[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 3 - Chương 23-2




Nghe cửa phòng cạch một tiếng, hình như Bạch Tuyết Lam đã ra ngoài, không quá lâu, cửa lại bị đẩy ra, có người ở phía sau y cứ lạch cà lạch cạch, không biết đang làm cái gì.

Tiếp đến, có người nhẹ nhàng nói bên tai: “Tỉnh dậy nào, ăn cái gì đó rồi ngủ tiếp.”

Tuyên Hoài Phong đành phải mở mắt ra, nghiêng đầu liền ngửi được hương xà phòng thơm dịu, vừa nhìn Bạch Tuyết Lam đã thấy hắn mặc một bộ thường phục kiểu ngoại quốc, mái tóc đen bóng hơi ẩm ướt, chắc chắn mới tắm rửa xong rồi tới đây, sạch sẽ, rất có tinh thần.

Tuyên Hoài Phong nói: “Mới có chút thời gian như vậy mà đến cả đầu anh cũng gội xong, thần tốc quá đấy.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Em nghĩ rằng anh chỉ sống trong cảnh an nhàn, ăn chơi trác táng? Từ nhỏ anh đã dám theo bá bá tới tiền tuyến rồi, trong quân đội ấy mà, lúc tắm rửa còn có thời gian cho người ta lề mề? Động tác phải nhanh nhẹn, kéo dài sẽ bị ăn roi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Trước kia anh đúng là đồ nghịch ngợm thích gây sự, cũng nên ăn vài roi của các bậc trưởng bối, có thế mới ngoan ngoãn một chút.”

Bạch Tuyết Lam cùng y trò chuyện tâm sự như vậy khiến cả căn phòng như tràn ngập hơi thở mùa xuân, nheo mắt cười nói: “Bây giờ em cũng thường xuyên ngang bướng lắm, cứ gây sự với anh, vậy anh phải làm thế nào mới khiến em ngoan ngoãn đây?”

Lời này tà khí tận xương, Tuyên Hoài Phong không muốn nói tiếp, chuyển đề tài: “Không phải bảo em ăn cái gì mới ngủ tiếp hả? Đồ ăn đâu?”

Bạch Tuyết Lam như nhìn ra tâm tư y: “Đã chuẩn bị xong rồi, anh bưng tới cho em.”

Tuyên Hoài Phong vội hỏi: “Nếu anh muốn tiêu độc thì… đừng bưng tới.”

Bạch Tuyết Lam cười rộ lên: “Đút bằng thìa cũng không được hả?”

Quả nhiên hắn bưng một chén cháo thịt nóng hổi tới, cẩn thận đút cho Tuyên Hoài Phong ăn.

Thấy Tuyên Hoài Phong ngủ say hắn mới ra khỏi phòng bệnh, nói với Tống Nhâm: “Tuyên phó quan ăn xong rồi, cậu ấy mới ngủ xong, chắc cũng cần ngủ khoảng ba bốn tiếng, cậu ở ngoài này thêm người bảo vệ, cho thêm hai y tá vào trong chăn sóc. Tôi đi lo chút công vụ, khoảng ba tiếng nữa sẽ quay lại.”

Hôm qua hắn mới náo loạn ở Kinh Hoa Lâu một trận, không đứng ra xử lý cục diện rối rắm kia là không thể.

Đủ loại truy nã bắt kẻ chạy trốn, phòng bị đám ác ôn phản công, tịch biên tài sản cùng quán thuốc phiện sống của Chu Hỏa, truy tra nguồn cung cấp, tất cả đều là việc quan trọng chờ người tới làm.

Chu thính trưởng của Cục cảnh sát nhận sự uy hiếp bằng thế lực của hắn, không biết có chịu nghe lời hay không, hoặc giả đang âm thầm gây rối.

Đây là mối tai họa ngầm, đương nhiên cũng phải cảnh giác.

Bởi vậy, tuy rằng rất muốn không rời Tuyên Hoài Phong một bước cũng chẳng còn cách nào, Bạch Tuyết Lam mang theo Tôn phó quan trở về hải quan tổng thự một chuyến, để hắn bố trí.

Hôm nay, Lâm Kỳ Tuấn vô cùng buồn bực.

Buổi sáng thức dậy vốn nghĩ rằng sẽ tới bệnh viện thăm Tuyên Hoài Phong, nhưng nghĩ tới sắc mặt hôm qua của Bạch Tuyết Lam, hắn cảm thấy trong quần áo bị giấu mấy cây kim vậy, cả người khó chịu.

