bố mẹ nuôi đều sẽ giấu con mình là con nuôi, hơn nữa cũng không có dấu hiệu gì tỏ vẻ đã bại lộ. Trọng điểm là, ngoại trừ chúng ta, còn ai biết về tài liệu này nữa?” Lý Hoài Nhân biết mục đích của Du Kinh, sau khi xem xong nêu lên suy nghĩ của bản thân.
Du Kinh không lên tiếng, chỉ tắt máy tính, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hắn sẽ còn gây án. Thời gian không rõ, nhân vật không rõ. Hắn là một quả bom hẹn giờ.” Du Kinh để lại một câu, đọc được tin nhắn của La Bích liền cầm chìa khóa rời khỏi cục cảnh sát.
“Phần lớn dân mạng không hiểu động cơ của hung thủ, chỉ cảm thấy đây là một hành động trả thù.” La Bích lên xe bèn nói tới bài viết cô đã đọc hôm nay.
“Hắn ta sẽ không cam lòng dừng lại ở đây. Ở đây có tất cả những thứ hắn cần – hư vinh và tiếng khen ngợi.” Du Kinh đánh tay lái sang đường.
“Lẽ nào phòng giám định không tìm được chút xíu dấu vết nào?” La Bích cảm thấy khó tin, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không có sơ suất nào sao?
“Đây chính là điểm hắn tự hào nhất. Nhìn từ một góc độ khác, trong cuộc sống, hắn là một kẻ sợ đầu sợ đuôi.” Du Kinh giải thích, “Phạm tội thường là hành vi bùng phát những ý định bị một người giấu trong lòng không muốn người khác biết, sau khi được người khác quan tâm, ham muốn bắt đầu bành trướng, cho nên mới nói, hắn sẽ còn tiếp tục.”
Khi Du Kinh dừng xe, La Bích đột nhiên nhào tới cắn mạnh lên môi anh. Du Kinh thấy tư thế của La Bích như vậy vội vàng che bụng cô, đỡ eo cô, bắt đầu triền miên.
“Ừm, nếu đây là phạm tội thì ham muốn của em cũng bắt đầu bành trường rồi.” La Bích hôn xong nằm xấp trong ngực Du Kinh thở gấp, cười khanh khách ra tiếng.
“Quỷ nghịch ngợm.” Du Kính nhéo má cô.
Hai tuần qua đi, dường như tất cả đều sóng êm gió lặng. Mà hôm nay, trò chơi mèo vờn chuột mới thật sự bắt đầu.
Tin tức trên mạng có xu hướng lắng xuống, thế nhưng cũng có không ít người lên tiếng hỏi, vì sao cảnh sát vô dụng đến mức không bắt được tên hung thủ đang không ngừng gây rối?
Không phải vô dụng mà là đang chờ đợi. Còn Du Kinh không phải đang đợi, mà là đang tìm manh mối.
Nhưng mà, một tin sét đánh làm cả thành phố phải rung động.
Bởi vì lần này, người chết là thị trưởng thành phố.
Tám giờ tối, một tòa biệt thự lưng chừng núi đột nhiên bốc cháy. Nhân viên đội phòng cháy chữa cháy vội vàng chạy tới dập lửa, thế nhưng ngọn lửa quá lớn, nhân viên chữa cháy cũng không nghe thấy tiếng hô hoán bên trong. Bọn họ tích cực phun nước, khói bốc lên nồng nặc bao trùm cả bầu trời, khi nhân viên chữa cháy cẩn thận vào nhà kiểm tra thì phát hiện một thi thể kỳ quái gương mặt đã bị cháy hoàn toàn biến dạng, bọn họ lập tức liên lạc với cục cảnh sát.
Khi cảnh sát nhận được điện thoại, nhân viên phòng cháy chữa cháy do dự một lúc rồi mới nói: “Thi thể có chút kỳ quái, ở tư thế đang quỳ.”
Lúc đó Du Kinh không ở trong cục, đang ở nhà xem phim với La Bích, La Bích khóc nước mắt nước mũi ròng ròng. Phụ nữ có thai quả thật không bình thường, La Bích nghĩ, trước kia cô là bách độc bất xâm đấy.
Du Kinh đang cầm khăn tay bất đắc dĩ lau khô nước mắt trên mặt cô thì Lý Hoài Nhân gọi điện tới. Du Kinh thầm nghĩ, cái gì cần tới đã tới rồi.
“Ở đâu?”
Bên kia, Lý Hoài Nhân không ngờ câu đầu tiên đã là thế này, giật mình một thoáng rồi mới trả lời.
“Biệt thự lưng chừng núi, tạm thời chưa biết người chết là ai, Lâm Giai đã tới đó, nghe nói khi nhân viên chữa cháy vào nhìn thấy thi thể quỳ trên mặt đất mới báo cảnh sát.”
“Quỳ…” Du Kinh ngẫm nghĩ một lát, “Chuộc tội à?”
“Điều tra gần đây trên mạng…”
“Để em, để em.” Người nào đó vẫn ở bên nghe Du Kinh nói chuyện vội vàng tự đề cử.
Du Kinh liếc mắt nhìn cô một cái, La Bích chắp hai tay trước ngực, bĩu môi làm nũng, tỏ vẻ mình ở nhà quá buồn chán, không thể bóc lột hết mọi thứ cô có thể làm.
“Được rồi, cậu tới đây đón tôi.”
“Vậy em tìm hiểu xem gần đây có xuất hiện chuyện gì bất ngờ không, chính xác là những chuyện lớn vì nguyên nhân con người gây ra thương vong, việc này còn khiến nhân dân ồn ảo thảo luận, lát nữa báo với anh. Hung thủ của chúng ta lại muốn giơ ngọn cờ trả thù rồi.” Du Kinh hôn lên trán La Bích, mặc một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khi Du Kinh và Lý Hoài Nhân tới, hiện trường đã bị phong tỏa.
Thi thể đã bị lửa đốt cháy đen, không thể nhận rõ gương mặt. Lâm Gia đã bắt đầu cầm dụng cụ làm việc.
Dưới ngọn lửa mãnh liệt, thi thể vẫn giữ nguyên một tư thế. Lý Hoài Nhân cầm đèn chiếu tới từ phía sau, Du Kinh thấy rõ ràng toàn bộ tư thế.
Hai đầu gối quỳ dưới đất, hai bàn tay đặt trên mặt đất, đầu cúi thấp. Phía trên mặt đất bôi rất nhiều keo dính cao su công nghiệp, dính chặt đầu gối và hai bàn tay, cho dù bị ngọn lửa mạnh bao trùm cũng không thể di chuyển.
Lâm Giai đang kiểm tra xung quanh, mày mò thi thể… đây là thói quen của cô ấy.
Lúc này, Du Kinh có tin nhắn, là mấy kết quả điều tra của La Bích:
Cá voi lớn, dưới đây đều là những chuyện gần đây được bàn luận nhiều nhất trên mạng, anh xem đi.