Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 90




Thềm hoa, cầu nhỏ, nước trôi. Liễu xanh, sen thơm, nhà trúc.

Hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Sân không lớn, nhưng thanh tịnh ưu nhã. So với cung điện xa hoa, có nét thú vị riêng.

Ai cũng không ngờ được, bên trong hoàng cung đại nội, cung điện trùng trùng, lại ẩn giấu một nơi tao nhã như thế này.

“Nhanh nhẹn chút coi, không phải tỷ nói bệnh của Đồng Di rất nghiêm trọng sao?” Bạch Phi Yên đứng bên trên chiếc cầu nhỏ, quay đầu lại trừng mắt với Hàn Oanh.

“Từ từ đi.” Hàn Oanh lôi lôi kéo kéo mớ váy lùm xùm, bước đi vô cùng vất vả, chỉ sợ bất cẩn một chút là ngã kềnh ra đất.

Hôm nay mới sáng sớm tinh mơ, Hàn Oanh đã lôi đầu Phi Yên ra khỏi chăn, nói là thái hậu bị bệnh, muốn nàng tiến cung bắt mạch. Phi Yên vội vội vàng vàng vào cung, nhưng vẫn không quên bắt Hàn Oanh thay đổi trang phục nữ, bởi vì thái hậu thíchthấy nàng mặc đồ nữ nhi. Đều là tự làm tự chịu, Hàn Oanh chính là điển hình tự làm bậy a.

“Ta còn vội xem bệnh cho thái hậu, mặc kệ tỷ.” Bạch Phi Yên nhướn nhướn mày, bước lên trên cầu.

“Chờ ta với...” Hàn Oanh túm váy, ba chân bốn cẳng chạy theo sau.

Đi qua cầu nhỏ, chính là đến sân vườn nơi thái hậu ở. Mấy gian nhà trúc đơn giản, trông không khác gì chỗ ở của văn nhân bình thường. Nơi này là do tiên hoàng xây lên cho thái hậu, nghe nói là để hoài niệm quá khứ. Sau khi tiên hoàng băng hà, thái hậu dọn đến sống một mình ở nơi này, không ra khỏi cửa. Một mình đọc sách, trồng hoa, lễ Phật, cuộc sống ấy vậy mà khoan thai tự tại.

Thái hậu không thích náo nhiệt, bên người chỉ có một vị ma ma và hai người cung nữ hầu hạ. Bình thường, rất ít người đến đây làm phiền.

“Ủa, không phải tỷ nói thái hậu bị bệnh ư? Sao không thấy thái y đâu cả?” Đứng ở trong viện, Bạch Phi Yên lạnh lùng liếc nhìn Hàn Oanh.

Hàn Oanh cười hắc hắc, “Có truyền nhân của đại thần y là muội ở đây, cần bọn lang băm kia làm gì?” Nàng cười rất giả tạo, rõ ràng có điều gì mờ ám.

“Tới sớm quá, hình như Đồng Di vẫn chưa thức dậy.” Cũng không biết Hàn Oanh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.

“Phi Yên, Đồng Di của con tuy đã lớn tuổi, cũng chưa đến mức nằm nướng không dậy nổi.”

Vừa dứt lời, một vị phụ nhân xinh đẹp cười tủm tỉm đã đứng ở trước cửa nhà trúc.

Thái hậu tuy tuổi đã cận kề năm mươi, nhưng vẫn còn rất phong độ, hơn nữa cả người lại ăn mặc lộng lẫy, hào quang chói lọi.

Vừa thấy thái hậu, Hàn Oanh lập tức tỏ ra tội nghiệp chạy đến bên cạnh, túm lấy cánh tay thái hậu làm nũng, “Đồng Di, Phi Yên ăn hiếp con.”

Bạch Phi Yên mỉm cười ôn nhu, nắm lấy cánh tay bên kia của thái hậu, “Đồng Di, người bị bệnh ư?”

Thái hậu lộng lẫy xinh đẹp như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống bệnh nhân.

“Bệnh rồi.” Thái hậu gật đầu y như thật, tự tiếu phi tiếu.