Nếu không tới bệnh viện, thứ nhất: ngồi trong nhà càng thêm phiền muộn, thứ hai: Hiệu buôn tây cũng chẳng có chuyện lớn gì cần giải quyết.

Do dự, lăn lộn hết cả một buổi sáng, nhớ tới Bạch Vân Phi, hắn căn dặn tài xế chuẩn bị ô tô, sau đó đi tìm Bạch Vân Phi.

Lần trước xem như tạm biệt Bạch Vân Phi trong cảnh không vui, thường ngày tới đó đều đem theo lễ vật, hôm nay càng không thể tới tay không, hắn lại bảo tài xế lái xe về phía hiệu buôn tây, chọn một khúc vải Nhật Bản, cũng thêm một hộp ngọc nhỏ, muốn khiến cho Bạch Vân Phi vui mừng.

Đến Bạch trạch, trong phòng chỉ còn một mình gã cữu cữu của Bạch Vân Phi.

Bạch Chính Bình thấy Lâm Kỳ Tuấn xách đồ tới, hắn vô cùng vui mừng, vội vàng mời Lâm Kỳ Tuấn vào trong ngồi.

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Chẳng phải cậu ấy bị bệnh sao? Làm gì lại ra ngoài?”

Bạch Chính Bình cười nịnh: “Đúng vậy, bệnh không nặng lắm mà nó lại chẳng chịu diễn, còn nói muốn nghỉ ngơi một mạch tới bốn năm ngày. Ngài nói xem, muốn nghỉ thì nghỉ đi, vậy mà có chịu nghỉ ngơi đàng hoàng đâu, cả ngày không thấy bóng người. Chiều hôm qua nó còn ra ngoài nữa, nói cái gì mà đi gặp phu nhân nhà họ Niên, gia đình bên đó cấp tiền hàng tháng, mời nó tới dạy diễn.”

Lâm Kỳ Tuấn không khỏi chú ý, hỏi: “Có phải vị Niên xử trưởng làm việc cho cục hải quan?”

Bạch Chính Bình đáp: “Tôi làm sao dám hỏi chuyện của nó? Hỏi nó hai câu là nói đã cho rằng tôi muốn chìa tay xin tiền nó.”

Vừa nói vừa đưa tay nâng mặt, mũi hừ hừ.

Lâm Kỳ Tuấn nhìn hắn gầy gò khiến đôi vai vao ngất, ha má phù thũng mang theo chút sắc đen, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Bạch Vân Phi là người như vậy, chắc chắn cữu cữu của cậu ấy cũng xuất thân từ gia tộc lớn, làm thế nào lại sa đọa đến mức này? Nghe nói gần đây hắn lại hút thêm thứ khác nữa, hình như còn tốn tiền hơn.”

Đáng thương cho Bạch Vân Phi khi có những người thân thích thế này, mỗi tháng đều bị bóc lột không chút dư thừa.

Bạch Chính Bình còn nói muốn đun nước pha trà. Trong lòng Lâm Kỳ Tuấn lại chẳng thích thú gì gã này, lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi không khát nước. Ông cứ lo chuyện của mình đi, tôi ngồi đây chờ cậu ấy.”

Bạch Chính Bình nghiện thuốc đã lâu, ngáp một cái, cười nói: “Vậy thì có lỗi quá, phiền ngài ở đây chờ. Trong phòng này lộn xộn, chẳng có ai thu dọn cả, để tôi giúp nó cầm mấy thứ ngài tặng vào phòng trước.”

Cầm lấy khúc vải Nhật Bản cùng hộp ngọc ra ngoài.

Lâm Kỳ Tuấn chờ trong phòng khách nhỏ, khoảng nửa tiếng sau mới nghe thấy tiếng cửa chính bị người khác đẩy ra. Hắn đứng lên, đứng ở bậc thang phòng khách nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Bạch Vân Phi chậm rãi đi vào.

Lâm Kỳ Tuấn cười nói: “Em đi đâu vậy? Làm anh chờ khổ muốn chết.”

Bạch Vân Phi đang vội vàng đi vào trong, đột nhiên nghe thấy giọng hắn nên thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn: “Sao tự dưng anh lại tới đây?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nghe ý em có vẻ không chào đón anh?”

Bạch Vân Phi cười ôn hòa: “Đâu có. Em muốn nói, nếu anh đến thì báo cho em trước một tiếng, em sẽ trở về sớm hơn, chẳng để anh chờ đợi thế này.”

Thái độ Bạch Vân Phi thân mật như vậy, chắc đã quên việc bất hòa lần trước.

