Y Đạo Quan Đồ

Chương 1243-3




Quản Thành nói: "Không ai sai khiến tôi cả, năm đó khi tôi công tác ở Quốc An, hắn từng rất bất công đối với tôi, cho nên tôi rất hận hắn. Vẫn luôn muốn giết chết hắn, hiện giờ cuối cùng cũng thả ước nguyện, sao? Tôi không có gì phải tiếc nuối cả, các anh muốn giết cứ giết. Tôi không sợ."

Trương Dương tới trước mặt hắn, Cảnh Chí Siêu lo Trương Dương sẽ lại ra tay. Vội vàng nói: "Trương Dương, khống chế tình tự của anh."

Trương Dương tóm lấy cổ áo Quản Thành. Nhìn chăm chú vào hai mắt hắn, trong mắt Quản Thành không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Trương đại quan nhân là muốn dùng mê hồn thuật để khống chế ý thức của Quản Thành, bắt hắn nói ra tên chủ mưu, Quản Thành lẳng lặng nhìn Trương Dương, hắn không hề ý thức được Trương Dương sẽ tiến hành mê hồn hắn, khi hắn sa vào ánh mắt của Trương Dương không thể tự thoát ra được thì bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức, hắn ôm ngực hự một tiếng, mông lung vốn đã mông lung trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.

Trong lòng Trương đại quan nhân kinh ngạc không thôi, đây không phải là lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này, trước đó ở chỗ Thiệu Minh Phi Thiệu Minh Phi cũng từng thấy cảnh tương tự, chẳng lẽ Quản Thành cũng giống như Thiệu Minh Phi bị người ta gieo tâm cổ, cho nên hắn mới có thể không bị mê hồn thuật chi phối?

Trương Dương duỗi tay ra cầm môn Quản Thành, Quản Thành run giọng nói: "Anh làm gì thế?"

Trương Dương rất nhanh liền nhận thấy được Quản Thành quả thực đã bị người ta hạ cổ, hắn không nói gì, lẳng lặng thả tay Quản Thành ra, đứng dậy nói: "Quản Thành, rốt cuộc là ai đã sai khiến anh làm việc này?"

Quản Thành nói: "Không ai sai khiến tôi cả."

Trương Dương nói: "Anh không nói thật, tôi có một ngàn phương pháp để khảo vấn anh, khiến anh sống không bằng chết, nhưng lại không thể chết được, anh có sợ không?"

Quản Thành bị sát khí của Trương Dương dồn ép, trong lòng không khỏi phát lạnh, có lẽ Trương Dương thực sự sẽ làm như vậy. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất cứng: " Có gan thì anh cứ thử xem, nếu tôi nhíu mày thì là con anh."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Anh xứng ư?"

Cảnh Chí Siêu tới bên cạnh Trương Dương, lặng lẽ kéo tay áo hắn, ra hiệu mình có chuyện muốn nói với hắn, Trương Dương và và hắn đi sang một bên, Cảnh Chí Siêu nói khẽ: "Trương Dương, miệng hắn rất cứng, anh chưa chắc đã hỏi ra được, hay là thế này đi tôi trước tiên mang hắn về rồi thẩm vấn kỹ càng, đối với loại người như này, Quốc An chúng tôi vẫn có một số phương pháp."

Trương Dương nghĩ nghĩ, mình cũng không thể ở trước mặt mọi người dụng hình với Quản Thành được, vả lại Quản Thành đã bị người ta gieo tâm cổ, ngay cả mê hồn thuật của mình đối với hắn cũng không có hiệu quả, cho dù dụng hình, muốn từ trong miệng hắn moi ra sự thật thì giao cũng không lớn, vì thế Trương Dương gật đầu nói: "Chuyện Bên này giao cho anh, có kết quả thì đừng quên báo cho tôi biết."

Cảnh Chí Siêu mắng thầm Trương Dương giảo hoạt, thằng cha này không chỉ có giao Quản Thành cho mình, đồng thời cũng trực tiếp quẳng đại phiền toái Nhân Gian Cung Khuyết này cho mình, nhưng Cảnh Chí Siêu lại không có biện pháp khác, chỉ đành tiếp lấy cục diện rối rắm này.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí đi ra ngoài cửa, Ngũ Đắc Chí nói: "Anh thực sự định cứ vậy là xong ư?"