“Bên ngoài gió lớn lắm, vào trong con bắt mạch cho người.” Bạch Phi Yên tựa đầu lên vai thái hậu, như một tiểu hài tử đang làm nũng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn xem thái hậu như mẫu thân của mình, thíchlàm nũng trước mặt thái hậu. Lúc ở bên thái hậu, nàng vĩnh viễn là một một cô bé gái không trưởng thành.

“Ack...” Thái hậu cười hắc hắc, “Cái này... không cần vội.”

Trực giác nói với Bạch Phi Yên, hình như nàng đang rơi vào bẫy. “Oanh tỷ, Đồng Di, hai người đồng lõa lừa gạt Phi Yên, rốt cuộc muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ phụng phịu bên người thái hậu, như một con mèo cưng làm nũng.

“Ta cũng không biết, Đồng Di đêm qua dùng bồ câu đưa tin đến nhà ta, nói người bị bệnh, bảo hai chúng ta đến thăm.” Hàn Oanh bất mãn bĩu môi, vẻ mặt vô tội.

Thái hậu mặc kệ hai tiểu nha đầu đeo dính hai bên, chậm rãi xoay người đi vào trong, “Tiểu nha đầu, con mấy tuổi rồi?” Không ai để ý, đáy mắt thái hậu hiện lên một tia bỡn cợt.

“Hai mươi.” Bạch Phi Yên trả lời theo quán tính.

Thái hậu giả bộ thở dài một tiếng, “Lúc ta bằng tuổi con, thằng con bất hiếu nhà ta đã biết gọi mẹ rồi.” Nhớ lại bà liền cảm thấy oan uổng, nghĩ Minh Lạc Đồng mình cũng là một đại mỹ nhân. Thế nhưng, mới mười mấy tuổi đầu, lúc vẫn còn là chồi non mới nhú thì đã bị ăn sạch sẽ rồi.

Một chồi non xanh mơn mởn như mình, vậy mà lão công cũng nhẫn tâm hạ thủ, thật là không có nhân tính gì hết.

“Thái hậu, con không lấy chồng đâu.” Hàn Oanh siết chặt cánh tay thái hậu làm nũng. Biết đâu một ngày nào đó, người mẹ vô lương của nàng sẽ bày mưu với thái hậu, một đạo thánh chỉ trực tiếp giáng xuống vứt nàng lên kiệu hoa tống khứ ra khỏi nhà. Để ngăn ngừa bi kịch, rất cần phải lấy lòng thái hậu.

“Hắc hắc.” Thái hậu kéo hai nàng ngồi xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười gian trá.

Bạch Phi Yên bỗng thấy rùng mình, “Đồng Di, người đừng cười như vậy, con sợ.” Chắc chắn có âm mưu.

Thái hậu tuy rằng không còn trẻ trung, nhưng cái tính thích đùa vẫn không thay đổi, giống y như một đứa trẻ con vậy, ai biết bà hiện tại đang toan tính cái gì.

Thái hậu nghiêm mặt lại nói, “Con nhìn nhầm rồi, ta đâu có cười. Phi Yên, đó gọi là phỉ báng có biết hay không?”

Bạch Phi Yên trợn tròn mắt, những người kết bạn với các sư phụ đều không được bình thường. Nghe nói, đó gọi là đầu óc có vấn đề. Cho dù là thái hậu quý phái như Đồng Di, cũng không thể ‘may mắn tránh khỏi ’.

Hàn Oanh đảo mắt nhìn ra ngoài một lượt, dẩu môi tỏ vẻ không vui, “Đồng Di ở đây một mình sao? Sức khỏe người không tốt, cần có người chăm sóc, đừng có lúc nào cũng đòi thanh tịnh mà đuổi bọn họ đi hết.”

“Ừ ừ.” Thái hậu gật đầu mấy cái, rõ ràng là đang qua loa cho xong chuyện.

“Đồng Di khó chịu ở đâu, để con xem?” Biết rõ thái hậu viện cớ bị bệnh lừa bọn họ vào cung, Phi Yên vẫn không thể không quan tâm đến sức khỏe của bà.

