Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 3677: Thế mà tên này còn không biết tốt xấu.






Nếu chẳng may đụng độ kẻ thù ở biển phía Nam thì còn có thể chiến đấu chống lại chúng.



Xưởng đóng thuyền số 3 chủ yếu sản xuất hàng loạt tàu đánh cá nhỏ, là xưởng đóng thuyền lớn nhất và tập nập nhất trong ba xưởng đóng thuyền.



Tuy nói là xưởng đóng thuyền nhưng thực tế nó còn lớn hơn rất nhiều so với một ngôi làng. Trong xưởng có kênh dẫn nước thông ra tứ phía, số lượng công nhân ở đây cũng đông nhất trong ba xưởng đóng thuyền.



Chỉ mất một ngày để xem hết xưởng đóng thuyền số 1 và số 2, nhưng Kim Phi dự kiến sẽ dành hai ngày để kiểm tra xưởng đóng thuyền số 3.





Ngày đầu tiên, Kim Phi sẽ kiểm tra nửa phía Nam của xưởng đóng thuyền, ngày hôm sau sẽ kiểm tra nốt nửa phía Bắc.



“Thưa ngài, phía trước là khu lắp ráp tàu thuyền!”



Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền số 3 đi bên cạnh Kim Phi và giới thiệu mọi thứ trong xưởng với y.







Ngay lúc Kim Phi đang định nói chuyện, cách y khoảng chục mét về phía bên trái đột nhiên có người từ trên tường bao nhảy xuống.



Biển Đông Hải hiện nay tình hình hỗn loạn, xưởng đóng thuyền số 3 cần rất nhiều nhân công, để phòng trường hợp xuất hiện thích khách, Kim Phi đã đưa theo một đội cận vệ và một đội súng kíp khi đi thăm xưởng.



Đột nhiên một người đàn ông từ trên tường nhảy xuống khiến mọi người giật mình.



"Bảo vệ tiên sinh!"



Thiết Chuỳ lập tức dẫn đầu đội cận vệ bao vây Kim Phi ở giữa.



Các nữ công nhân của đội súng kíp cũng lập tức rút súng ra và chĩa vào người đàn ông này.



Người leo tường nhìn thấy nhiều người như vậy thì sợ hãi quay đầu bỏ chạy.



Nhưng ở hiện trường có đông người như vậy, sao có thể để hắn chạy trốn?



Không cần đội cận vệ và nữ công nhân ra tay, đội an ninh của xưởng đóng thuyền đi theo đã lao tới, trực tiếp áp chế ấn người vừa nhảy tường xuống đất.



"Không phải ta bảo các người tăng cường tuần tra sao? Tại sao lại để trộm đột nhập?"



Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền chạy tới đá vào mông đội trưởng đội an ninh mấy lần.



"Xưởng trưởng, bọn ta đã tăng cường tuần tra. Bên ngoài bức tường này có một cái mương, bình thường không có tên trộm nào trèo vào qua lối này!"



Đội trưởng an ninh giải thích với vẻ mặt khổ sở.



"Vẫn còn nguỵ biện!"



Xưởng trưởng lại đá anh ta một cái: “Sau khi tan làm viết phạt năm trăm chữ, ngày mai nộp cho ta!”



"Xưởng trưởng, ta mới tham gia lớp học đọc viết được hai tháng, tổng cộng ta biết có hơn ba trăm chữ, năm trăm chữ là quá nhiều để...!" đội trưởng đội an ninh gương mặt méo mó như trái khổ qua.



“Bảo viết thì cứ viết đi, thiếu một chữ đá mông cậu một cái!”, xưởng trưởng nháy mắt điên cuồng ra hiệu với đội trưởng an ninh, thầm mắng tên này đúng là đồ ngốc không hiểu ý.



Khi biết Kim Phi tới thăm, ban quản lý xưởng đóng thuyền số 3 đã chuẩn bị từ trước nửa tháng, vậy mà bây giờ lại xuất hiện sai phạm lớn như vậy. Yêu cầu đội trưởng an ninh chép phạt đã là hình phạt rất nhẹ rồi.



Thế mà tên này còn không biết tốt xấu.



Đội trưởng an ninh nhìn thấy xưởng trưởng nháy mắt với mình thì hiểu ra, cúi đầu đồng ý rồi dẫn người của mình áp giải tên trộm leo tường đi.



Nhưng bọn họ đang định đưa người đi thì lại bị Thiết Chuỳ chặn lại: "Dừng lại!"



"Thiết Chuỳ huynh đệ, có chuyện gì vậy?" xưởng trưởng bước tới hỏi.



Xưởng trưởng này cũng từng là một nhân viên hộ tống, lại còn do nhà họ Quan đào tạo ra nên ông ta và Thiết Chuỳ đã quen nhau từ lâu.



Nhưng Thiết Chuỳ cũng không nể mặt, lạnh lùng hỏi: "Ông vừa mới nói hắn là kẻ trộm sao? Ở xưởng của ông vẫn có kẻ trộm trèo vào giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?"


Xưởng trưởng vừa nghe đã hiểu ý Thiết Chuỳ, cười khổ nói: "Thiết Chuỳ huynh đệ, cậu không biết đó thôi. Đông Hải bây giờ chính là như vậy, khắp nơi đều có kẻ trộm. Mặc dù xưởng đã xây tường bao, nhưng diện tích của xưởng quá lớn, thường xuyên có dân tị nạn đột nhập trộm cắp!”