Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 104: Chương 104




Trương Vô Kỵ đáp:- Tại hạ họ Tăng, tên A Ngưu.Diệt Tuyệt sư thái hỏi tiếp:- Sư phụ ngươi là ai?Trương Vô Kỵ đáp:- Sư phụ tôi chỉ là một thầy lang vườn vô danh ở một tiểu trấn, sư thái chắc chẳng biết đâu.Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, không thèm hỏi nữa. Cả đoàn người đi đến khi trời sáng mới dừng lại nghỉ đem lương khô ra ăn. Chu Chỉ Nhược đem hai chiếc bánh bao nguội, cho Trương Vô Kỵ và Thù Nhi mỗi người một cái. Khi nàng đưa bánh cho Trương Vô Kỵ, nhìn chàng một cái, lập tức quay đầu ra chỗ khác. Trương Vô Kỵ trong lòng khích động, nhịn không nổi, nói nhỏ:- Ơn đức đút cơm cho ăn trên sông Hán Thủy, vĩnh viễn không quên.Chu Chỉ Nhược cả người chấn động, quay lại nhìn chàng, lúc này Trương Vô Kỵ đã cạo sạch râu ria, nàng nhìn một hồi, đột nhiên "A" lên một tiếng, mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, ấp úng:- Huynh… huynh…Trương Vô Kỵ biết nàng đã nhận ra mình, chầm chậm gật đầu. Chu Chỉ Nhược hỏi khẽ:- Hàn độc trong người đã đỡ chưa?Giọng nàng chỉ vo ve như tiếng muỗi, dường như không nghe thấy. Trương Vô Kỵ nói nhỏ:- Đã đỡ rồi.Chu Chỉ Nhược hai má đỏ bừng vội bước ra chỗ khác. Lúc đó Thù Nhi ở ngay đằng sau Trương Vô Kỵ, thấy Chu Chỉ Nhược vẻ mặt mừng rỡ, rồi mấp máy đôi môi, tiếp theo ra vẻ thẹn thùng, nhưng ánh mắt sáng lên, đợi nàng đi khỏi liền hỏi Trương Vô Kỵ:- Cô ta nói gì với huynh thế?Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên, nói:- Đâu… đâu có… đâu có gì.Thù Nhi hừ một tiếng:- Sờ sờ ra thế mà còn chối.Cả bọn nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ rồi lại tiếp tục đi, thẳng đường về hướng tây, luôn ba ngày liền xem chừng có việc khẩn cấp. Tất cả các nam nữ đệ tử dù đi hay nghỉ, ngoài những việc chẳng đặng đừng ra, không ai nói một lời, chẳng khác gì một bọn người câm.Lúc này xương đùi của Trương Vô Kỵ đã lành lặn như thường, lúc nào cũng có thể bước đi nhưng chàng giả vờ như chưa khỏi, có khi còn rên rỉ mấy tiếng để cho Diệt Tuyệt sư thái khỏi phòng bị, đợi dịp là cứu Thù Nhi trốn biệt. Có điều đường đi chỗ nào cũng là đồng không mông quạnh, chạy chẳng được xa là sẽ bị đuổi tới nên nhất thời chàng không dám vọng động. Chàng nối lại chỗ gãy xương cho Thù Nhi, Diệt Tuyệt sư thái trông thấy nhưng cũng chỉ lạnh lùng ngó qua không can dự. Diệt Tuyệt sư thái thấy võ công của Thù Nhi, đoán là nàng ắt là phe đối địch, dù sao đem bọn họ theo cũng không có gì đáng ngại, cũng không thể dễ dàng thả ra. Mỗi khi nghỉ lại hay ban đêm nằm ngủ, Trương Vô Kỵ không nhịn nổi liếc nhìn Chu Chỉ Nhược mấy lần nhưng nàng không hề đến gần bên chàng.Đi thêm hai ngày nữa, chiều hôm đó cả bọn đến một bãi sa mạc lớn, dưới đất tuyết đóng đã tan nên hai chiếc xe trượt lôi đi trên cát. Đang lúc đi, bỗng có tiếng vó ngựa từ phía tây vọng đến. Diệt Tuyệt sư thái giơ tay ra hiệu, các đệ tử liền chạy đến nằm phục xuống sau các gò cát
data-ad-slot="8346126209">