“Được.” Thái hậu đưa cổ tay ra, mắt không ngừng liếc ra bên ngoài.

Bạch Phi Yên đặt ngón tay lên cổ tay thái hậu, đầu mày chậm rãi nhăn lại. Một hồi lâu, nàng rụt tay lại, nói, “Đồng Di chỉ là lo nghĩ quá độ, ăn uống không ngon mà thôi, đợi một lát con kê toa thuốc.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta đang rất lo lắng.” Thái hậu gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.

“Đồng Di lo nghĩ chuyện gì? Nhi tử kia của người gần đây ăn ngon ngủ ngon, không cần lo lắng.” Hàn Oanh không tin.

“Phi Yên, hình như con chưa từng gặp con trai ta thì phải.” Thái hậu cười tủm tỉm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Phi Yên, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Ack... uhm...” Bạch Phi Yên cúi đầu, trả lời mơ hồ không rõ.

“Con trai ta, hai mươi chín tuổi, khụ, là một thanh niên quá lứa lỡ thì. Thân cao... chưa đo thử, thể trọng... chưa cân thử. Nghề nghiệp là hoàng đế, thu nhập cũng không tệ lắm. Không có bất cứ đam mê có hại nào, thân thể khỏe mạnh.... con...” Thái hậu cười hì hì nhìn Bạch Phi Yên, “Nếu con là hoa thơm chưa có chủ, chi bằng....”

Ý của thái hậu đã rất rõ ràng, muốn mai mối cho Bạch Phi Yên và Tần Vật Ly.

“Đồng Di, hôm nay thời tiết cũng không tệ.” Bạch Phi Yên ngắt lời thái hậu, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Bạch Phi Yên nở một nụ cười tươi như hoa, nhìn thái hậu chớp chớp mắt vẻ mặt nghịch ngợm. Bàn tay đặt trên đùi túm chặt y phục, móng tay từ lâu cắm phập vào lòng bàn tay.

Bạch Phi Yên cự tuyệt quá rõ, thái hậu cụt hứng nhăn mặt, liếc mắt một cái.

Con trai ta tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, vậy mà nó không suy nghĩ chút nào đã cự tuyệt ngay, đúng là đả kích lòng tự trọng của ta.

Quay đầu, thái hậu đã đổi ngay một nụ cười thân thiết gần như nịnh nọt trên môi, “Tiểu Oanh, tiểu nhi tử của ta tên là Tần Mộ Phong, mặc dù nó có vài đam mê không lành mạnh....”

Hàn Oanh cuối cùng cũng hiểu ra mục đích của thái hậu —- chỉ đại cầu may. “Tiểu nhi tử của Đồng Di thì không cần nói đến, đại danh của hắn con đã biết từ lâu.” Hàn Oanh không vui ngắt lời thái hậu.

Không ngờ Đồng Di lại muốn kết hợp nàng và tên hỗn đản kia?

Nàng thà đi chết, cũng không thèm gả cho Tần Mộ Phong. Muốn tính toán thay cho nàng ư? Thái hậu nhầm to rồi.

Nhìn thấy hai nha đầu chẳng có chút hứng thú nào với nhi tử của mình, mặt thái hậu lập tức ỉu xìu, ra vẻ đáng thương nhìn các nàng, “Phi Yên, Tiểu Oanh, các con thực sự phải đối xử với ta như vậy sao? Đồng Di chỉ muốn trong lúc còn khỏe mạnh được bế tôn tử, sao hai đứa lại đối xử với ta như vậy?” Phi Yên nha đầu nhẹ dạ, Tiểu Oanh ngu ngốc, không biết chiêu này có thể lừa được hai đứa con dâu hay không.

Hàn Oanh rút cây quạt của mình ra, phe phẩy ra chiều tiêu sái nói, “Thái hậu, Ngân Ưng công tử con phong lưu phóng khoáng nếu đem gả cho người ta, nữ tử trên thế gian này sẽ vô cùng thương tâm, cho nên...” Nàng cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng bóng, “Muốn bồng tôn tử đừng tới tìm con.” Nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Phi Yên, nháy mắt ra hiệu.

