Xuyên Qua Ngàn Năm

Chương 41: Mất cả chì lẫn chài




Về đến nhà, Bơ Hay quăng mấy túi hạt giống lên bàn, hậm hực ngồi xuống ghế, mọi việc càng lúc càng không đơn giản như cô nghĩ. Từ lúc trôi dạt đến vùng đất này cô đã phấn đấu rất nhiều, bỏ ra mồ hôi, máu và cả nước mắt mới được như ngày hôm nay, không thể vì hai cha con Văn Ba mà đổ sông đổ biển.


Lần nhận nhiệm vụ này có lẽ cô quá chủ quan và khinh địch, tự cho bản thân có thể đối phó được với hai cha con họ, nhưng sự việc càng lúc càng không như cô nghĩ, tính sai bước đầu nên các bước sau càng khó khăn hơn, đã vậy còn khiến họ nảy sinh nghi ngờ và có sự đề phòng.


Trong suy nghĩ của hai cha con chắc đang xem cô như một người lợi dụng quái đản, dù cô đã cố gắng thân thiết nhưng luôn có một tầng ngăn cách giữa cô và Ngọc Mai không cách nào hòa hợp. Cô nghĩ mãi vẫn không biết bản thân sai ở chỗ nào, dù hai cha con không ai thể hiện, nhưng cô có thể nhận thấy sự chán ghét trong mắt họ.


Muốn sử dụng độc dược để kết thúc mọi việc, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đối với cô đó là bảo bối phòng thân, có thể dẹp đi các trở ngại hay vật cản trên bước đường tiến đến danh vọng, là vật cực kỳ quan trọng thuộc dạng hiếm có khó tìm, nhưng đối với họ chỉ là cái nhấc tay muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Càng nghĩ Bơ Hay càng tức, ánh mắt tối sầm u ám, siết chặt nắm đấm giơ lên rồi đánh mạnh xuống mặt bàn cái rầm, nghiến răng ken két, hận chết cô. Đưa mắt nhìn mấy túi hạt giống bị văng tứ phía trước mặt, một cảm giác tủi thân bất chợt ập đến, thật chạnh lòng khi nghĩ về những tháng ngày hạnh phúc đã qua của bản thân, ở quê hương cô sung sướng bao nhiêu thì ở nơi này lại cực khổ bấy nhiêu.


Nếu như vào ngày định mệnh đó, cô không lén gia đình đi tham gia lễ hội mùa xuân, thì hiện tại có lẽ cô sẽ là người con gái hạnh phúc và có cuộc sống hãnh diện nhất. Của cải ba đời cũng không cần phải lo nghĩ, từng thành viên trong gia đình đều là người quan trọng và có tiếng nói trong thành, riêng cô cũng có một thân bản lĩnh với tay nghề thêu nổi trội, nhan sắc thuộc dạng xinh xắn không thua kém chị em nào cùng trang lứa.


Cả một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi phía trước, nhưng chỉ vì một phút giây bồng bột của bản thân mà khiến cô ân hận mãi. Lễ hội mùa xuân hôm đó rất đông đúc, người người chen chúc lẫn nhau, không thấy rõ người biểu diễn thổi kèn lá phía trước, cô đã tự ý lùi lại để leo lên tay vịn của trụ cầu cây bắc qua suối phía sau, đứng trên cao để có thể xem cho rõ hơn mặc mọi người ngăn cản, chính hành động nông nổi đó đã khiến cô xa gia đình, bạn bè, quê hương, xứ sở.


Trôi dạt đến đây cũng hơn ba năm, đoạn thời gian đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó cô đã sợ hãi biết bao nhiêu, không thể giao tiếp, không nơi nương tựa, mọi thứ đều lạ lẫm, phải nhẫn nhịn từ lết đến bò một đoạn thời gian rất lâu mới có thể đứng thẳng chạm đến thành công như ngày hôm nay.


Dù bản thân bị xem như một công cụ tranh quyền, nhưng cô rất nguyện ý vì đó chính là con đường tắt nhanh nhất, cũng may mắn là cô biết một số loại độc phòng thân khiến mọi người e ngại, nếu không ở chỗ tranh nhau quyền thế như nơi này cô đã chết lâu rồi. Tuy cô không bằng người đang được tôn vinh là cánh tay phải của trưởng nữ, nhưng ít ra cũng được xem là cánh tay trái đắc lực.


