Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 4: C4: Cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy




Edit: oceanmelon



Lận Hành nhìn vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn kinh ngạc, vội vàng dời đi ánh mắt, nhìn về phía Doãn Hải đang quỳ, nói: "Tây Bắc đã là của bổn vương thì đương nhiên bá tánh ở Tây Bắc cũng là một phần trách nhiệm của bổn vương. Lư thứ sử, chuyện này chờ bổn vương cùng Ngụy công tử xem xét lại rồi bàn tiếp. Doãn thái thú hãy chuẩn bị trước đi."



Lư Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy lập tức đi ra ngoài.



Nét lạnh lùng trên mặt Lận Hành càng thêm tăng. Trần Uy thấy thế, vội vàng khom người nói: "Vương gia yêu dân như con, tại hạ nguyện ý đi theo vương gia. Vương gia mới đến đây, rất nhiều đồ vật cũng chưa chuẩn bị kỹ càng đúng không ạ? Những việc nhỏ này liền giao cho tại hạ đi."



Lận Hành còn đang lạnh mặt, Ngụy Nhược Cẩn cười với hắn, "Vậy làm phiền Trần công tử."



"Đám người xuất thân thế gia này cũng quá không coi ta ra gì rồi!" Lận Hành mười ba tuổi đã dẫn binh, đến bây giờ đã được chín năm, ở trong quân rất có uy vọng. Cũng bởi vì thế nên mới khiến Hoàng Đế nổi lòng kiêng kị. Nếu không phải vì vậy thì y sẽ không để Lư Phong sống sót mà đi ra ngoài.



"Cũng do chỉ có ở thế gia mới tồn tại người biết chữ đọc sách, người thường đa số không tiếp xúc được những thứ đó. Muốn giảm xuống khí thế của bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vương gia, ta phải đi về để chuẩn bị trước đồ để đi ra ngoài." Cậu đúng là chưa từng trải qua việc bị người ngoài xem thường như thế này. Tuy rằng Trung y thế gia cậu đã xuống dốc, chỉ còn ông nội cùng cậu ở nông thôn sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng lúc còn ở nông thôn, mọi người ai cũng đều cười tủm tỉm mà tôn trọng gọi cậu bằng cái tên Ngụy tiểu đại phu.



"Ai.., hay là cậu đừng đi nữa, để mình ta đi là được rồi. Nơi đó quá nguy hiểm, nếu không may là bệnh dịch thật..." Lận Hành giữ chặt lấy cậu, muốn khuyên nhủ.



Ngụy Nhược Cẩn có nghĩ tới trường hợp này. Nhưng hệ thống chắc cũng không đến mức đùa giỡn chết cậu chứ nhỉ. Cậu chết rồi thì ai sẽ hoàn thành nhiệm vụ?



"Ta sẽ không lại gần, chỉ là nhìn sơ qua tình huống một chút, nhân tiện mang theo vu sư luôn. Đúng rồi, không phải vừa rồi Trần Uy có nói hắn sẽ chuẩn bị đồ cho chúng ta sao? Vừa đúng lúc ta viết thêm vài thứ nhờ hắn mang tới." Ngụy Nhược Cẩn gọi Tân Di tiến vào, phân phó cô đi chuẩn bị các thứ.



Thư phòng của cậu còn chưa dọn dẹp xong nên cậu trực tiếp ngồi ở nơi này của Lận Hành viết luôn. Viết được khoảng chừng mười căn thẻ tre, Ngụy Nhược Cẩn mới đem đưa cho Lận Hành, nói: "Đem đống này đưa đến Trần gia đi. Nếu Trần Uy muốn tranh công, chúng ta cũng nên cho người ta một cơ hội để biểu hiện một chút."



"Ta sẽ lập tức sai người đưa đi. Thiệt thòi cho cậu rồi, tuy ta được phong làm Tây Bắc vương nhưng những người có thể dùng được trong tay lại cực kỳ ít. Ngoại trừ nhóm thương binh tự nguyện đi theo ta, hầu như không một ai có thể dùng được." Lận Hành thở dài một tiếng, vốn dĩ y cũng không nuôi môn khách. Sau khi biết được đất phong của y là ở Tây Bắc thì lại càng không có môn khách nào nguyện ý theo.



"Nếu đã biết ta chịu thiệu thòi vậy thì giúp ta đòi lại hết thiệt thòi lại đi." Ngụy Nhược Cẩn cười với Lận Hành, trong ánh mắt mang theo trương dương cùng kiêu ngạo.