Đây chính là ưu điểm Lâm Kỳ Tuấn rất yêu thích ở Bạch vân Phi mà. Những đào kép bình thường chỉ cần hơi được quan tâm đã bắt đầu thích chơi trò cáu kỉnh, bắt người ta mua này mua nọ, dỗ dành mình mấy ngày mới chịu quên đi. Tính tình Bạch Vân Phi rất tốt, cũng chẳng thích trực tiếp cãi cọ, ngẫu nhiên có điểm không hài lòng, qua một hai ngày sẽ khôi phục như thường.

Lâm Kỳ Tuấn gặp được Bạch Vân Phi, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi hai phần, hành động bất giác dịu dàng lại.

Chờ Bạch Vân Phi tới đại sảnh ngồi xuống, Lâm Kỳ Tuấn đảo khách thành chủ, vào phòng Bạch Vân Phi đi một vòng, lấy chiếc ấm đun nhỏ bằng đồng đến, nói: “Anh không tìm được ấm nước nóng nào trong nhà em cả, chỉ có nước lạnh, uống chút đi.”

Bạch Vân Phi cảm ơn, lấy lại đây, uống một ngụm mới cười miễn cưỡng: “Ấm nước nóng anh nhắc đến đấy, em vốn có hai cái, là một người mê xem diễn tặng em. Một cái, em đem cho muội muội sử dụng, còn một cái vốn ở trong phòng em, có điều… mấy ngày trước đã không cánh mà bay.”

Lâm Kỳ Tuấn thở dài: “Lệnh cữu trong nhà cần tiền tới mức đó sao?”

Bạch Vân Phi nói: “Em cũng chẳng biết, có lẽ thật sự cần tiền vội. Thứ ma túy bọn họ đang hút rất quý, đã vậy lại còn dễ nghiện hơn cả nha phiến, nghỉ một ngày cứ như đòi mạng đến nơi. Bọn họ đã tới tình trạng này rồi, hận mấy ngày này em không ra ngoài kiếm tiền, ngoài miệng không dám oán giận nên mới lấy đồ đạc trong phòng em đi.”

Lâm Kỳ Tuấn nghe tới chữ ma túy kia, trong lòng bỗng nhảy dựng.

Bạch Vân Phi thấy hắn yên lặng, quan sát hắn, hỏi: “Anh cứ đứng đấy thẫn thờ gì vậy, ngồi không chịu ngồi, nói không chịu nói?”

Lâm Kỳ Tuấn hoàn hồn, lấp liếm: “Vừa rồi anh mang tới một khúc vải Nhật Bản cho em, thời tiết thế này, vừa lúc nên làm cho em một bộ áo dài mỏng, ngoài ra còn một hộp ngọc. Lệnh cữu nói giúp em thu lại sau đó cầm đi, chắc không phải…”

Bạch Vân Phi cười một cái: “Cũng chẳng biết nó đã vào hiệu cầm đồ của nhà nào đây.”

Lâm Kỳ Tuấn dậm chân: “Sớm biết thế này anh đã không để cho ông ấy cầm đi.”

Bạch Vân Phi nói: “Không có gì, nếu anh đã đưa lại đây thì hơn phân nửa cũng rơi vào tay bọn họ.”

Nói xong, Bạch Vân Phi che miệng ho một trận dài mới ngừng.

Lâm Kỳ Tuấn vốn tưởng hắn chỉ tìm cớ nghỉ vài ngày, bây giờ thấy cảnh này giống như bệnh thật, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Anh thấy em ho khan thế này không tốt đâu, phải tới bệnh viện khám mới được.”

Bạch Vân Phi ngừng ho, thở hổn hển, mỉm cười: “Ho khan là việc nhỏ, em chỉ lo lắng cho cổ họng của mình thôi, gần đây cứ mở miệng nói lại có chút khó chịu. Cho nên, nghỉ phép thế này là muốn cổ họng được nghỉ ngơi một chút. Cũng chính vì vậy nên có việc gì em cũng lười la hét ầm ỹ với cữu cữu và cữu mụ, hét hỏng họng rồi thì ai thay em hát?”

Sau khi ho khan một trận, đôi má Bạch Vân Phi có chút hồng nhuận, ánh mắt trong sáng nhu hòa, vô cùng hấp dẫn.

Lâm Kỳ Tuấn nhịn không được, tâm trạng vui sướng hẳn lên, vươn tay vuốt má hắn, nói: “Ở đây rất lộn xộn, anh đưa em tới khách sạn đặt phòng để em thoải mái nghỉ ngơi một thời gian. Kể cả ăn cơm cũng có thể ăn ở trong khách sạn, tránh xa cữu cữu vơi cữu mụ của em mấy ngày cho thanh thản.”

