Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 280: Nho Môn Phản Kích




Biết Tạ Thiên Hoa có xích mích với Nho môn tại thành Đông Thanh, còn suýt mất mạng, Đỗ Thải Hà đảo mắt một cái, cười cười vỗ vai Trương Mặc Sênh:

“Tiểu sư đệ, có muốn chọc tức đám Nho sinh một trận, coi như trả thù cho Tạ sư tỷ không?”

Trương Mặc Sênh nghe gọi, chợt nghĩ đến Long U, thoáng ngẩn người tự hỏi liệu mình còn giữ cái chức tiểu đồ đệ Lão Thụ cổ viện được bao lâu nữa, song rất nhanh gạt suy nghĩ này ra sau đầu, đáp:

“Sư tỷ lại có kế hoạch gì rồi?”

Đỗ Thải Hà cười, nói ra dự định của mình. Thì ra, Đỗ Thải Hà muốn tiếp tục làm nhiệm vụ được Hồng Vân giao phó, phát tán “sở tác của sư phụ”, nhưng lần này là tặng không cho bà con bá tánh những ai hay chữ thôi. Đám thượng khách của Lam Ba trà lâu mấy hôm trước vừa mới bỏ ra mấy trăm vạn mua sách, nay mà biết tin người người nhà nhà – lại còn là cái đám dân đen dân đỏ mà Nho môn vẫn khịt mũi khinh thường không bằng bọn chúng – đều có thể đọc đống sách ấy miễn phí, không tức chết mới là lạ!

Tiểu Thực Thần thân là thiếu trang chủ Mỹ Vị sơn trang, vốn đã chả ưa gì người của Nho đạo, dạo gần đây Nho gia lại ba lần bảy lượt chọc đến người của cổ viện, nay lại thêm chuyện riêng khiến cậu chàng bực mình không chỗ phát tiết, giờ nghe sư tỷ nói vậy đương nhiên không khuyên can hay phản đối mà còn hùa theo. Song Vô Song ở một bên nhìn hai sư tỷ đệ “cấu kết với nhau làm việc xấu” mà trợn mắt, bụng bảo dạ:

“Oan có đầu, nợ có chủ, đây đâu phải trả thù? Rõ ràng là mượn cớ đi gây sự! Nho môn lần này xui xẻo rồi, chọc ai không chọc, cứ phải đi chọc người của cổ viện... Haizz, mình cũng phải về nói lại với các sư huynh đệ, truyền ngôn nói không sai, thà đắc tội Nho môn cũng quyết không thể đắc tội Đỗ tiểu thư, hậu quả quá đáng sợ!”

Cậu chàng lại nghĩ tới mấy hôm trước mình còn nói với Đỗ Thải Hà rằng:

“Nói về nhỏ mọn Nho môn nhận thứ hai thử hỏi ai dám nhận đệ nhất?”

Bây giờ nghĩ lại, tuyệt đối Đỗ tiểu thư dám nhận thứ nhất!

Đỗ Thải Hà mà biết họ Song nghĩ gì, khẳng định sẽ đáp:

“Tôi không dám, nhưng Đại Bạch tiền bối thì có thể đấy!”

Mà nếu con mèo béo nào đó nghe được cuộc nói chuyện không hề tồn tại này, hẳn sẽ khẳng định:

“Nho môn có là thứ hai thì ta cũng tuyệt đối không phải thứ nhất. Ta là Chủ Nhật!”



oOo

Hai người bàn luận một hôm, đến hôm sau Tiểu Thực Thần đã không chờ nổi, bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Có điều, Trương Mặc Sênh lúc này đã trong biên chế quân ngũ, muốn vào thành phải xin phép. Mà cái khâu xin phép này làm cậu chàng tốn ba bốn ngày. Không rõ là tại Nho môn nghe được phong thanh gì, hay đơn giản là giận cá chém thớt, tạm thời không động được Đỗ Thải Hà mà quay sang làm khó dễ cậu chàng. Đủ các lý do xin vào thành của Tiểu Thực Thần bị từ chối, mãi đến khi cậu lấy cớ vào thành phát chẩn chống đói, giữ cho dân chúng không ai vì quá đói mà sinh bạo loạn, đơn phép mới được phê chuẩn. Song, quan trên cũng không cung cấp bất cứ vật tư, nguyên liệu, hay trợ giúp gì, mà yêu cầu Trương Mặc Sênh tự lo liệu.