“Phi Yên.” Thái hậu ân cần đưa một quả quýt cho Bạch Phi Yên, cười tủm tỉm nhìn nàng, “Con trai ta rất được, cân nhắc chút đi.”

Dùng một quả quýt để mua chuộc nàng? Bạch Phi Yên dở khóc dở cười, “Đồng Di sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.” Chẳng lẽ là vì câu nói đùa năm nào?

“Hàn Lạc bảo ta thế.” Thái hậu buột miệng.

Bạch Phi Yên liền nheo mắt lại, nụ cười cứng đơ trên mặt, “Hàn Lạc?” Tên gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì đây?

Nàng đang suy nghĩ xuất thần, thì giọng nói sung sướng thái hậu cắt ngang dòng tư tưởng của nàng.

“Phi Yên, con trai ta tới rồi.”

“Hả?” Bạch Phi Yên giật mình thảng thốt, vô thức quay đầu đi. Ngay khoảnh khắc bóng người cao lớn kia đập vào mắt nàng, Phi Yên hoàn toàn ngây ra như hóa đá.

Tần Vật Ly mới vừa vào cửa, còn chưa rõ tình hình, thậm chí chưa thấy rõ ai đang ở trong phòng, thái hậu đã xông tới trước mặt y, cất giọng trách móc, “Nhi tử, con có biết chúng ta đợi con bao lâu rồi không? Ta cố ý đuổi hết mọi người đi, cho con và Phi Yên gặp gỡ, không ngờ con lại cho ta leo cây.” Thái hậu thở hổn hển đập cho y một cái.

Tần Vật Ly ôm trán, ngửa cổ ra sau, cười nịnh, “Mẹ, con sai rồi.” Đánh một cái là được rồi, nghìn vạn lần đừng đánh cái thứ hai.

“Qua đây ngồi.” Thái hậu hừ lạnh một tiếng, dùng sức lôi ngoại bào của y. “Nhìn thấy chưa, nàng chính là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của con.”

“Ai cơ?” Tần Vật Ly nhìn theo ánh mắt thái hậu.

Là nàng? Là Phi Yên.

Giây phút nhìn thấy Bạch Phi Yên, Tần Vật Ly có chút kinh ngạc. Thoáng giật mình, y cợt nhả tiến đến trước mặt Phi Yên, “Thật đẹp.” Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, Tần Vật Ly nhắm mắt lại hưởng thụ.

Thái hậu đưa tay túm Tần Vật Ly lại, dữ tợn trừng mắt hắn, “Nhi tử, lần đầu tiên gặp mặt ý tứ chút đi, đừng dọa lão bà của con chạy mất đó.”

“Tuân mệnh.” Tần Vật Ly không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Bạch Phi Yên, khóe cong lên một nụ cười gian xảo.

“Phi Yên, kỳ thực con trai ta bình thường không phải bộ dạng này đâu.” Xong rồi xong rồi, Phi Yên nhất định hiểu lầm rồi.

“Ta chính là như vậy.” Tần Vật Ly tuấn mi khẽ nhướn, thuận lợi ôm Phi Yên vào trong lòng.

“Ngài làm gì vậy?” Phi Yên giãy dụa, nhưng Tần Vật Ly càng ôm chặt.

“Nhi tử, ngươi đùa giỡn con gái nhà lành thế hả.” Ánh mắt sáng quắc của Thái hậu nhìn vào tay y, sắp nổi cơn thịnh nộ, “Ngươi định chọc tức chết ta sao. Nếu như ngươi không thích nàng, ta không miễn cưỡng, đừng khi dễ nàng.”

Tần Vật Ly lười biếng liếc nhìn thái hậu, mâu trung hiện lên một tia giảo hoạt, “Mẹ đừng sốt ruột.”

“Nữ nhi của bạn thân ta bị ngươi khi dễ, ta không nóng nảy sao được?” Thái hậu cầm lấy một quả quýt, dùng sức ném qua, “Nghiêm túc cảnh cáo ngươi, buông ra.”