Bạch Vân Phi ngẩn ra, nụ cười có chút mất tự nhiên, ung dung hỏi: “Đến cả bệnh viện em cũng lười đi, làm sao lại muốn đến khách sạn.”

Lâm Kỳ Tuấn nghe lời này cũng sửng sốt, biết hắn có ý trách cứ mình.

Nhưng ý tưởng ban đầu của hắn đâu phải muốn thỏa mãn dục vọng giống như Bạch Vân Phi suy nghĩ, quả thật chỉ muốn tìm nơi an tĩnh cho Bạch Vân Phi nghỉ ngơi, bản thân cũng tiện đưa hắn theo bên người.

Cho dù thật sự muốn làm chuyện thân mật như tình nhân cũng là chờ tới lúc thân thể Bạch Vân Phi khỏe hắn mới nói.

Lâm Kỳ Tuấn cảm thấy bản thân mình bị oan rất vô lý, hơn nữa còn là bị hạng đào kép nghi ngờ.

Dẫu vậy, Lâm Kỳ Tuấn rất hiếm khi phát tác cơn giận ngay tại trận, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không phất áo bỏ đi, hắn ngồi trên chiếc sô pha cũ, đổi đề tài: “Rốt cuộc lúc nãy em đi đâu mà để anh chờ lâu vậy?”

Bạch Vân Phi hỏi: “Chẳng lẽ anh không biết Tuyên phó quan, phó quan của cục hải quan, cũng là bạn học cũ của anh bị thương?”

Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Đương nhiên biết, hôm qua anh còn tới bệnh viện thăm cậu ấy.”

Bạch Vân Phi hỏi: “Thật không? Hôm qua em cũng tới bệnh viện, vậy là lỡ dịp gặp anh rồi.”

Lâm Kỳ Tuấn ngạc nhiên: “Làm thế nào em cũng biết tin nhanh vậy?”

Bạch Vân Phi nói: “Em và tỷ tỷ của ngài ấy là Niên phu nhân có lui tới, hôm qua em làm khách ở Niên trạch, lúc tin Tuyên phó quan bị thương truyền tới, Niên phu nhân hoảng sợ không nhẹ, đương nhiên em cũng phải đi theo chăm sóc.”

Lâm Kỳ Tuấn tức giận nói: “Em thân thiết với vị Niên phu nhân kia quá đấy.”

Bạch Vân Phi cười nói: “Bây giờ người ta đang có thai, cho dù có quen hơn nữa cũng sẽ không tới khách sạn đâu.”

Lâm Kỳ Tuấn luôn không để ý tới việc Bạch Vân Phi kết giao với người nào, nghe hắn nói một câu châm chọc như vậy, Lâm Kỳ Tuấn đỏ mặt, thở dài: “Em luôn hiểu lầm ý tốt của anh, trong mắt em, anh là loại người vô sỉ hạ lưu, thừa dịp người ta đau ốm mà yêu cầu dục vọng sao?”

Bạch Vân Phi cười nói: “Không dám, đại thiếu gia như ngài muốn nâng đỡ tôi thì đã là quý nhân của tôi rồi, chẳng lẽ tôi còn dám chỉ trích ngài?”

Nếu tiếp tục đề tài này sẽ khó tránh khiến hai bên tranh cãi, không thoải mái.

Bạch Vân Phi lại hỏi: “Hôm nay anh có tới bệnh viện thăm Tuyên phó quan không?”

Lâm Kỳ Tuấn lắc đầu: “Không có, đang định tới lại sợ quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi. Chờ cậu ấy khỏe hơn một chút rồi tới cũng được.”

Bạch Vân Phi: “Nghe đâu sáng nay ngài ấy sốt một trận rất nghiêm trọng, hình như vết thương bị nhiễm trùng.”

Lâm Kỳ Tuấn lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Em nghe được ở đâu? Miệng vết thương bị nhiễm trùng không phải việc nhỏ, hiện tại cậu ấy thế nào?”

Bạch Vân Phi nói: “Chẳng phải anh mới hỏi em đi đâu sao? Đến Niên gia gặp Niên phu nhân. Cô ấy coi trọng em nên mới mời em tới dạy xướng khúc giải sầu, mấy ngày này em nghỉ ngơi nên chiều nào cũng tới đó. Không ngờ hôm nay đến đấy lại vừa vặn gặp Niên xử trưởng…”

Hắn nói một nửa liền ngừng lại.

Hôm nay tới Niên trạch, vì người gác cửa đã quen nên hắn tới thẳng cổng chính, vừa vặn gặp vợ chồng Niên gia cãi nhau ở phòng khách, âm thanh truyền tới tận bên ngoài.