Ngồi trầm ngâm suy nghĩ các bước tiếp theo một hồi lâu, Bơ Hay buồn bực đứng dậy, gom hết đóng túi hạt giống trên bàn bước ra nhà sau. Ngôi nhà hiện tại chỉ được dựng tạm bợ, cột kèo xiêu vẹo, mái tranh vách đất nhìn rất tồi tàn, Bơ Hay dự định sẽ tìm cái cớ gì đó kiếm ra hạ thể để không ai để ý hay bắt bẻ, rồi lấy hạ thể được trưởng nữ cấp mua nhà gần khu vực Ngọc Mai đang sống để thuận tiện hơn cho việc tiếp cận hai cha con họ sau này.


Phía sau ngôi nhà là khu rừng rậm rạp, cây cối phủ dày đặc nhìn lúc nào cũng âm u không thấy nổi ánh mặt trời, vừa đi cô vừa nhìn trước ngó sau thật cẩn thận, bước qua một con suối nhỏ, men theo con đường mòn thật nhiều đá sỏi lạo xạo dưới chân, liếc xung quanh thêm một vòng rồi mới đi thẳng về phía trước, dừng lại trước cây cổ thụ to cao chót vót, có tán rộng xòe xanh um một vùng cất tiếng nho nhỏ vừa đủ nghe:


“Hãy chuyển lời đến trưởng nữ, hai cha con họ rất rành về độc dược nên không thể ra tay được, cũng không thấy các hạt giống được đề cập, chỉ có mấy loại thông thường này thôi, thật không dễ dàng gì mới có được. Tôi muốn chuyển đi, ở chỗ này tôi không thể tiếp cận được hai cha con họ, hãy tìm cho tôi một lý do nào đó để có thể sử dụng được hạ thể.”


Nói xong cũng không đợi nghe tiếng trả lời, Bơ Hay để mấy túi hạt giống dưới gốc cây rồi xoay người đi thẳng một mạch trở về đường cũ.





Sau ngày không vui đó, hai cha con Ngọc Mai đều không để trong lòng, ai làm gì cứ làm việc đó, hầu như đều quên sạch từng có cô nàng Bơ Hay hiện diện trong cuộc sống của họ.


Năm nay, nước Tây sẽ là nơi tổ chức cuộc thi Cấp, bốn năm mới được tổ chức một lần, nên hiện tại cả nước đang tưng bừng tìm kiếm và chiêu mộ người tài. Vì đợt thi Cấp sẽ được tổ chức vào mùa thu năm sau, để chuẩn bị cho kịp nên ai ai cũng bận rộn người nào người nấy chân không kịp chạm đất.


Cuộc thi Cấp được xem là một lễ hội lớn nhất của bốn nước, đồng thời cũng là đại hội tranh tài quan trọng nhất. Trước khi ngày này diễn ra, người dân bốn nước đều chuẩn bị trước một năm trở lên, tới phiên nước nào tổ chức thì xem như năm nó được bội thu, đa số người dân đều dựa vào thi Cấp để ăn theo, kiếm thêm chút lợi lộc không ít thì nhiều.


Người buôn bán thì trữ thêm đồ, đặt thêm vật dụng. Hàng quán ăn uống, chỗ ở trọ thì trang trí sửa chữa rất náo nhiệt. Nhà nào có con cái đang theo học đều chạy ngược chạy xuôi tìm chỗ ở trước, rồi sắm sửa lo trước lo sau từ bây giờ cho con mình có điều kiện tốt nhất để thi tranh tài được diễn ra suôn sẻ và tốt đẹp.


Khắp cả bốn nước đều rộn ràng chứ không riêng gì ở Trại, ai giỏi tay nghề thì luyện tập cho giỏi hơn, ai theo nghiệp võ thì luyện quyền cước, ai có ý tưởng gì mới hay phát hiện được thứ gì lạ đều tranh thủ chạy đi đăng ký để các Tri cập nhật và đưa về phủ cho các Thiếu Sư sắp xếp thi tài với nước khác.


Nếu tranh tài với các nước mà thắng thì một bước lên mây, nếu thua cũng không sao, mỗi năm vẫn có thêm cơ hội tranh tài với các đối tượng đang giữ các chức vụ lớn nhỏ trong nước nếu bản thân có thực lực.


Các đối tượng tranh tài khắp bốn nước dù có nóng lòng tập luyện ngày đêm, thì cũng chưa là gì so với cái nóng trong người của các Tri ở Trại của nước Tây, họ đã chầu chực rất nhiều ngày trước cửa nhà hai cha con Ngọc Mai. Hiện tại đang là tình hình nước sôi lửa bỏng, ở những nơi như Lộ và Châu đều có một hoặc hai loại giống cây trồng thuộc diện đặc sản của Ngọc Mai, những loại cây này cho năng suất ngắn hạn, trồng để kịp đợt thi Cấp so sánh đặc sản với nước khác, chỉ riêng ở Trại là chưa có.