Trương Dương nói: "Quản Thành chắc là bị người ta khống chếrồi, nếu như tôi đoán không sai thì hắn chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi."

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Anh tìm được manh mối rồi à?"

Trương Dương chẳng nói gì, trong lòng lại nhớ tới Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Quản Thành, thậm chí Thiệu Minh Phi có liên quan chặt chẽ tới sự mất tích của Liễu Đan Thần, bọn họ chắc đều bị tên chủ mưu giật giây.

Ngũ Đắc Chí nói: "Theo tôi được biết thì giữa Quản Thành và Hình Triêu Huy không hề có bất kỳ mâu thuẫn gì, bọn họ thậm chí còn chưa từng cộng sự."

Trương Dương nói: "Người bắt hắn làm chuyện này nhất định rất hận lão Hình." Hắn nhìn thấy phía trước Cảnh Thiên Thu và một gã nhân viên công tác Quốc An cùng nhau đi tới, ánh mắt của Cảnh Thiên Thu giống như mũi đao hướng về phía Trương Dương. Cô ta rất hận Trương Dương, chuyện hôm nay ầm ỹ tới loại tình trạng này tất cả là nhờ thằng ôn này ban tặng, mặc dù cô ta ở kinh thành có rất nhiều quan hệ, cũng được cho là người mánh khoé thông thiên, nhưng Quản Thành bị bắt trong quán của cô ta, hơn nữa bí mật Nhân Gian Cung Khuyết che giấu cũng bại lộ trước mặt công chúng, một khi dẫn tới sự chú ý của công chúng, chuyện này sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết, càng phiền toái hơn là Cảnh Thiên Thu hiện tại ngay cả một chữ cũng không nói nổi.

Trương đại quan nhân mỉm cười tới trước mặt Cảnh Thiên Thu, gật đầu nói với cô ta: "Cảnh tổng, chúng tôi đã bắt được Quản Thành rồi, hắn cũng khai rồi, thì ra hai người quen nhau từ lâu."

Mắt phượng của Cảnh Thiên Thu trợn lên, đáng tiếc cô ta nói không ra lời.

Trương Dương rắp tâm chọc tức cô ta: "Có gì thì cô cứ nói đi, yên tâm, chính sách của đảng chúng ta là sẽ không để người tốt bị oan, cũng sẽ không bỏ qua cho một kẻ xấu nào." Trương đại quan nhân đương nhiên đã quy Cảnh Thiên Thu vào loại người xấu.

Cảnh Thiên Thu gật đầu đầy oán hận, dùng cách này để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, cô ta cũng không rõ mình sao lại đột nhiên mất tiếng. Trương đại quan nhân thật sự muốn khiến cô ta câm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không cần phải vậy, hắn vẫn định từ miệng Cảnh Thiên Thu moi ra thứ gì đó.

Trương Dương ra tới bên ngoài, nhìn thấy khách nhân tiếp nhận tra hỏi đã bắt đầu lục tục rời đi thì không khỏi nhíu mày, hắn vừa hay nhìn thấy Lương Khang, vẻ mặt của Lương Khang cũng kinh hồn, hắn đến Nhân Gian Cung Khuyết đích xác là để bàn chuyện làm ăn, không làm ra chuyện trái pháp luật gì, nhưng mấy tiếng nổ vừa rồi đã làm cho hắn hoảng sợ. Nhìn thấy Trương Dương, Lương Khang nói: "Anh biết xảy ra chuyện gì không?"

Trương Dương lắc đầu: ": "Không biết." Lúc này nhìn thấy một người cúi đầu vội vàng đi qua người mình, chính là Tạ Khôn Cử, có điều hiện tại hắn ăn mặc rất chỉnh tề, hoàn toàn không thảm hại như vừa rồi Trương Dương nhìn thấy hắn.

Tạ Khôn Cử nhìn thấy Trương Dương, cho nên mới muốn né tránh, nhưng Trương Dương lại kêu lên: "Tạ tổng dừng bước."