Bạch Vân Phi không muốn gây chuyện, vốn tính toán quay đầu trở về, không ngờ chưa đi đã thấy Niên Lượng Phú xốc mành đi ra từ phòng khách, nổi giận đụng đùng bước về phía cổng chính, thiếu chút nữa đụng vào người hắn.

Lúc ấy Niên Lượng Phú đang nổi nóng, đụng vào người khác cũng chẳng xin lỗi, ngược lại còn dậm chân mắng ngược một câu.

Cứ như vậy, Tuyên Đại Vân cũng biết hắn tới đây, cô lập tức kêu vú Trương mời hắn vào phòng khách ngồi, rơi nước mắt trước mặt hắn, tâm sự…

Đây là gia sự của người ta, Bạch Vân Phi chỉ nói một câu, nhớ tới việc Tuyên Đại Vân đối xử với mình không tồi, không nên nói với người bên ngoài những điều ấy, vậy nên hắn lập tức ngừng lại.

Lâm Kỳ Tuấn cũng chẳng để ý tới Niên Lượng Phú, truy hỏi: “Niên phu nhân nói thế nào về bệnh của Hoài Phong?”

Bạch Vân Phi đáp: “Niên phu nhân nói: sáng nay cô ấy đến thăm, Tuyên phó quan sốt rất cao, vô cùng nghiêm trọng. May là Bạch tổng trưởng quyết đoán, mang theo người xông vào phủ tổng lý, trực tiếp đòi tổng lý một loại thuốc ngoại quốc. Nếu không có Bạch tổng trưởng, lần này thật sự rất khó giải quyết. Thuốc kia rất công hiệu, phó quan khác của Bạch tổng trưởng có gọi điện tới báo cáo, cơn sốt của Tuyên phó quan đã lui không ít, người cũng đã tỉnh lại.”

Gương mặt Lâm Kỳ Tuấn tràn đầy lo lắng, nghe xong những lời này liền thở phào một hơi: “Vậy là quá tốt rồi.”

Bạch Vân Phi hơi tò mò: “Em chẳng biết đó là thuốc gì mà cần phải xông vào phủ tổng lý mới lấy được? Hình như quá quý hiếm thì phải.”

Gia đình Lâm Kỳ Tuấn mở cửa hàng bán đồ ngoại quốc nên cũng có chút hiểu biết với những thứ này, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Nếu nói tới nhiễm trùng thì thuốc kia hẳn là Penicillin, đây là thứ rất hiếm, có tiền cũng chẳng mua được. Nghe nói hiện tại thứ này chỉ được dùng cho quân đội, đến nhà của anh bán hàng ngoại quốc cũng mua không nổi một liều. Em nói xem, có quý hiếm không?”

Bạch Vân Phi thở dài: “Ra vậy, thế thì quá quý hiếm rồi. Tuyên phó quan thật may mắn, có một vị thủ trưởng oai hùng, lại có một người tỷ tỷ yêu thương ngài ấy nữa, đúng là hơn em gấp trăm lần. Nếu em ăn phát đạn này, chẳng biết có ai giúp em lấy một liều không nữa.”

Lâm Kỳ Tuấn bị hắn gợi lên ký ức hôm qua tại bệnh viện, nghĩ tới việc Tuyên Hoài Phong trong phòng bệnh bị Bạch Tuyết Lam canh giữ nghiêm mật. Tuyên Hoài Phong bị thương, sau khi phẫu thuật thì đầu óc vẫn mơ màng, thân thể không có sức lực, Bạch Tuyết Lam có làm gì thì đương nhiên y không thể phản kháng, hơn nữa cũng chẳng ai có thể quản nổi…

Suy nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên đau đớn.

Tựa như một chiến sĩ xuất chinh biết tình nhân của mình ở nhà bị người khác chèn ép bắt nạt.

Bạch Vân Phi thấy hắn bỗng nhiên cắn răng không nói, gương mặt căng cứng, bất giác hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn anh cứ như bị ai chọc tức ấy.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Đâu có. Chỉ là nghe thấy bệnh tình của bạn cũ như vậy nên tâm trạng anh không tốt lắm.”

Đến lúc này, Lâm Kỳ Tuấn chỉ trò chuyện bâng quơ với Bạch Vân Phi khoảng nửa tiếng, sau đó lại nói tiện buôn tây có việc, lấy một trăm đồng trong túi đưa cho Bạch Vân Phi, dặn dò hắn đi khám bệnh, tiếp tới liền lên xe rời đi.