Editor: emmaai1234
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ở tuyến kịch bản ban đầu, vị Đại sư tỷ này được xưng tụng là bằng hữu khuê mật của Vệ Băng Thanh.
Nữ tử trong tông môn có hạn, có thể đồng thời làm khuê mật tri kỉ và tỷ tỷ của Vệ Băng Thanh, cũng chỉ có vị Đại sư tỷ này.
Bởi vậy, khi biết được từ chỗ Vệ Chiếu chuyện sư phụ nàng và Đại sư tỷ có quan hệ không trong sạch, phản ứng đầu tiên của Vệ Băng Thanh chính là không tin.
Thế nhưng lời này phát ra từ trong miệng ca ca mình, Vệ Băng Thanh không muốn tin cũng phải tin.
Đương nhiên, bây giờ quan hệ của Đại sư tỷ và sư phụ bọn họ đương nhiên là rất trong sạch.
Dù sao, nàng ta cũng không có thể chất của dược nhân, không dám làm ra loại quan hệ nguy hiểm như sư đồ loạn luân này.
Nhưng dù không có quan hệ, thì việc Đại sư tỷ làm đối với Vệ Băng Thanh tuyệt đối cũng không kém những nam nhân kia.
Sau khi Vệ Băng Thanh bị hạ dược, vốn có thể chạy trốn. Lúc ấy nàng trúng xuân dược, muốn nhanh chóng xuống núi, đành phải tìm Đại sư tỷ hỗ trợ. Thế nhưng, Đại sư tỷ chẳng những không giúp nàng, ngược lại còn trực tiếp dẫn nam nhân khác tới. Vậy mới biết, thật ra Đại sư tỷ vẫn luôn ghen ghét Vệ Băng Thanh, ghen ghét thiên phú của nàng, ghen ghét dung mạo của nàng, thậm chí ghen ghét cả việc sư phụ và các sư huynh đệ khác ái mộ Vệ Băng Thanh.
Đại sư tỷ người này, nhìn như tấm lòng rộng mở, thực tế lòng dạ nhỏ mọn, không thể nhìn được người khác ưu tú hơn nàng ta.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, đây cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, thấy Đại sư tỷ hỏi thăm, Vệ Băng Thanh chỉ khóc, "Ca ca... Ca ca muội sắp không được, muội xuống núi tìm đại phu, Đại sư tỷ, tỷ đừng cản muội."
"Khóc sướt mướt như thế thì còn ra cái dạng gì nữa?" Đại sư tỷ thấy dáng vẻ nhu nhu nhược nhược này của Vệ Băng Thanh, trong lòng không khỏi xem thường, đồng thời cũng cảm thấy thống khoái hơn không ít, "Đại phu trên núi nói thế nào?"
"Bọn họ nói phó thác cho số mệnh, muội không tin." Vệ Băng Thanh lắc đầu, "Ca ca muội nhất định không có chuyện gì, bây giờ muội lập tức dẫn huynh ấy xuống núi tìm thêm vài đại phu, nhất định sẽ tốt lên."
Đại khái là Vệ Chiếu bây giờ so với người chết cũng chỉ nhiều hơn một hơi thở, Đại sư tỷ thấy hơi thở của Vệ Chiếu yếu đến gần như không thể thấy, quả thật không tiện ngăn cản, "Muội đừng vội, với công phu hiện tại của muội, chỉ sợ muội chưa xuống đến nơi thì ca ca muội đã không chịu được nữa. Tốt xấu gì muội cũng nên dắt con ngựa..."
Vị Đại sư tỷ này cũng không có ý gì khác.
Tối thiểu ở trước mặt các vị đồng môn, vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Vệ Băng Thanh đặt Vệ Chiếu lên ngựa, sau đó ghìm chặt dây cương, nhanh chóng chạy xuống núi.
Muốn chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.
"Ca, huynh vẫn tốt chứ?" Vệ Băng Thanh tận lực để ngựa chạy bình ổn hơn một chút, miễn cho ca ca không thoải mái.
"Vẫn tốt." Vệ Chiếu sờ đùi, đau đến nhe răng trợn mắt, "Chúng ta đừng chậm trễ, ra khỏi thành trước đã."
"Dạ." Vệ Băng Thanh thấy sắc mặt ca ca tốt lên không ít, tâm tình vô cùng tốt, ca ca nói cái gì liền làm cái đó.
Sau khi bọn họ ra khỏi thành liền đem con ngựa đổi thành bạc, giữ lại một phần, phần còn lại mua một chút y phục, sau khi cải trang xong mới đi tiếp.