Lận Hành cảm thấy tim chính mình giống như không chịu khống chế mà đập nhanh, ngơ ngác nhìn cậu.



"Được rồi, ta phải đi xem Tân Di chuẩn bị cho ta những gì rồi. Những thứ không cần thiết thì đừng mang theo, mất công phải đem về lại." Ngụy Nhược Cẩn đứng dậy rời đi. Một lúc sau, Lận Hành mới lấy lại được tinh thần, nắm chặt thẻ tre trong tay, ngẫm nghĩ, lại sao chép thêm một bản nữa rồi mới sai người lập tức đưa đến Trần gia.



Ngồi xe ngựa mất hai ngày mới đến được ven thôn Võ Tĩnh. Nhưng đường đi ở nơi đây thật sự là quá hẹp, xe chen vào không được, chỉ có thể xuống dưới rồi đi bộ tiếp. Thực ra Ngụy Nhược Cẩn cũng tình nguyện xuống đi bộ. Lối nhỏ vào thôn này đã bị thôn dân đi mòn hết từ lâu rồi.



Chỉ vừa nhìn thấy được thôn đã thấy luôn những binh lính thủ ở cửa thôn, số lượng không quá nhiều. Ngụy Nhược Cẩn nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, thôn này coi như bị vây quanh tứ phía bởi núi cao, chỉ có một đường mòn đi thẳng vào thôn. Có người canh giữ ở đường đi, người bên trong cũng tuyệt đối không ra ngoài được. Nếu thật sự không sợ chết đi đường núi thì chắc cũng chỉ có một kết cục là bị dã thú ăn tươi.





"Trong thôn đều là người bị nhiễm bệnh, vương gia và công tử đừng nên đi vào, để cho vu sư đi xem thôi." Doãn thái thú ngăn cản Lận Hành cùng Ngụy Nhược Cẩn. Nói như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không phải là dân thường, nếu có gì không may xảy ra, ông đúng là không chịu trách nhiệm nổi.



Lận Hành đi theo phía sau vu sư. Vu sư này cũng không nhậm chức ở hoàng tộc mà là được Trần gia bỏ tiền cung phụng. Lúc nghe được tin mình phải đi chữa trị dịch bệnh cho dân chúng trong thôn thì gã vốn không muốn tới. Giờ đây lại nghe thái thú hiển nhiên mà bảo gã đi một mình, trong lòng lại càng tức giận hơn. Trần gia ai nấy cũng đều đối xử khách khí với gã cơ mà!



Ngụy Nhược Cẩn nghe được một tiếng hừ lạnh, liền nhìn thấy vu sư một mình bước đi vào trong thôn. Trong lòng đại khái đoán được vị vu sư này hẳn là sẽ không dụng tâm ở nơi như thế này, liền tiến đến sát bên Lận Hành, thấp giọng nói: "Sắp xếp cho ta hai cái bàn đặt ở chỗ này đi."



Lận Hành gật gật đầu, quay đầu nói với binh lính mặc giáp đứng phía sau y vài câu, lập tức có người theo yêu cầu của Ngụy Nhược Cẩn mang đến hai cái bàn, đặt ở chỗ cậu muốn.



Không lâu sau đó, vu sư liền từ trong thôn đi ra. Nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn lại bày ra hai cái bàn thì sửng sốt một chút, quỳ gập nói: "Vương gia, bên trong chính xác đúng là bệnh dịch, tại hạ bất lực."



"Có tổng cộng bao nhiêu người bị nhiễm bệnh? Biểu hiện của bệnh ra làm sao? Trong số đó có bao nhiêu người bị nhẹ, bao nhiêu người bị nặng?" Ngụy Nhược Cẩn không vội đỡ gã dậy.



Sau khi nghe cậu hỏi xong, vu sư nhất thời không đáp lời được. Gã chỉ đứng ở cửa thôn nhìn đại cho có, không đi vào bên trong thì làm sao trả lời được câu hỏi của Ngụy Nhược Cẩn.



Lận Hành đứng bên cạnh Ngụy Nhược Cẩn không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo làm vu sư run rẩy. Gã muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra được gì, chỉ có thể quỳ trên mặt đất.





Ngụy Nhược Cẩn khẽ thở dài.



"Cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy, không cần kiêng kị người khác." Ánh mắt của Lận Hành đặt lên trên người Ngụy Nhược Cẩn.



