Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 29: Làm Sai Thì Phạt




Mộc Ý Vãn đang chuẩn bị bát đũa để cùng dì Lệ và ba Mộc ăn lẩu, thì điện thoại trong vang lên tin nhắn, cô nhìn thấy tin nhắn của Phó Lãng bảo cô đến chung cư Jay, cậu còn gửi cả định cho cô. Cô còn muốn từ chối nhưng lại bị tin nhắn khác của cậu đe doạ.

" Ba, dì Lệ bạn con đột nhiên có chuyện con đi xem tình hình bạn ấy một lát."

" Là Bối Bối sao?"

" Dạ không ạ! Cũng là bạn cùng lớp với con, bọn con cũng thân với nhau."

" Được nhớ chú ý an toàn đấy!"

" Vâng ạ! Hai người cứ dùng bữa đi ạ không cần phải chờ con đâu ạ!"

Chung cư Jay là nơi ở giành cho những giới thượng lưu, những người càng ở trên tầng cao thì địa vị càng cao. Mộc Ý Vãn khó hiểu mang một tâm trạng bất an, khi đi xuống thì đã có một chiếc xe chờ sẵn, cô định lướt qua thì người đàn ông bước xuống xe cúi đầu cung kính chào cô.

" Mộc tiểu thư tôi được lệnh của Phó thiếu gia đến rước tiểu thư."

Mộc Ý Vãn bán tính bán nghi nhắn tin hỏi cậu, khi nhận được câu trả lời cô mới dám bước vào trong xe. Ở trên tầng cao nhất của chung cư Jay, Phó Lãng ánh mắt phức tạp nhìn khung cảnh màn đêm của thành phố qua tấm kính. Trên người cậu hiện giờ cũng không chỉnh tề, cúc áo sơ mi đều mở ra 3 cúc để lộ cơ ngực săn chắc. Trên tay vừa thưởng thức ly rượu vừa thưởng thức phong cảnh của thành phố.

Đến nơi Mộc Ý Vãn theo chân người đàn ông kia bước vào thang máy đến tầng cao nhất, ở trên đây rất ít căn hộ sinh sống, chỉ tầm có 3 căn hộ. Đứng trước cửa căn hộ của cậu, người đàn ông kia đã nhanh quay người lại đi xuống, công việc đưa đón người của thiếu gia cũng hoàn thành, người đàn ông cũng thầm quan sát và đánh giá cô, biết cô là người của thiếu gia trong lòng thầm cầu nguyện cho cô bởi vì hôm nay thiếu gia Phó Lãng rất tức giận.

Mộc Ý Vãn đưa tay là ấn chuông cửa, không thấy ai ra mở cửa, có phải người kia đưa cô đến lộn hay không? Đang phân vân thì điện thoại vang lên tin nhắn của cậu [ Vào đi ]

Thấy cánh cửa không khoá cô đẩy cửa bước vào, trước mắt là một màu đen bao phủ, cô định cất tiếng lên gọi Phó Lãng thì bên eo đã có thứ gì ôm lấy khiến cô sợ hãi hét lên.

" Aaa!"

" Là tôi."

Cảm nhận được mùi hương quen thuộc và giọng của cậu, tâm trạng cô cũng bớt sợ hãi. Mộc Ý Vãn muốn thoát vòng tay kia nhưng vẫn bị cậu ôm chặt không có cách nào thoát ra được. Bởi vì bóng tối nên cô không thể thấy được ánh mắt chứa sự chiếm hữu của cậu và cô cũng không biết rằng bản thân sắp trở thành con mồi của con sói trước mặt.

" Cậu buông tớ ra trước đã! Còn nữa cậu mau bật đèn lên đi! Tớ không thấy gì cả."



" Bật đèn lên tôi sợ sẽ doạ cậu chạy mất!"

" Cậu nói gì vậy! rốt cuộc cậu kêu tớ đến đây làm gì chứ?"

" Còn nhớ những lời tôi nói trước kia ở cầu thang không?"

"..."

" Xem ra không nhớ rồi nên vậy cậu mới tái phạm đúng là không ngoan chút nào cả."

" Rốt cuộc cậu đang nói chuyện gì?"

" Cậu đã làm sai thì phải phạt!"

" Ưm..ư.."

Phó Lãng nâng cằm cô lên rồi cúi xuống hôn mạnh bạo, cô chẳng hiểu cậu đang nói về cái gì? Cô làm gì có lỗi mà phạt chứ? Với nụ hôn mạnh bạo của cậu khiến cô rất khó chịu đưa tay đẩy cậu ra, sức lực cô không đủ so với cậu nhưng cô vẫn cố gắng để đẩy cậu ra.