“Không buông.” Tần Vật Ly né được quả quýt bay tới trước mặt, cười hắc hắc. “Mỹ nhân trong lòng, sao lại buông ra?”

“Ôi, nhi tử, con không nói một lời đứng ở cửa làm gì? Sắc mặt của con hình như rất lạ, ai khi dễ con?” Thái hậu rướn cổ ra, nghi hoặc quan sát Tần Mộ Phong đang đứng ở cửa. “Vào đây, còn đứng ở đó làm cảnh sao?”

Bạch Phi Yên giật mình thảng thốt, đột ngột ngẩng đầu. Vừa ngước mắt lên đã thấy ngay Tần Mộ Phong đứng ở cửa. Nàng lại hóa đá lần thứ hai, ánh mắt dán chặt trên người hắn, không cách nào rời ra được. Khóe miệng khẽ mấp máy, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.

Ngày này cuối cùng cũng tới.

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Nàng nên đối mặt Tần Vật Ly như thế nào? Đối mặt Tần Mộ Phong như thế nào? Còn có Đồng Di nữa, nàng phải làm sao?

Ngón tay siết chặt, móng tay đâm vào trong thịt, mồ hôi ướt đẫm hai lòng bàn tay.

Tần Mộ Phong và Bạch Phi Yên bốn mắt nhìn nhau, mâu quang thâm trầm như ao tù nước đọng, không chút ánh sáng.

Vẻ mặt hắn điềm đạm, yên lặng nhìn Bạch Phi Yên không chớp mắt. Nhưng ở sâu thẳm trong đôi mắt, tựa hồ lóe lên một cái nhìn hung ác nham hiểm.

Tần Mộ Phong thở mạnh một hơi, từ tốn bước vào trong, “Hoàng Thượng, ngài ở nơi đông người ngang nhiên ôm ái thiếp của thần, e rằng không hợp đạo lý.” Môi nhếch lên, hắn cố ép một nụ cười yếu ớt. Trong nụ cười tưởng như ôn hòa kia, dường như cất giấu sự lạnh lẽo.

Ngày xuân ấm áp, nhưng trong phòng đột nhiên hạ nhiệt, lạnh đến thấu xương.

Bạch Phi Yên rùng mình, móng tay đâm vào càng sâu.

Nhìn Tần Mộ Phong, nụ cười trên môi Tần Vật Ly từ từ biến mất, con ngươi đen sâu thẳm nheo lại, ánh sáng nhạt lóe ra. Cánh tay đang ôm chặt Bạch Phi Yên cũng buông lỏng. Bạch Phi Yên cảm nhận được sự thay đổi của y, lòng nặng trĩu, môi cắn chặt. Nàng hạ mi mắt, không có dũng khí đối mặt với bất kỳ ai.

Tần Mộ Phong nhìn thẳng vào mắt Tần Vật Ly, chậm rãi bước tới bên cạnh y. Đáy mắt hắn xẹt qua một tia dữ tợn, đưa tay kéo Bạch Phi Yên trong lòng Tần Vật Ly về phía mình. Ngoài cười nhưng trong không cười, “Hoàng Thượng nhìn trúng tiện thiếp của thần, là vinh hạnh của thần, cũng là vinh hạnh của nàng. Chỉ tiếc, nàng đã có thai, không thể hầu hạ Hoàng Thượng.” Hắn vẫn giữ nét mặt tươi cười ôn hòa, nhưng bàn tay nắm cổ tay Bạch Phi Yên lại đột nhiên siết mạnh.

Bạch Phi Yên bị hắn siết đau nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi.

Tần Vật Ly nhìn chằm chằm Bạch Phi Yên một hồi lâu, cất giọng khàn khàn hỏi, “Của ta hay của hắn?”

“Nói đi.” Tần Mộ Phong khóe miệng hé ra một nụ cười nhạt u ám.

Bạch Phi Yên cúi đầu, lắc đầu đau khổ. Nàng không muốn ngẩng đầu, cũng không muốn nói chuyện, lại càng không muốn đối mặt bọn họ.

