Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 296: Khá là thú vị




“Nếu những gì ghi trong sách là sự thật thì sẽ cứu được rất nhiều người đó!”

“Đúng vậy, không ngờ chứng bệnh làm chúng ta đau đầu trong một thời gian dài lại có thể chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!”

“Có thật hay không, thấy hơi không đáng tin!”

“Có thể cứu người thì cứ thử xem! Nếu là thật thì đúng là chuyện tốt đối với những người bệnh rồi!”

“Những điều này là do đại phu Lý Ngọc Trân đưa ra sao? Ta biết hắn ta, mặc dù kinh nghiệm hành nghề y của hắn ta nhiều, có thể coi là một vị thần y, nhưng có lẽ hắn ta không có bản lĩnh ấy đâu!”

“Cuốn sách này còn tác giả khác mà, liệu có phải do tế tửu đại nhân đưa ra hay không?”

“Là tế tửu đại nhân đưa ra đấy, bên dưới có chú thích mài”

Thế là đám đại phu lại nhanh chóng đi thử nghiệm với các bệnh nhân.

Nếu thành thật thì có thể mở rộng những cách chữa trị này và cứu được cả vạn người bệnh.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung.

Nữ đế vừa phê duyệt tấu chương xong, nàng vươn vai: “Dạo này kinh thành có chuyện gì mới không? Mau nói cho trẫm nghe!”

Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bẩm bệ hạ, dạo này có một cuốn sách tên “Nghề y nhà họ Lý” được xuất bản trong kinh thành, được xem là bách khoa toàn thư của nghề y, cực kì nổi tiếng, ai ai cũng đọc! Bởi vì trong cuốn sách này nhắc št nhiều những kiến thức thường ngày bị sai, còn đề ra nhiều cách chữa trị những căn bệnh khó, rất được mọi người yêu thích! À đúng rồi, tế tửu đại nhân cũng tham gia chỉnh sửa cuốn sách này ạ!”

Nữ đế ngạc nhiên: “Cái tên này rảnh quá à mà lại đi viết sách y? Hắn hiểu y thuật sao?”

Lão thái giảm cúi đầu cười: “Chắc là hiểu đó ạ! Tế tửu đại nhân học rộng biết nhiều mà, kiến thức uyên bác, đến thần khí phi thiên khinh khí cầu và thuyền đệm hơi mà đại nhân cũng chế tạo ra được thì hiểu biết về y học cũng là chuyện hợp lí!”

“Cũng phải!” Nữ đế gật đầu. Lâm Bắc Phàm mang đến một cảm giác thần bí cho nữ đế, hình như hắn có lượng kiến thức vượt qua cả thời đại này.



Hai thứ đồ cao cấp kia thì không cần phải nói nữa, ngày thường gặp chuyện gì khó khăn hắn cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, gọn gẽ, hình như chẳng có thứ gì có thể làm khó được hắn!

Hắn biết thêm chút kiến thức y học cũng không phải chuyện gì khó hiểu cho lắm.

Chỉ là hắn giỏi giấu quá, nhiều thứ hắn cứ giấu giếm, rõ ràng hắn là một người bất phàm, song lại giả bộ mình chỉ là một kẻ đọc sách tay trói gà chẳng chặt.

“Cuốn sách đó như thế nào?”

Nữ đế hỏi, nàng vô cùng quan tâm tất thảy những gì liên quan đến Lâm Bắc Phàm.

“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách này rất hay! Trong sách trừ kiến thức y học phong phú ra thì còn chỉ ra rất nhiều những nhận thức sai lầm mà đó giờ chúng ta vẫn tin theo khiến lão nô được mở mang tầm mắt!”

“Ngoài ra, sách còn bổ sung thêm vài cách cứu chữa các loại bệnh phức tạp thường thấy! Nếu như những cách chữa trị này được áp dụng thì thực sự có thể tạo phúc cho dân chúng! Đến cả lão nô cũng phải mua một cuốn về để đọc!”

Nữ đế bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy sao, lấy cuốn sách đó ra cho trẫm xem nào!”

“Vâng, bệ hạ”

Một lát sau, cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” đã nằm trên tay nữ đế, nàng bắt đầu đọc.

Chủ yếu là đọc những phần mà Lâm Bắc Phàm chỉnh sửa.

Lúc bấy giờ nàng mới biết thử độc bằng trâm bạc là một cách vô cùng không đáng tin, có một vài loại độc mà không thể nhận biết bằng trâm bạc được, và cũng có một vài loại đồ ăn không có độc nhưng vẫn khiến trâm bạc đổi màu.

Nàng còn phát hiện hút nọc độc rắn bằng miệng hóa ra lại là một cách cứu chữa chẳng hề an toàn. Chỉ cần không chú ý một chút thôi là cả người bệnh và người cứu chữa đều bị trúng độc rắn và xong đời.

Ngoài ra, cách nhận biết người thân thông qua máu mà dân gian vẫn lưu truyền hóa ra chỉ là giả. Không cần biết đó là máu của ai, chỉ cần là máu thì sẽ hòa tan với nhau.

Nữ đế càng đọc càng say mêt!



Cảm giác này như thể đang xem giải mã khoa học vậy, khiến người ta không khỏi trầm mê.

“Cuốn sách này khá là thú vị!” Nữ đế mỉm cười. “Bệ hạ nói chí phải!”

Lão thái giám đáp.

Nữ đế đọc tiếp, cuối cùng nàng đọc đến phần những cách cứu chữa mới.

“Chứng thoái hóa điểm vàng lại có cách chữa đơn giản vậy sao, thần kì thật đấy!”

Nữ đế cảm thán: “Trong quân doanh có rất nhiều binh sĩ mắc chứng này! Cứ đến tối là không nhìn rõ thứ gì hết, ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu! Thế nên lúc hành quân đánh trận, nếu không cần thiết thì sẽ không bao giờ chọn buổi tối! Nếu cách này thực sự có thể chữa khỏi chứng bệnh kia thì sức mạnh của quân đội ta sẽ được gia tăng rõ rệt!”

Nữ đế nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Có thể thử cách này trong quân đội! Nếu có hiệu quả thì sẽ áp dụng cho toàn quân luôn, sức mạnh quân đội của Đại Võ chắc chăn sẽ tăng lên!”

Nữ đế lại đọc sách tiếp, nàng xem đến phần cách chữa bệnh thối chân.

“Trong quân doanh cũng có rất nhiều binh sĩ mắc bệnh này!”

Nữ đế cảm thán.

Nàng từng tới quân doanh và phát hiện rất nhiều binh sĩ mắc bệnh thối chân.

Cái mùi đó quả thực khó mà tưởng tượng được, đứng cách mười dặm mà vẫn có thể ngửi thấy được, thực sự khiến nàng không ăn nổi cơm trong vòng ba ngày.

Hơn nữa bệnh thối chân không chỉ có mùi thối không đâu, nó còn khiến con người ngứa, tê, rách da.

Như thế thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của các binh sĩ.

“Cách này có thể thử áp dụng trong quân đội!”