Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 33




Từ đây tới ngọn núi gần nhất mất một đoạn đường, đến khi tới chân núi thì sắc trời đã tối mịt. Anh bật đèn pha đi thẳng lên. Trên núi cực kỳ yên tĩnh, tiếng ồn của động cơ xe thỉnh thoảng làm đàn chim giật mình bay lên, chúng phát ra tiếng kêu chói tai. Bình thường Yến Nhuỵ Tiêu nhát gan, mặc dù hôm nay cô ở nơi ngoại trừ con đường trước mắt được chiếu sáng, xung quanh tối om giơ tay lên cũng chẳng thấy năm ngón đâu, nhưng cũng không có chút sợ hãi. Cô nhấp nhô theo xe và anh, thật sự lên đỉnh núi từng chút một.

Có lẽ Diệp Lang Đình thường xuyên tới đây, anh đỗ xe một bên rồi dẫn cô lên đỉnh. Trên núi gió to, anh tìm một chiếc khoác gió từ ghế sau vứt cho cô rồi xuống xe, gió thổi âu phục của anh thành một cái hốc, nhìn từ sau lưng trọng trách của anh rất lớn. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn một cái, mặc áo xong thì xuống xe theo sát anh cùng đi về phía trước.

Xung quanh họ chỉ có gió gào rít và màn đêm đen kịt, dưới chân là những ngọn đèn nhỏ tạo thành một hàng soi đường cho họ.

Yến Nhuỵ Tiêu ít nói một cách khác thường chỉ bình tĩnh nhìn, trong đầu vẫn là dáng vẻ Tiểu Lý đứng ngã xuống hôm nay. Buổi sáng cô muốn quan sát nghiêm túc thì bị Diệp Lang Đình cắt ngang nên cô chỉ nhìn một cái, nhưng trong đầu lại nổi gió bão cuốn hết tất cả suy nghĩ chỉ để lại khoảnh khắc đó.

Tầm mắt của cô không biết sao nhìn về phía trước theo Diệp Lang Đình, từ nhân gian dưới đất tới bầu trời bao la. Đêm nay trời đẹp, trăng và sao treo trên trời tỏa sáng rực rỡ.

“Trên thế giới này, mỗi giờ mỗi phút đều có người chết. Có người chết đứng, có người chết quỳ. Nếu cứ nghĩ vậy thì người chết như hôm nay chưa chắc là giải thoát.” Anh châm điếu thuốc rồi kẹp vào tay không hút, nhưng anh lại nhìn thấu vẻ thất thần của cô rồi mở miệng, lần đầu tiên nói như vậy với cô.

Một cơn gió thổi qua phá tan làn khói đang bay lên rồi lướt qua mặt người ta mang theo mùi hương đầu ngón tay của anh.

Cô thích mùi thuốc lá thoang thoảng thế này, nó làm trái tim bức bối cả chiều của cô tìm được nơi trút ra theo mùi hương này.

Cô nghe thấy gió thổi ra xa, tới phía xa thì lướt qua lá cây. Anh nói như thế khiến người vốn lý trí như cô bối rối, cô không nắm được dụng ý khi ngài Diệp nói vậy. Buổi tối trên núi rất yên tĩnh, tĩnh lặng tới mức cô nghe thấy được nhịp tim của mình, nghe thấy một bản thân khác hỏi: “Vậy anh thì sao?”

Anh không nói gì, quay đầu nhìn cô một cái. Ánh trăng rất sáng, anh từng nhìn mắt của rất nhiều người nhưng lại chỉ không dám dừng lâu trước đôi mắt này. Thế rồi lại quay đi, rít một hơi thuốc trên tay từ từ nhả ra: “Chưa từng nghĩ tới.” Tối nay anh có hứng, hỏi gì đáp nấy.

Gió trên núi quá lớn, thổi vào mặt phân tán làn khói anh nhả ra, từng chút phả vào mặt cô. Cô không chịu yếu thế nhìn sang, khói cũng phủ trên mặt anh. Trong sự bối rối, họ vẫn không tránh khỏi việc đối mắt nhau.

Cô thở dài nói như thể giận dỗi: “Anh có chết cũng phải chết trong tay tôi.”

Diệp Lang Đình nhìn một cái rồi cười: “Để xem khả năng của cô.” Sau đó hút hơi thuốc cuối cùng rồi ấn đầu lọc lên trên đầu xe, từ từ nghiền nát tia lửa cuối cùng.

Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu cảm thấy lạnh, cô đút chặt tay trong túi áo, vừa quay người lên xe vừa hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.” Anh đi theo trả lời cô rồi lại khôi phục vẻ kiệm lời.

“Về thôi, về nấu mì ăn.” Yến Nhuỵ Tiêu hình như cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau một ngày hoảng loạn nên cơn buồn ngủ và cơn đói mới từ từ trở về. Diệp Lang Đình khởi động xe không bao lâu thì cô đã tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Chiếc xe đã đỗ vào chỗ để xe, ánh đèn lờ mờ trong tầng hầm để xe chiếu qua cửa kính chắn gió của họ. Lúc cô mở mắt thì bốn mắt đối diện với Diệp Lang Đình. Ngây ra một lát cô mới nhận ra mình đang ở đâu, chỉ cố chấp hỏi lại câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời: “Ăn mì không?”

Diệp Lang Đình tháo dây an toàn, không ngẩng đầu lên: “Có.”