Tần Mộ Phong thả mạnh cổ tay nàng ra, giữ chặt cằm nàng, ương ngạnh nâng mặt nàng lên, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Phi Yên, “Nói đi, nàng câm rồi sao?” Sức mạnh của bàn tay gần như muốn bóp nát cằm nàng.

Bạch Phi Yên quật cường vùng vẫy, nhắm tịt mắt không muốn nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ Tần Mộ Phong trong nháy mắt trở nên âm lãnh, cơn tức giận kềm chế nãy giờ rốt cục hoàn toàn bộc phát. “Tiện nhân, nói đi.” Hai mắt hắn đỏ ngầu, không khống chế được rít lên.

Bạch Phi Yên bị cơn bạo phát bất ngờ của hắn dọa giật bắn người, không cam lòng quát lại, “Ngài hung dữ làm gì, dù gì cũng không phải của ngài.” Dứt lời liền cúi đầu, nước mắt tràn mi.

“Cút đi.” Thấy Bạch Phi Yên rơi nước mắt, Tần Vật Ly đưa tay đẩy Tần Mộ Phong ra, kéo Bạch Phi Yên về phía mình.

Tần Mộ Phong cười nhạt, khóe miệng cong lên giọng mỉa mai, “Hoàng Thượng, ngài và tiện thiếp của ta rốt cuộc có quan hệ gì?”

Tần Vật Ly lạnh lùng nhìn vào mắt Tần Mộ Phong, nhấn mạnh từng chữ, “Nhớ cho kỹ, gọi nàng là đại tẩu.”

Tần Mộ Phong giận dữ bật cười, ngữ điệu âm trầm không gì sánh được, “Hoàng Thượng, Liễu Thiên Mạch là nữ nhân ngài hạ chỉ ban cho thần, có thật phải gọi nàng là đại tẩu không?”

Cúi đầu xuống, thấy Tần Vật Ly đang nắm tay Bạch Phi Yên, Tần Mộ Phong trong cơn giận dữ, thô lỗ chụp lấy tay kia của nàng.

“Á...” Bị Tần Mộ Phong kéo mạnh, Bạch Phi Yên từ bên người Tần Vật Ly té vào chính giữa hai người, hành động thô lỗ kia khiến nàng suýt ngã ra đất.

Tần Vật Ly trừng mắt với Tần Mộ Phong, thấp giọng rít lên, “Hỗn đản, ngươi làm đau nàng đó.”

Bạch Phi Yên cắn môi, nước mắt rơi càng nhiều. Cho đến lúc này, Tần Vật Ly vẫn luôn muốn bảo vệ nàng, không để nàng bị dù chỉ một thương tổn.

Y càng đối tốt với nàng, nàng càng cảm thấy áy náy, càng nghĩ bản thân thấp hèn dơ bẩn. Nàng nợ y tình cảm, kiếp này không cách nào đền đáp.

Tần Mộ Phong phẫn nộ tột cùng, hung hăng ném tay Bạch Phi Yên ra, rống lên điên cuồng, “Hoàng Thượng biết nàng đau đớn, vậy có biết hay không thần cũng sẽ đau đớn.” Hắn hung hăng nện vào trước ngực, mâu trung tóe lửa giận, “Trái tim thần đau đớn lắm.” Thấy nữ nhân yêuquý của mình ôm ấp trong lòng một nam nhân khác, tim hắn đau đớn nghẹt thở.

“Vô luận như thế nào, ngươi cũng không được thương tổn nàng.” Tần Vật Ly kéo Bạch Phi Yên ra sau lưng, đằng đằng sát khí.

“Nàng là của ta, là huynh hạ chỉ ban cho ta.” Tần Mộ Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tần Vật Ly. “Huynh không những đã động vào nữ nhân của thần tử, mà còn cướp thê thiếp của đệ đệ. Tần Vật Ly, huynh thật lợi hại.”

Tần Vật Ly hít sâu một hơi, kềm chế cơn tức giận, “Thiên hạ đều là của ta, huống chi một nữ nhân.”

