Edit by Murasaky: Murasakiiiii
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vệ Chiếu phát hiện đãi ngộ cơm nước của mình trở nên kém.
Lúc đầu kỳ thật hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nói thế nào cũng là mùa hè, ăn thịt nhiều cũng cảm thấy ngán, cháo loãng rau xanh gì đó cũng xem như đổi khẩu vị, bởi vậy Vệ Chiếu căn bản cũng không để ý gì.
Nhưng buổi sáng hôm nay, thị nữ lại tiếp tục bưng tới một chén cháo loãng, và chỉ có một đĩa dưa muối.
Hôm qua có hai đĩa đấy.
Vệ Chiếu đang muốn nói chuyện, vừa cúi đầu liền thấy dáng vẻ của bát cháo loãng.
Thật sự là cháo loãng.
Một bát cháo phía trên nổi lơ lửng mấy lá rau, cơ hồ trông thấy cả đáy, đếm một chút trong chén có đúng năm hạt gạo.
Có một khắc Vệ Chiếu hoài nghi có phải mình xuyên qua thời mạt thế rồi không.
"Công tử, tiểu thư nói trong nhà gần đây không có tiền, cho nên một ngày ba bữa cơm phải đổi thành một ngày hai bữa, nhưng tiểu thư lại sợ ngài không quen, cho nên buổi sáng vẫn là ý tứ, cho ngài thêm một chút cơm."
Vệ Chiếu trầm mặc một hồi lâu, chăm chú nhìn thị nữ này, "Ngươi xác định thứ bưng tới chính là cơm sao?"
Năm hạt gạo như thế cũng không khỏi quá vũ nhục cái chữ cơm này.
"Công tử, nếu ngài có bất mãn hãy nói với tiểu thư, nô tì cảm thấy tiểu thư tựa hồ đang tức giận." Thị nữ thành khẩn đề nghị.
Vệ Thiên Phượng đang tức giận hắn cũng đã nhìn ra, rõ ràng như vậy, hắn cũng không phải mù!
"Gần đây ta cũng không làm chuyện gì mà." Vệ Chiếu cảm thấy mình rất oan uổng, bởi vì lần này muội muội nữ chính đi theo con đường nữ vương độc lập tự chủ tự cường cho nên Vệ Chiếu vẫn luôn là bộ dáng ca ca tốt ôn nhu tri kỷ, theo lý thuyết hẳn là sẽ không trở thành người làm muội muội nữ chính phẫn nộ a.
"Công tử nói đùa." Thị nữ che miệng lại, mềm mại nhu nhược nói một câu, "Toàn bộ kinh thành đều biết công tử ngài xuất thủ một khối cổ ngọc ba trăm năm, đổi một nữ nhân về, sau đó đưa cho công tử nhà Thừa tướng, không biết bao nhiêu người ở sau lưng cảm thán ngài hào phóng đâu."
Không thể nghi ngờ tin tức này là Thủy Việt thả ra, nếu không thì hắn giải thích thế nào về việc đem nữ nhân mình đã dùng qua cho Thẩm Kinh Hồng? Đầu óc hắn lại không ngốc.
Vệ Chiếu nghe lời này, cảm thấy mình càng thêm ủy khuất.
Hắn đây là vì ai nha?
"Ta đi tìm nàng." Vệ Chiếu bưng chén cháo loãng cùng dưa muối, quyết định tìm muội muội của mình đòi một lời giải thích.
Có cái gì không hài lòng có thể nói thẳng ra nha, trừ cơm nước của người ta làm gì chứ!
Vệ Chiếu đi vào phòng Vệ Thiên Phượng, trông thấy trước mặt Vệ Thiên Phượng có rất nhiều sổ sách, Vệ Thiên Phượng đang viết gì đó trên sổ sách.
Loại việc đơn giản thuộc về kế toán, Vệ Chiếu thật đúng là sẽ không làm, trong nhà không có chủ mẫu, những này sổ sách cũng chỉ có thể rơi vào trên người Vệ Thiên Phượng.