Vệ Chiếu dẫn Vệ Băng Thanh đến một thôn trang nhỏ không mấy nổi danh, nơi có danh tiếng duy nhất ở gần thôn trang chính là một sườn đồi.
Trên sườn đồi kia có một cái sơn động, bên trong có một quyển công pháp, chính là một trong những cơ duyên của Vệ Băng Thanh.
Ở kịch bản ban đầu, Vệ Băng Thanh bị sư phụ chuyển tay tặng cho người khác, trên đường vận chuyển thì bị sơn tặc đánh cướp, sau khi trải qua một số chuyện không thể miêu tả, rốt cuộc mất hết can đảm, bị ép nhảy núi, sau đó tìm được một quyển công pháp ở trong sơn động, từ đây đi trên con đường của đỉnh cấp cao thủ, các nam nhân đến sau tiến hành hoạt động hài hòa cũng đổi thành anh hùng tuấn kiệt nổi danh trong võ môn, nữ tử trong chốn võ lâm hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào đối phó nàng.
Nói tóm lại, cơ duyên của Vệ Băng Thanh không thể thiếu, cũng là một cái bùa phòng thân của bọn họ.
Trong hai người bọn họ, chỉ có một nha đầu võ công không cao, còn lại thì là một con ma bệnh, nếu không có một chút võ công phòng thân, chắc chắn sẽ sống không nổi.
Bởi vì Vệ Băng Thanh có thể chất đặc biệt, Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh không dám ở bất cứ nơi nào có người sống.
Thế giới thịt văn này không hề giống với các thế giới khác.
Ở các thế giới khác, còn có thể đại ẩn ẩn tại thị, hoặc có thể giả heo ăn thịt hổ, kiểu thôn dân phổ thông gì đó càng không đáng nhắc tới. Nhưng ở thế giới thịt văn, căn bản mặc kệ ngươi có phần diễn hay không, dáng dấp thế nào, chỉ cần giống đực là được rồi.
Bởi vậy, huynh muội họ chỉ có thể chọn nơi ít ai lui tới mà định cư, đồng thời cũng bắt đầu luyện công.
Thân thể của Vệ Chiếu dần dần tốt lên, nhìn qua cũng chỉ hư nhược hơn so với người bình thường một chút, đi nhiều thêm mấy bước liền phải thở hồng hộc, chịu không được mệt mỏi. Nhưng hắn hiện tại so với bộ dáng nửa chết nửa sống trước kia còn tốt hơn nhiều, cho nên Vệ Băng Thanh vẫn hết sức thỏa mãn với chuyện này.
Vệ Băng Thanh cầm kiếm luyện công, Vệ Chiếu liền dời ghế đẩu sang bên cạnh nhìn, tuyệt đối không thể để cho Vệ Băng Thanh rời khỏi tầm mắt của mình.
Chỉ là Vệ Chiếu có lòng mà không có sức, hắn nhìn không đến hai canh giờ, thân thể liền kháng nghị, đành ngủ thiếp đi trên ghế.
Vệ Băng Thanh không dám quấy nhiễu giấc ngủ của ca ca, đành phải lấy một bộ y phục đắp lên người ca ca, dự định đi lên núi đào một chút thảo dược, rồi bắt thêm mấy con thỏ hoặc gà rừng gì đó trở về bồi bổ thân thể cho ca ca.
Kỳ thật cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Vệ Băng Thanh nghĩ như vậy.
Từ sau khi nàng có nguyệt sự, thân thể liền bắt đầu phát dục, ánh mắt của các sư huynh đệ trong môn luôn làm cho nàng nổi hết cả da gà, các sư tỷ muội trong môn liền bắt đầu xa lánh nàng, khiến Vệ Băng Thanh chỉ có thể khóc trong âm thầm. Bây giờ mặc dù chỉ có thể sống trong núi cùng ca ca, nhưng lại khiến cho Vệ Băng Thanh cảm thấy vô cùng an ổn.
Cái bí tịch võ học trân quý này không biết ca ca lấy được từ đâu, Vệ Băng Thanh dựa vào nó học mới có hơn nửa tháng, đã thấy vượt xa so với trước kia mình vất vả luyện nửa năm, sao có thể không nhìn ra bí tịch này rất cao minh? Vật như vậy, nếu để người khác chiếm được liền hận không thể độc chiếm, ca ca lại nhìn cũng không thèm nhìn liền cho nàng, mỗi ngày đốc thúc nàng luyện công, Vệ Băng Thanh nghĩ, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai đối tốt với mình như ca ca.
Ừm, nhất định phải săn nhiều một chút để cuộc sống của ca ca tốt hơn mới được.
Vệ Băng Thanh đè kiếm, đi lên trên núi.