Trương thiếu trang chủ đương nhiên không quan tâm vấn đề cỏn con này. Ngay hôm sau khi xin phép thành công, liền đẩy một xe đồ ăn vào thành.

Xe này gần như là bản sao y nguyên xe đồ ăn của lão Hùng ở ải Quan Lâm. Số là trước khi đi không lâu, Trương Mặc Sênh nhờ lão cho người chế thêm cho bản thân một cái. Bản vẽ ban đầu vốn là từ Nguyễn Đông Thanh mà ra, nên lão chủ quán không hề dị nghị mà lập tức thuê người đi làm. Đến ngay trước hôm mấy người xuất phát kịp làm xong, Tiểu Thực Thần nhận được liền cất vào trong nhẫn chứa vật.

Nguyên liệu nấu nướng cậu chàng cũng không thiếu. Phần là vật bất ly thân của một trù sư, phần là cậu chàng bỏ tiền túi ra mua tươi mới từ các cửa hàng trong thành. Vốn là, cậu chàng còn định đi thăm kho lương của quân, song cấp trên không cho phép, nên cũng không thể làm gì.

Đẩy xe vào thành, cậu nhóc tìm một chỗ đông người qua lại mà đủ rộng rãi thoáng mát để đỗ lại, sau đó liền bắt đầu mở hàng rao bán. Do đã có kinh nghiệm trông sạp hàng của lão Hùng ở Quan Lâm, Trương Mặc Sênh xe nhẹ đường quen mà làm việc, chả mấy chốc đã thu hút được không ít khách. Tài nấu nướng của Tiểu Thực Thần miễn phải bàn, lại vì lấy lí do phát chẩn, không thu phí, nên càng thu hút chú ý của người qua đường. Chả mấy chốc mà xung quanh xe hàng đã đầy kẻ đứng người ngồi, hàng xếp dài cả con phố.

Trương Mặc Sênh biết thời cơ đã chín muồi, bèn lấy Truyền Kỳ Mạn Lục ra, bắt đầu chào hàng. Cậu chàng cho khách ăn mượn đọc thử, rồi mới tặng chừng bốn năm cuốn cho thực khách thật sự yêu thích. Tuy là cho không, mấy người cổ viện cũng mang theo không thiếu sách, thế nhưng Tiểu Thực Thần hiểu rõ đạo lý, của không hiếm thì không quý. Nếu một lần đưa tặng quá nhiều sách, ngược lại chưa chắc đã là tốt. Nếu ai trong quán cũng được tặng sách, thì chưa chắc người ta đã trân quý, đọc kỹ “tuyệt tác của sư phụ” để mà nhận ra “vấn đề tiềm ẩn sư phụ muốn nói”, mà như vậy thì cũng không ổn. Thế nên, cậu chàng mới quyết định mỗi hôm chỉ đưa ra vài quyển, làm dần dần, không cần vội.

Kế hoạch này kỳ thực không tệ. Đáng tiếc, cả hai người Trương – Đỗ lẫn Song Vô Song đều suy nghĩ quá đơn giản, đánh giá quá thấp độ vô sỉ, ích kỷ, cùng xấu xa của Nho gia. Họ nghĩ Nho môn không dám trực tiếp công khai đối đầu với cổ viện, liền yên tâm làm việc. Thế nhưng, chính vì Nho môn không dám công khai đối đầu với cổ viện, nên mới “tránh mạnh hiếp yếu”, chĩa mũi dùi về phía dân chúng. Ngay sau khi Tiểu Thực Thần phân phát sách được hai ngày, Nho môn đã có phản kích, khiến cho kế hoạch của hai người cổ viện trật ray. Sau đó, trong vòng chưa đến một tuần thì kế hoạch của hai người đã thất bại hoàn toàn, lại còn liên lụy người vô tội...