"Có ngài ở đây, đương nhiên ta không cần kiêng kị những người khác." Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như đang cùng với ông nội ở kiếp trước. Lúc cậu mười mấy tuổi, ông nội cũng đứng cạnh cậu như vậy, giúp cậu dũng cảm bắt mạch bốc thuốc, cho dù đó chỉ là luyện tập, không phải là để cậu bốc thuốc cho người bệnh thật.



Ngụy Nhược Cẩn kêu Tân Di tiến lại gần, lấy ra một cái rương, bên trong chứa mạng che mặt cậu làm ra tạm thời, tất cả đều được tẩm qua nước thuốc rồi lại hong qua lửa để diệt khuẩn. Dược liệu được cậu lấy từ chỗ vu sư Trần gia. Chỗ vu sư có không ít thứ tốt, ở trong tay gã có rất nhiều dược liệu.



Đem từng cái mạng che mặt phát hết cho mọi người đeo xong, Ngụy Nhược Cẩn mới cho người đi vào gọi thôn dân ra. Cũng không biết người trong thôn thương lượng mất bao lâu mới có thôn dân đánh bạo đi ra, khiến cho Ngụy Nhược Cẩn đồng cảm hết một lúc lâu sau.



Rõ ràng đang lúc trẻ tuổi khỏe mạnh, lại gầy ốm đến xương cốt trơ hết ra, hốc mắt hãm sâu hoắc hết nửa, ho khan liên tục. Nhìn thấy nhiều quý nhân như vậy, chân người này mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.



"Đứng lên đi. Lại đây ngồi nào, để ta xem bệnh cho ngươi." Ngụy Nhược Cẩn ngữ khí ôn hòa.



Thôn dân kia có chút do dự. Binh lính đã canh giữ ở chỗ này rất lâu, bản thân bọn họ cũng biết chính mình đã bị bỏ rơi.




"Còn không nhanh lên, Ngụy công tử hạ mình khám bệnh cho các ngươi là vinh hạnh của các ngươi!" Trần Uy từ lúc vu sư Trần gia không trả lời được vấn đề của Ngụy Nhược Cẩn đã đỏ hết cả mặt, quả thực sắp bị tức chết. Hiện tại chỉ muốn để lại ấn tượng tốt ở trước mặt Lận Hành cùng Ngụy Nhược Cẩn.



"Vị này chính là Tây Bắc vương - Lận Hành, Tây Bắc hiện giờ do vương gia quản lý. Người không cần sợ hãi, lại đây ngồi để ta xem giúp ngươi, bệnh này chưa chắc đã là bệnh dịch, ngươi không muốn sống tiếp sao?"



Sống chứ!



Ai mà không muốn sống? Nhưng có muốn sống thì cũng phải có khả năng sống tiếp được trước đã!



Người nọ đột nhiên khóc rống lên, một trận ho khan bất thình lình xảy ra, khiến hắn hầu như không thở nổi.



"Tiểu nhân... đa tạ vương gia. Ngài... thật sự có thể giúp chúng ta sống tiếp ạ?"



"Làm càn! Nhà ngươi dám..." Trần Uy rống lên, lại bị ánh mắt của Lận Hành dọa lui về sau.



"Bổn vương có lẽ không thể bảo đảm cho tất cả các ngươi đều sống sót, nhưng bổn vương nhất định sẽ dùng hết sức lực để cứu chữa cho các ngươi."



Lời của Lận Hành coi như đã cho người nọ một viên thuốc an thần. Lau mặt một chút, hắn ngồi xuống phía đối diện Ngụy Nhược Cẩn. Ngụy Nhược Cẩn trải lên cổ tay của hắn một lớp khăn mới rồi mới đặt tay mình lên.



Lận Hành đứng ở kế bên cậu liên tục nhíu chặt mày. Lúc thấy đầu mày Ngụy Nhược Cẩn đang nhăn chặt bỗng thả lỏng ra, lòng y muốn hỏi nhưng lại sợ quấy rầy cậu.



"Không phải là bệnh dịch." Hơn nửa buổi Ngụy Nhược Cẩn mới thu hồi tay, lời cậu nói khiến cho rất nhiều người vui vẻ, vui mừng nhất chính là những thôn dân.




"Thật sự không phải bệnh dịch sao, có phải hay không chúng ta không cần phải chết nữa?" Thôn dân muốn cười, nước mắt lại không nén được mà rơi xuống.



"Nhưng cũng phiền phức đấy. Hiện tại chỉ e là không có đủ dược liệu." Ngụy Nhược Cẩn mở ra thẻ tre, viết xuống phương thuốc, nói: "Tân Di, những loại dược liệu này hẳn là ngươi biết hết đúng không? Ta đã viết rõ những điều quan trọng trên thẻ tre rồi, làm theo những gì ta viết, ba chén nước hãm thành một chén, cho hắn uống một ngày ba lần."