Các Tri thì lo sốt vó nhưng Ngọc Mai vẫn tỉnh bơ, ngày nào cũng có người chầu chực quấn lấy Ngọc Mai hỏi thăm nhưng đều nhận lại tin:


“Không có”


Hay như: “Giống cây trồng ở Trại không thi Cấp”


Hay như: “Cứ từ từ, không vội.”


Vừa nói vừa nhởn nhơ ngồi uống nước trà, chơi cờ domino với ba lớn nhìn rất chi là thư thái. Thấy vậy các Tri đều rất buồn bực, có người bị tích tụ đến đau âm ỉ cái lồng ngực, dù có không bằng lòng như thế nào thì cũng không thể trói Ngọc Mai lại để áp tải đi ngay vào rừng được, mặc dù họ rất muốn làm như thế.


Ngọc Mai nhìn bọn họ luẩn quẩn qua lại tới lui thật phiền muốn chết, nói cũng đã nói rồi, giải thích cũng đã giải thích từ lúc cô mới đến rồi, nhưng họ lại cố tình không chịu hiểu thì thôi thây kệ, việc mình mình cứ làm. Các Tri thì quyết không buông tha, mọi người rất siêng năng đến nhà hai cha con trình diện, người này vừa đi là người khác lại đến, nội dung cũng chỉ xoay quanh hạt giống đặc sản.


Nhìn mỗi ngày cứ vụt trôi qua, các Tri nóng quá bèn hóa liều không sợ chết, lôi kéo thêm người dân từ đầu trên đến làng dưới, sơ sơ đâu chừng phân nửa một trăm xông đến nhà Ngọc Mai. Đứng kín mít từ trong nhà ra đến đầu ngõ, còn lấn sang khu vườn nhà người khác, mục đích chỉ để tạo áp lực yêu cầu trong khoảng thời gian nào đến thời gian nào là phải có hạt giống để trồng cho kịp tiến độ, nếu không trồng được các đặc sản như đã dự tính, thì trồng các loại Lộ và Châu đang trồng vẫn được vậy.


Chỉ là tạo áp lực chút để Ngọc Mai thấy tầm quan trọng mà giúp họ được việc hơn, nhưng với người chỉ thích mềm mỏng không ưa cứng rắn như Ngọc Mai thì việc này xem như xôi hỏng bỏng không, được đâu không thấy chỉ thấy kéo thêm các vùng lân cận chạy lại hóng hớt.


Khiến ông Ba đang tám chuyện bên nhà ông Hai đại y không hiểu chuyện gì, nghe nói Ngọc Mai đang bị rất nhiều người gây khó dễ bèn giật mình, ba chân bốn cẳng phi cước đại chạy về, không nghĩ đến con gái không gây họa thì thôi, một khi đã gây thì rất ra gì và này nọ.


Hiện tại, Ngọc Mai rất bình tĩnh ngồi đấu mắt với các Tri, vị trí trống trong nhà và xung quanh cô càng ngày càng hẹp lại, bao quanh toàn người là người, cảm thấy hít thở cũng khó khăn, oxy hầu như sắp cạn, đủ loại âm thanh ồn ào va vào màng nhĩ muốn nội thương, nhìn thái độ ngông cuồng không phân rõ phải trái của các Tri, Ngọc Mai đổ quạu.


Cô đang là người nắm đằng cán mà cứ nghĩ cô nắm đằng chuôi à! Đến trưởng tử tộc cô còn không ngán mấy người này tưởng mình là ai vậy. Không rõ cái tên đang núp lùm trà trộn châm ngòi ly gián là người nào, đừng để cô tìm ra, thù này cô nhớ kỹ. Muốn lợi dụng đám đông chứ gì, để xem ai lợi dụng ai cho biết, sẵn cái mà tiện, thông báo luôn nguồn gốc xuất xứ của các cây giống, để người dân vùng này bớt lăn tăn không để kẻ xấu thêm mắm dặm muối thậm thụt nói ra nói vào.


Đeo lên khuôn mặt lạnh tanh, Ngọc Mai đứng dậy leo tót lên bàn uống trà đứng cho nó có khí thế, từ trên cao nhìn xuống mọi người một lượt xem ai quen ai lạ ghi nhớ kỹ trong lòng, rồi mới thong thả lớn tiếng không kiêng dè gì nói thẳng:


“Đây gọi là bệnh thành tích, mà đã có bệnh thì phải trị. Cây giống, hạt giống đâu phải chưa đưa, do mọi người làm chết hết mà giờ đổ lỗi cho ai chứ. Tôi có phải là nơi sản xuất ra đâu mà cứ muốn có thì có liền à, nghĩ sao đơn giản quá vậy!