Tạ Khôn Cử dừng chân, trong lòng chửi tổ tông mười tám đời của Trương Dương một lượt, xoay người lại, ép mình nở nụ cười, nói thật, so với khóc còn khó coi hơn: "Bí thư Trương, là anh à." Trước đây thằng cha này chưa bao giờ gọi Trương Dương như vậy, khi nói chuyện, hắn quan sát máy ảnh trên người Trương Dương, nghĩ thầm thảm trạng vừa rồi của mình tất cả đều bị hắn ghi lại rồi.

Trương đại quan nhân biết rõ còn cố hỏi: "Anh không sao chứ."

Tạ Khôn Cử nói: "Không sao, không sao, công ty tôi còn có việc, đi trước nhé..." Hắn lại cười cười với Lương Khang rồi vội vàng rời khỏi.

Trương Dương cũng không ở lại lâu, hắn và Ngũ Đắc Chí lên xe, nói với Ngũ Đắc Chí: "Tôi phải đi tìm một người."

Ngũ Đắc Chí nói: "Có liên quan tới chuyện hôm nay ư?"

Trương Dương gật đầu: "Chắc có liên quan, tôi trước tiên đưa anh về đã."

Ngũ Đắc Chí nói: " Anh đưa tôi đến Nghi Xuân, tôi hẹn bằng hữu ở đó."

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Bằng hữu? Anh ở kinh thành còn có bằng hữu à?"

Ngũ Đắc Chí nghe hắn nói như vậy thì không khỏi cười bảo: "Anh cho rằng tôi trước giờ đều là một người cô đơn ư?"

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt nói: "Không phải là Đồng Tú Tú chứ?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi gặp mặt ai hình như không cần phải hỏi anh."

Trương đại quan nhân cười nói: "Nhất định là đúng rồi, tôi nói này, hiện tại đại đã báo rồi, mặt anh cũng khôi phục bảy tám phần rồi, khúc mắc trước đây cũng có thể giải khai, cũng nên ôn lại tình cũ với người ta rồi."

Ngũ Đắc Chí lườm hắn một cái: "Ai cần anh lo?"

Trương Dương lái xe đưa Ngũ Đắc Chí tới Nghi Xuân, trên đường Triệu Quốc Cường gọi điện thoạitới, hắn hiển nhiên đã biết chuyện xảy ra ở Nhân Gian Cung Khuyết, không khỏi thầm oán: "Trương Dương, tôi vừa rồi nói với anh thế nào? Nhất định phải khống chế tính nóng của anh, anh chạy đến bên đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, có bận tâm tới mặt mũi của tôi hay không?"

Trương đại quan nhân: "Thở dài Quốc Cường, không phải tôi không nể mặt anh, là cô Cảnh kia có vấn đề, cô ta chứa chấp Quản Thành, chúng tôi vừa rồi đã bắt được Quản Thành, hắn có liên quan tới rất nhiều vụ án trọng yến như nổ bom ở quảng trường lầu canh Đông Giang, vụ nổ ở cục công an Bắc Cảng, vụ nổ ô tô ở đông môn kinh thành cũng có liên quan tới hắn, trước mắt Quốc An đã chính thức tham gia rồi, Quốc Cường, anh không biết tình huống lúc đó thôi, nữ nhân này tuyệt đối rất phiền toái, là bằng hữu tôi khuyên anh một câu, trăm ngàn lần đừng dính vào làm gì."

Triệu Quốc Cường nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy thì cũng không khỏi trầm mặc, hắn nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: "Tôi tối nay sẽ tới kinh thành."

Trương đại quan nhân vốn định nói anh tốt nhất đừng đến, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Triệu Quốc Cường lần này tới chưa chắc đã là vì Cảnh Thiên Thu, căn cứ vào tình huống trước mắt cho thấy, Cảnh Thiên Thu rất có thể lằng nhằng với lão gia tử Triệu Vĩnh Phúc của hắn, Triệu Quốc Cường tới đây tám chín phần mười là muốn khuyên lão gia tử của hắn giữ bình tĩnh.