Số là, sau hai bữa đông khách thì đến ngày thứ ba, sập hàng của Trương Mặc Sênh vắng tanh. Chỉ còn vài người lai vãng. Cậu chàng cùng Song Vô Song điều tra ra thì mới biết, tất cả những người nhận Truyền Kỳ Mạn Lục đều đã bị Nho môn kéo vào sổ đen, đình chỉ cấm học cho con cháu ba đời của họ. Tuy Nho gia không nói cụ thể lý do, mà thoái thác rằng “nhân lực không đủ, đại chiến với Hải Thú lại sắp nổ ra, Nho môn khẳng định chuẩn bị nguyên khí đại thương, nên phải cắt giảm học phần, chỉ giảng dạy cho những người thật sự cần”, song nhìn vào những nhà bị cắt giảm thì chỉ cần là người có đầu óc liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Thành thử, hễ ai còn muốn con cháu học chữ, biết viết, theo đường khoa cử mà dấn thân, thì đều biết thân biết phận mà tránh xa xe đồ ăn của Trương Mặc Sênh cùng Truyền Kỳ Mạn Lục. Kể cả những người không thuộc Nho Đạo, thì cũng không ít theo phương châm “tránh voi chẳng xấu mặt nào” mà từ bỏ. Dẫu sao, bị Nho môn nhắm vào cũng không phải chuyện tốt gì...

Tất nhiên, vẫn còn sót lại một số ít những người vẫn chạy đến quán ăn của Tiểu Thực Thần. Những người này đa số đều là cùng đường mạt lộ, nếu không phải là loại sống được hôm nay chưa chắc đã sống nổi ngày mai, thì cũng chỉ còn cụ già không thân thích và trẻ em mồ côi. Đối với họ mà nói, không có ăn, không có mạng thì Nho môn có nhắm vào gây khó dễ cho bản thân hay không cũng không quan trọng. Thế nhưng, những người này thì có mấy ai biết chữ hay có tâm trạng, học thức mà đi quan tâm Bích Mặc tiên sinh nghĩ gì, viết gì? Thành ra, hai người Đỗ, Trương biết vậy thì cũng chỉ đành thở dài, vứt kế hoạch của bản thân sang một bên, thật tâm chỉ muốn giữ mạng cho những kẻ xấu số này.

Tiếc thay, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Nho môn vẫn quyết chí không tha cho những kẻ dám “công nhiên chống lại” bọn chúng, tiếp tục “đồng loã” với Trương Mặc Sênh. Trong vòng một tuần, toàn bộ những người còn dám lui tới xe hàng của họ Trương đều bị cưỡng bách gia nhập quân ngũ. Từ cụ già tám mươi đến đứa con nít bảy tám tuổi đều không được buông tha. Lý do mà quan sai đưa ra “mười phần chính nghĩa”: Trận đánh với Hải Thú lần này thanh thế không kém gì ba ngàn năm trước, nếu thất bại thì nước mất nhà tan, tất cả cùng phải chịu chết, còn không bằng liều mạng một phen. Người già và trẻ nhỏ thì cũng phải có nghĩa vụ với đất nước, với nhân tộc, không thể ích kỷ, tự tư tự lợi, chỉ quan tâm mạng mình được!

Đợi đến khi hai người Trương – Đỗ nhận ra bọn họ suy nghĩ không đủ chu toàn, vì cái lợi trước mắt mà hại oan người vô tội thì đã quá muộn. Bọn họ lúc này làm gì cũng không còn kịp nữa, tức hận đến đập bàn cũng vô lực phản kháng. Tuy bản lĩnh cá nhân thì bọn họ không tệ, thế nhưng chính trị chính em và quan hệ xã hội thì đích xác bị Nho gia quẳng xa cả trăm con phố. Trên đời, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng nắm đấm, đến cả tài hoa như sư phụ mà còn không thể một tay che trời, bảo vệ toàn bộ thương sinh, hai người họ đã tính là gì? Thành thử, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bái nhập vào Lão Thụ cổ viện mà hai người Đỗ – Trương cảm thấy bất lực như thế này, cũng như nhận ra, xã hội Huyền Hoàng giới có thể xấu xí đến mức này...