"Phạm Duy, ngươi đi theo đi, nghe theo mọi chuyện Tân Di sắp xếp." Lận Hành sợ Tân Di lo không xuể, quá nhiều việc nên kêu thủ hạ đi theo nàng, người này có thể điều động thân vệ của y.



Ngụy Nhược Cẩn nghe được liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phạm Duy rồi lại thu hồi ánh mắt. Thân mình Lận Hành đứng yên kế bên cậu hơi xoay người nhẹ, bảo đảm không để cậu nhìn thấy được phía sau.



"Quý nhân, cầu xin ngài xem giúp con ta. Ta có chết cũng chẳng sao cả, chỉ xin ngài cứu nó với ạ!"



Mới vừa đưa thôn dân kia đi, bên trong thôn một phụ nhân tay ôm con nhỏ đã lao ra, người gầy đến mức nhìn không ra hình dáng. Đứa bé trong lòng rầm rì, tiếng nói nhỏ yếu đến đáng thương.





"Để ta nhìn thử xem!"



Ngụy Nhược Cẩn vừa cởi bao tã lót của đứa bé bỏ ra, một mùi hương khó ngửi xộc thẳng lên não. Nhưng cậu như không ngửi thấy, vẫn đặt tay lên cổ tay của bé để bắt mạch, có điều mạch tượng này yếu quá rồi.



"Vương gia, đều do ta sơ suất. Chỗ đáng lo ngại ở nơi đây không chỉ có vấn đề thiếu dược mà còn thêm thiếu lương thực." Ngụy Nhược Cẩn quay đầu lại, cậu lớn đến chừng này rồi nhưng thật sự chưa từng gặp qua đứa bé nào nhỏ gầy đến thế. Kiếp trước ở trong thôn, không sợ tụi nhỏ lớn lên quá cân, nhưng đứa nào cũng da thịt đầy đặn. Còn đứa nhỏ này như sắp chết đói mất.



"Cậu có yêu cầu thì cứ nói đi!" Lận Hành nói.



Ngụy Nhược Cẩn cố ép xuống khóe miệng đang cong lên, "Chuẩn bị chút gạo, đong gạo nhiều hơn nước rồi đem đi nấu thành cơm nhão đút cho đứa nhỏ này ăn."



"Ta lập tức bảo người đi nấu."



"Đa tạ quý nhân! Đa tạ quý nhân, đa tạ quý nhân..." Phụ nhân cũng nghe rõ ràng, dập đầu không ngừng, hy vọng trong lòng sống lại.



"Ngươi phải tạ ơn Tây Bắc vương mới đúng. Ngươi ngồi lại đây, ta xem bệnh giúp ngươi." Khuôn mặt Ngụy Nhược Cẩn thuộc vào loại khiến người ta chỉ nhìn một cái là sẽ dễ dàng thả lỏng cảnh giác, phụ nhân ngồi xuống.



Mãi đến tối, Ngụy Nhược Cẩn mới khám xong hết cho tất cả mọi người trong thôn. Lận Hành vẫn luôn đứng cạnh cậu, giống như người hầu mà trợ giúp cậu, bảo đảm mỗi giọt nước cậu uống vào bụng đều còn ấm.



"Vất vả cho ngài rồi." Ngụy Nhược Cẩn xoa xoa cổ, ngồi lâu đúng là có chút mệt. Lận Hành sợ cậu lạnh, còn đặt thêm chậu than ở bên cạnh.



"Ta cũng đâu có làm được gì, cậu mới là người thật sự vất vả." Lận Hành dẫn cậu đi vào bên trong một chiếc lều lớn. Tạm thời không về nhà được, chỉ có thể đành chấp nhận ở chỗ này qua đêm.



"Tuy rằng không phải là dịch bệnh, nhưng cũng có khả năng lây bệnh. Có vài người vẫn còn đang sốt cao, phải chú ý cách ly bọn họ." Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa thở dài một hơi, cứu người thật khó khăn, càng khó hơn là có cách cứu nhưng không có đủ thuốc để dùng.



【 Hoàn thành Nhiệm vụ Cứu chữa thôn dân. Khen thưởng Lận Hành: +100 Danh vọng. Khen thưởng Ngụy Nhược Cẩn: +100 Điểm Tích lũy. 】



Hết chương 4