Với hành động của Mộc Ý Vãn đã châm thêm lửa nóng trong người cậu, cậu cho rằng cô đang muốn chống cự trốn tránh tình yêu của cậu, lại nghĩ đến tấm hình kia, cậu càng ra sức khống chế cô mà thỏa sức hôn.

Sức lực chống cự càng yếu đi lúc sắp ngất đi vì không có oxy thì Phó Lãng thả cô ra. Chưa đợi cô ổn định nhịp thở, cậu đưa hai tay bế cô lên để chân cô choàng qua hông cậu, tay thì đỡ dưới mông cô giúp cô thăng bằng. Cậu tiếp tục hôn lên đôi môi có chút sưng của cô, khi chạm đến sô pha cậu mới từ từ thả cô nằm xuống còn bản thân đè lên người cô.

Cả người của Mộc Ý Vãn đều mềm nhũn không còn một tí sức lực nào, mặc kệ cậu làm gì mình. Cô cũng chẳng bao lâu cậu mới buông tha đôi môi của mình chỉ biết khi cậu nhả môi cô ra, đôi môi cô chẳng còn cảm giác ngoài đau nhứt và tê dại. Cô đưa đôi mắt long lanh đọng lại một chút nước nhìn cậu, môi muốn mấp máy nói nhưng không thành tiếng được. Phó Lãng nhìn người dưới thân kiều diễm động lòng người thế này, gương mặt đó đúng là muốn lấy mạng cậu mà, cậu đưa tay vén đi mái tóc có chút rồi của cô ra sau một chút.

" Tôi đã từng nói với cậu là cậu đừng bao giờ tiếp xúc thân mật với người con trai khác kể cả con gái! Tôi sẽ chịu không nổi đâu. Còn nữa nếu cậu không ngoan thì tôi sẽ nhốt cậu lại một chỗ tách biệt với cuộc sống bên ngoài! Cậu nhớ chứ? Cậu nhìn xem đây là nơi để tôi giam cậu lại đấy!"

Mộc Ý Vãn cảm giác bây giờ Phó Lãng rất nguy hiểm và đáng sợ, cô không biết vì sao cậu lại có tâm tình không tốt như vậy, cô nghĩ trong đầu muốn thoát khỏi đây nhất định phải làm dịu tâm trạng của cậu trước.

" Trả lời!"



" N..nhớ!"

" Vậy cậu nói xem hôm nay cậu đã gặp ai và đi với ai?"

" Hôm nay tớ giúp dì Lệ khai trương tiệm hoa, buổi trưa có gặp được Tề Thanh và cùng em ấy đi đến quán nước, bọn tớ là chị em nên không giống những gì cậu nghĩ đâu! Còn nữa cậu đừng như vậy có được không? Tôi sợ...híc.."

Thấy Mộc Ý Vãn không có ý định lừa dối cậu nên tâm tình có chút tốt hơn vài phần, cậu ngồi dậy tựa lưng vào thành ghế sô pha rồi ôm cô ngồi trên đùi của mình ép cô phải nhìn thẳng vào mắt cậu.

" Nếu tôi phát hiện cậu nói dối thì cậu đừng hóng thoát khỏi nơi này."

" Tớ không có nói dối."

" Ừm! nói cho tôi nghe xem nào cậu đã rung động với tôi chưa?"

" Tớ...có!"

" Vậy chủ động hôn tôi thì tôi mới tin những gì cậu nói."

Mộc Ý Vãn hơi ngượng ngùng thầm mắng cậu, cô đưa tay mềm mại của mình chạm lên mặt của cậu từ từ đưa môi mình đến chạm vào môi của cậu. Cảm xúc mềm mại lấn áp, kĩ thuật hôn cô hơi vụn về chỉ biết cắn rồi **** *** thật khiến cậu không thể chịu nổi liền giữ gáy cô rồi lấy thế chủ động lại.

Trong gian phòng khách tối om chỉ nghe được tiếng hôn và tiếng thút thít của thiếu nữ khiến người khác nghe cũng phải mặt đỏ tía tai, chính bản thân cô cũng phải xấu hổ khi chính tai nghe loại âm thanh này. Khi hai người tách môi nhau ra, Mộc Ý Vãn liền gục xuống vào lòng ngực của cậu.

Nghe thấy nhịp tim của cậu cũng đang đập loạn xạ cô bất giác đưa tay lên chạm vào, cô nhìn kĩ hơn thì mới thấy cơ ngực trần của cậu đang hiện trước mặt, gương mặt đã đỏ lên không biết vì ngượng hay vì lí do nào khác.

" Đêm nay ở lại đây được không?"

" Không được!"

" Cho cậu ba phút để nhắn tin thông báo nếu không thì tôi sẽ giúp cậu trực tiếp nói chuyện."

" Đừng..đừng để tớ tự xin."