Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 88: Chương 88




Trương Vô Kỵ nghĩ thầm, mình lênh đênh thế này, nếu đề cập đến tên tuổi thái sư phụ và cha mẹ, không khỏi làm nhục đến ông cha, nên nói:- Cha mẹ tôi đều đã mất cả, ở trung nguyên không sống nổi, nên bỏ xứ đi lang thang đến nơi này.Chu Cửu Chân cười nói:- Tôi bắn con khỉ, ai bảo cậu giấu nó vào trong bụng làm gì, bụng đói quá nên định ăn thịt khỉ, có phải không nào? Đâu có ngờ chó của tôi lại xông vào cắn xé cho tan tành như thế.Trương Vô Kỵ đỏ mặt, liên tiếp lắc đầu, nói:- Tôi không định ăn thịt con khỉ đâu.Chu Cửu Chân lại cười:- Cậu ở trước mặt tôi, phải ngoan ngoãn không được chối quanh nghe chưa.Nàng chợt nghĩ ra một chuyện, hỏi thêm:- Cậu học võ gì thế? Đánh một chưởng mà vỡ đầu con Tả tướng quân của tôi chết tươi, chưởng lực không phải nhẹ.Trương Vô Kỵ nghe nói mình đánh chết con chó yêu quý của cô ta, không khỏi ân hận, nói:- Lúc đó tôi kinh hoảng, ra tay có lẽ hơi nặng. Hồi còn bé tôi cha tôi có dạy đôi ba năm quyền cước, nhưng có biết võ công gì đâu.Chu Cửu Chân gật đầu, nói với Tiểu Phượng:- Ngươi đem y xuống tắm rửa, thay quần áo đi.Tiểu Phượng bĩu môi nói:- Vâng.Rồi dẫn y ra ngoài. Trương Vô Kỵ quyến luyến không muốn rời, đến cửa sảnh, nhịn không nổi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nào ngờ chính lúc đó Chu Cửu Chân cũng nhìn y, hai mắt gặp nhau nàng liền long lanh khóe thu ba, nở một nụ cười. Trương Vô Kỵ thẹn đến chân tóc cũng đỏ bừng, hồn vía đâu đâu, không nhìn thấy bậc cửa, vấp một cái ngã bổ tới trước. Y khắp người đâu cũng đầy vết thương, nay ngã nhào, mấy chỗ đau nhói, nhưng không dám kêu, vội lồm cồm đứng dậy. Tiểu Phượng cười khúc khích nói:- Gặp tiểu thư nhà ta, ai ai cũng thần hồn điên đảo. Không ngờ ngươi còn bé mà cũng đã gớm thế đấy.Trương Vô Kỵ quýnh quýu, liền rảo bước đi trước. Đi được một lúc, Tiểu Phượng lại cười:- Ngươi đến phòng bà chủ để tắm rửa, thay quần áo ư?Trương Vô Kỵ đứng lại nhìn kỹ, quả nhiên thấy căn phòng trước mặt rèm thêu trướng rủ, nơi này chưa từng đến bao giờ, hóa ra y lạng quạng nên đã đi lạc đường. Con a đầu Tiểu Phượng là đứa láu lỉnh, không nói trước, đợi đến khi y đi nhầm chỗ rồi bấy giờ mới ra lời chọc ghẹo. Trương Vô Kỵ mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói năng, Tiểu Phượng nói:- Ngươi gọi ta một câu "Tiểu Phượng tỉ tỉ, xin chị cứu tôi" thì ta sẽ dẫn ngươi đi ra.Trương Vô Kỵ ấp úng:- Tiểu Phượng tỉ tỉ…Tiểu Phượng giơ ngón tay lên má, giả vờ nghiêm nghị hỏi:- Hừ, ngươi gọi gì ta?Trương Vô Kỵ nói:- Xin tỉ tỉ cứu tôi, dẫn tôi ra.Tiểu Phượng cười:- Thế thì được rồi.Con bé liền dẫn Vô Kỵ quay trở lại căn phòng nhỏ của y, nói với Kiều Phúc:- Tiểu thư dặn là cho nó đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ
data-ad-slot="8346126209">