Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 121: Chương 121




Trương Vô Kỵ còn lòng dạ nào mà nghe hát, nhưng không nỡ làm nàng cụt hứng, mỉm cười nói:- Thế thì hay lắm.Tiểu Chiêu ngồi xuống bên cạnh chàng, cất tiếng hát:Nhân sinh lý lẽ ai ơi,Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.Ai ai cũng có thời thăng giáng,Chẳng một ai chỉ xuống không lên.Trong may có rủi kề bên,Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.Trương Vô Kỵ nghe đến câu: "Cát tàng hung, hung tàng cát" lại nghĩ đến thân phận mình, quả đúng như thế, thấy giọng nàng trong trẻo dễ nghe, lên cao xuống thấp thật uyển chuyển, bao nhiêu buồn phiền giảm hẳn. Tiểu Chiêu lại hát tiếp:Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,Trời chói chang có lúc xế chiều.Trăng kia sáng mãi bao giờ,Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.Đất thoai thoải đông nam một cõi,Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.Dù cho thiên địa nhường bao,Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.Trương Vô Kỵ nói:- Tiểu Chiêu, cô hát nghe hay quá, bài hát do cô sáng tác ra à?Tiểu Chiêu cười đáp:- Công tử nói đùa, con hát có gì đâu mà hay? Con nghe người ta hát, nên nhớ được vài câu, con ngu xuẩn, làm sao sáng tác ra bài này?Trương Vô Kỵ nghĩ đến câu "Thiên địa thướng vô hoàn thể" nên tấm tắc khen bài hát. Tiểu Chiêu hỏi:- Công tử có thích nghe hát thật không? Hay chỉ nói giả vờ?Trương Vô Kỵ cười:- Thích hay không thích nghe lại còn giả hay thật gì nữa? Lẽ dĩ nhiên là thật rồi.Tiểu Chiêu nói:- Hay lắm. Để con hát thêm một bài nữa nhé?Cô ta lấy tay vỗ lên trên đá làm nhịp, hát thêm:Chớ nên cau mặt nhíu mày,Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.Mặt hoa da phấn hôm nay,Già hơn bữa trước một ngày còn chi?Xuân qua đông lại tới thì,Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.Dù cho khôn khéo sang giàu,Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.Cõi trần kẻ trước người sau,Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.Hôm nay chỉ biết hôm nay,Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.Mấy ai thọ được bảy mươi,Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu
data-ad-slot="8346126209">