Mọi người đều biết cây giống này được trưởng tử tộc tìm ở đâu và khó khăn như thế nào thì chắc không cần tôi nhắc lại, mà đâu phải cứ đi vào rừng là tìm thấy được ngay đâu. Cây trái, rau củ cũng chia theo mùa, có loại dù cố tình đi cũng chưa chắc tìm thấy, đi vài tháng thậm chí vài năm mà không tìm ra thì cũng là chuyện rất bình thường.


Đất ở Lộ và Châu không màu mỡ bằng Trại, nên có thể trồng các loại cây trái ngắn hạn, đất ở đây màu mỡ nên đa số trồng hạt giống và cây con đều là loại dài hạn, thời gian kết trái từ bốn đến năm năm trở lên mới có thể thu hoạch, giả sử bây giờ có trồng thì năm sau cũng đâu có quả nào đâu mà đem đi so sánh với nước khác, không lẻ lại bứng cả cây đem so kè à?


Mọi người cứ ép buộc phải trồng cây khác, trong khi tôi làm là theo mệnh lệnh của trưởng tử tộc, cây giống, hạt giống phải chờ người đưa cho, người không đưa lấy đâu tôi có.”


Nói đến đây Ngọc Mai cố ý ngừng lại, đưa mắt nhìn kỹ một lượt khuôn mặt các Tri bên dưới, xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xà xì xào chung quanh, đây chính là hiệu ứng mà cô muốn. Không bỏ công tìm lấy đâu mà lần ra con sâu làm rầu nồi canh này đây, chỉ cần bỏ chút tâm tư làm theo từng bước mà ba lớn hay lải nhải mỗi lần thắng đậm ông Sáu đối thủ bạn hàng một mất một còn: muốn dụ địch thì phải biết hở nhẹ sườn, muốn địch sa lưới thì phải có mồi ngon, muốn một cước trí mạng thì phải biết trữ đồ chơi tốt để thịt họ.


Các Tri ở đây đều biết rõ hạt giống là của cô, chỉ có người dân là còn bán tín bán nghi nghe lời đồn thổi. Ngọc Mai nói dối của trưởng tử tộc mà không thèm chớp mắt lấy một cái, diễn quá sâu quá giỏi mà đuôi cáo của ai đó vẫn không lộ diện thì người ẩn nấp này cũng rất tài tình.


Nhưng có vẻ Ngọc Mai đánh giá đối thủ hơi cao, chỉ lia mắt một lượt cô đã nhận ra có điểm không thích hợp, nhìn chằm chằm kẻ đang đứng cụp mắt hơi cúi đầu nhếch mép cười khinh bỉ bên dưới, Ngọc Mai cũng nhếch mép cười nhạt, thu lại tầm mắt trước khi kẻ đó như cảm ứng được gì ngẩng phắt đầu ngước nhìn lên. Cô thông thả nói tiếp:


“Ai trong các người có can đảm tự bước ra nói bản thân có thể thay thế quyền hành và tiếng nói của trưởng tử tộc, cứ việc ban cho tôi cái mệnh lệnh phải trồng loại cây nào, không được trồng loại cây nào, hãy đứng ra ban lệnh đi tôi đồng ý hai tay liền, ai nào?”


Nói đến đây, Ngọc Mai bất ngờ lên giọng cao vút: “Thật là phạm thượng. Nếu bây giờ mọi người muốn tôi trị bệnh thành tích thì để tôi trị cho, tính toán nợ cũ một chút, tôi sẽ nói với trưởng tử tộc mỗi cây mọi người làm chết quy ra hạ thể đền lại cho người, đền xong thì sẽ bàn chuyện tiếp, không thì các loại hạt hiếc gì đó trồng trong tương lai nghĩ cũng đừng nghĩ đến, sẵn tiện tìm hiểu thông tin lùm xùm này bắt đầu khởi nguồn từ ai và từ đâu, mục đích là gì? Có đang ăn cây táo mà rào cây sung. Cứ quyết định vậy đi, mọi người đi thong thả, không tiễn.”


Nghe đến đây các Tri mặt xanh như tàu lá, mọi người thở dồn dập quay nhìn lẫn nhau, hầu như các Tri đều biết cái nợ cũ này có đền thì cũng không phải đền cho trưởng tử tộc như Ngọc Mai đang nói, nghĩ đến mấy tờ giấy bị Ngọc Mai dọa lần trước, rồi đến mấy cái tội bị khép vào hôm nay thì thật là thất sách! Cái gọi là mất cả chì lẫn chài là đây chứ còn đâu.