“Nàng là thê tử của ta, không phải nữ nhân bình thường.” Tần Mộ Phong điên cuồng hét lên, tung một quyền, đánh vào mặt Tần Vật Ly.

Một quyền này đánh rất mạnh, trên mặt Tần Vật Ly hiện lên một mảng đỏ sậm.

Tần Vật Ly cố nén cơn thịnh nộ, kéo Bạch Phi Yên giấu ra sau người, “Ta và Phi Yên xin lỗi ngươi, ta cho ngươi đánh, chỉ cần ngươi thấy vui, có thể đánh tiếp.”

Tần Mộ Phong phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Vật Ly, một hồi lâu, hắn chậm rãi thở ra, thấp giọng, “Hoàng Thượng, thần mạo phạm.” Hắn nắm chặt song quyền, cố trấn áp cơn tức giận.

“Bạch Phi Yên, nàng đi theo ta.” Tần Vật Ly nắm tay Bạch Phi Yên, sải bước đi ra ngoài.

Bạch Phi Yên ngẩng đầu nhìn Tần Mộ Phong, buồn bã cúi đầu, một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra.

Nàng có lỗi đâu chỉ với Tần Vật Ly.

Nàng vốn đã làm tổn thương rất nhiều người.

“Có chuyện gì vậy?” Bị dọa nép sang một bên, thái hậu nhỏ giọng hỏi.

“Chuyện này có chút phức tạp, có điều hai tên nhi tử của người đều đang điên, mà tên tiểu nhi tử hình như càng điên hơn,” Hàn Oanh lén lút nhìn lén Tần Mộ Phong, “Hình như rất đau lòng.”

“Ack... hình như vậy.” Liếc nhìn Tần Mộ Phong, thái hậu rất đồng ý với cách nói của Hàn Oanh.

“Tránh xa một chút, thanh quan cũng khó đảm nổi việc nhà, người ngoài chớ dây vào.” Hàn Oanh thu hồi cây quạt, chuẩn bị chuồn.

“Đúng vậy đúng vậy, thanh quan khó đảm việc nhà.” Thái hậu gật đầu, chuẩn bị cùng chuồn với Hàn Oanh.

“Đi thôi.” Hàn Oanh rón rén chuồn ra.

Mới vừa đi được hai bước, thái hậu đột nhiên sực nhớ ra cái gì, “Không đúng, ta là mẹ của hai tên nhóc này, ack... là di nương của Phi Yên, thành người ngoài khi nào?” Mấy đứa nó gây chuyện bà không quản thì ai quản?

“Cũng đúng.” Hàn Oanh gật đầu như thật.

Thái hậu rót chén nước đưa cho Tần Mộ Phong, vỗ vỗ vai hắn, “Nhi tử, uống chén nước. Có chuyện gì thì cứ nói với ta, ta thay con làm chủ, đừng đánh nhau. Hai tên hài tử này, đánh từ nhỏ tới lớn còn chưa đánh đủ sao?”

“Cảm ơn mẹ.” Trong mắt Tần Mộ Phong lấp lánh vẻ ảm đạm u tối lạnh lùng nghiêm nghị.

“Thảm rồi, Phi Yên bị hoàng đế ca ca mang đi, có việc gì hay không?” Hàn Oanh hét ầm lên.

“Mẹ ơi! Mau đi cứu Phi Yên trước.” Thái hậu thét chói tai, tông cửa xông ra.

“Liễu Thiên Mạch.” Tần Mộ Phong sắc mặt biến đổi, cũng chạy theo ra ngoài.

*****

Tần Vật Ly kéo nàng đến một gian phòng khác, mới vừa vào cửa, Bạch Phi Yên đã bị ném lên giường. Sau ót đập vào đầu giường, khiến cho nàng tối tăm mặt mũi.

Lúc nàng lồm cồm bò dậy được, thì Tần Vật Ly đã cài chặt then cửa rồi trở lại trước giường.