Trong nháy mắt, Vệ Chiếu cảm thấy có chút chột dạ.
"Ca ca tới rồi, chờ muội coi xong chỗ sổ sách này đã, ca ngồi trước đi." Vệ Thiên Phượng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cố gắng tập trung với món nợ của mình.
Vệ Chiếu nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện trên mặt bàn Vệ Thiên Phượng cũng chỉ có nửa quả lê, lê cũng không phải loại tốt, chính là loại bán trên đường cho tiểu hài tử ăn vặt, quả nhỏ hạt lớn.
Chẳng lẽ nhà bọn họ đã nghèo đến mức này sao?
"Ca ca đến vì điểm tâm của mình à?" Đợi đến khi Vệ Thiên Phượng coi xong sổ sách, ngẩng đầu hỏi Vệ Chiếu một câu như vậy.
Vệ Chiếu lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Chỉ vì điểm tâm, mà cứ như vậy tới tìm muội muội mình, nói đến thật đúng là không dễ nghe a.
"Khụ." Vệ Chiếu ho nhẹ một tiếng, "Huynh tới xem muội ăn gì? Nữ hài tử buổi sáng nên ăn ngon một chút."
"Muội cũng muốn ăn uống tốt hơn, nhưng đáng tiếc bạc nhà chúng ta không đủ." Vệ Thiên Phượng yếu ớt nói một câu.
"Làm sao lại thế?" Vệ Chiếu kinh ngạc nói, "Cha hẳn là có bổng lộc nha, cửa hàng nhà chúng ta hẳn là cũng có một chút lợi nhuận mà."
"Ca ca có chỗ không biết." Vệ Thiên Phượng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đưa bản sổ sách mình đã chỉnh lý ra.
"Lúc trước hai muội muội bị đưa ra biên cương, cha mẹ đều có chút đau lòng, cho nên liền đem hồi môn chuẩn bị cho các nàng đổi thành ngân phiếu cho các nàng mang theo. Hiện tại mẫu thân vừa bệnh nặng, mỗi ngày thuốc bổ đều không thể ngừng, chúng ta còn phải mời nhũ mẫu bà đỡ, còn phải chuẩn bị tiền bạc cho mẫu thân ở cữ. Cha mặc dù có bổng lộc, nhưng ca ca không quên trong nhà chúng ta còn có hạ nhân chứ? Cửa hàng mặc dù có lợi nhuận, nhưng cũng hầu như phải chừa lại một phần cho tháng sau. Cho nên tháng này phải ủy khuất ca ca, tháng sau bạc lưu thông nhanh một chút, liền có thể tiếp tục phát tiền tháng cho ca ca"
Vệ Chiếu tiếp nhận sổ sách Vệ Thiên Phượng đưa qua, trông thấy khoản thiếu hụt liền kinh ngạc không thôi.
Cài này là sau khi Vệ Thiên Phượng trừ tiền tháng của mình? Hơn nữa trong đó còn tham ô không ít đồ cưới của mẫu thân!
"Chờ một chút, đồ cưới phải để sau này muội mang đi, sao lại lấy ra trợ cấp cho nhà?" Vệ Chiếu chỉ vào đồ vật trên sổ sách nói.
"Nơi này chẳng lẽ không phải nhà của muội sao?" Vệ Thiên Phượng tựa hồ bị Vệ Chiếu chọc cười, "Tiền cũng luôn phải dùng. Mà cha cũng muốn ra cửa xã giao, y phục cũng không thể thiếu. Ca ca cứ việc yên tâm, muội còn muốn tích lũy ít bạc để huynh cưới đại tẩu nữa!"
Vệ Chiếu trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không nghĩ tới trong nhà lại nghèo đến thế? Sao hắn lại không biết chút nào cả?
"Chỉ hi vọng ca ca tạm thời không mua đồ ở bên ngoài nữa, nếu không thì sổ sách có khả năng không đủ." Vệ Thiên Phượng cúi đầu nói, "Mặc dù khối cổ ngọc kia ca ca chỉ tốn ba trăm lượng cũng giống như nhặt được vàng. "