Y từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi con ngươi đen bị ý muốn chiếm đoạt phủ mờ. Y từng bước một tới gần, khiến Bạch Phi Yên vô thức lui về phía sau, cả người lui sát vào góc tường trông thật đáng thương.

“Ngài làm gì?” Nàng ngẩng đầu, vẻ hãi hùng thoáng qua trong mắt. Bạch Phi Yên không sợ, nhưng khủng hoảng. Giữa bọn họ đã biết bao lần tiếp xúc cơ thể, thêm một lần cũng chẳng là gì. Thế nhưng, sự mất kềm chế của y khiến nàng bất an.

Tần Vật Ly chậm rãi cởi y phục, lộ ra thân thể cường tráng, nở một nụ cười gian xảo hoàn mỹ nhất từ trước đến giờ, trong ánh mắt đã ngập tràn dục vọng, “Nàng nói xem ta muốn làm gì?”

“Ngài... đừng tới đây.” Bạch Phi Yên toàn thân run lên, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn hắn.

Tần Vật Ly khom người, chậm rãi sáp lại gần nàng, “Nàng là của ta.” Giọng y rất nhẹ nhàng, cũng rất nguy hiểm.

“Đừng, đừng mà.” Bạch Phi Yên luống cuống hai tay quờ quạng.

Tần Vật Ly nheo mắt lại, cả người đè lên người nàng, “Nàng là của ta, đời này chỉ có thể ở bên cạnh ta, chỉ có ta được quyền chạm vào nàng.”

“Ngài muốn làm gì?” (hỏi 1 câu wài hỏng chán hả???) Bạch Phi Yên thét chói tai, theo phản xạ đưa tay lên tóc rút cây trâm ra.

Đoán được ý đồ của nàng, Tần Vật Ly đưa tay khống chế cổ tay nàng, khóa chặt hai tay nàng hai lại ở trên đỉnh đầu. Y đè nàng dưới thân, thì thầm bên tai nàng, “Nếu nàng dám phản kháng, ta sẽ cột nàng vào giường, cả đời này sẽ cột chặt vào giường.”

Bạch Phi Yên tức giận, hung hăng nói, “Nếu dám động vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.”

“Nhi tử, ngươi dám ** nữ nhi của bằng hữu ta trên giường của ta, ngươi xem mẹ ngươi là người chết sao? Buông nàng ra, bằng không ta với ngươi đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử.” Giọng nói đầy giận dữ của Thái hậu từ ngoài cửa truyền vào.

“Tần Vật Ly, thả nữ nhân của ta ra.” Kèm theo câu nói là tiếng đạp cửa.

Tần Vật Ly không để ý tới động tĩnh ngoài cửa, cười tủm tỉm nhìn nàng, “Nàng không dám đâu.”

Bạch Phi Yên nhìn thẳng vào mắt Tần Vật Ly, bình tĩnh lạ thường, “Hoàng Thượng, chúng ta đã sai một lần rồi, không nên sai thêm lần nữa. Ta đã từng mê luyến ngài, nhưng hiện tại, ta chỉ yêumột người mà thôi.”

Vẻ lãnh đạm của nàng khiến y sởn gai ốc, Tần Vật Ly chậm rãi buông nàng ra, “Mộ Phong ư?”

“Đúng vậy.” Bạch Phi Yên gật đầu, thần sắc phức tạp.

Tần Vật Ly hờn giận pha lẫn bực tức, “Cho dù hắn phong lưu thành tính, nàng cũng yêu hắn?” Y rốt cuộc kém Tần Mộ Phong ở điểm nào?

Nàng cười khổ, “Tâm bất do kỷ.”

Hắn ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, nặng trĩu ưu tư, “Hay cho một câu tâm bất do kỷ.” Vì sao người nàng yêu, không phải là y?

“Đại ca, thả Phi Yên ra. Ta van cầu huynh, thả nàng ra đi. Chỉ cần huynh thả nàng, ta có thể đáp ứng huynh bất luận điều kiện gì.” Tiếng kêu đầy lo lắng gần như van nài, “Đại ca, ta xin huynh, hãy thả nàng ra.”