Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 2: C2: Ta cũng không tính đối xử với cậu như một nữ nhân




Edit: oceanmelon



Những lời Ngụy Nhược Cẩn nói khiến cho sắc mặt của đám người ở của Ngụy gia tái nhợt. Đa số bọn họ đều được kế phu nhân sắp xếp vào làm trong các cửa tiệm. Mỗi năm lợi nhuận trừ đi phần mà bọn họ đã vơ vét được ra, còn lại tất cả đều vào hầu bao của kế phu nhân.



Nhưng nghe những gì Ngụy Nhược Cẩn nói thì hình như là cậu ta muốn lấy lại hết tất cả lợi nhuận của những năm qua!



"Này, đại công tử. Lợi nhuận của mấy năm nay chúng tôi đều giao cho phu nhân theo quy tắc, không hề tham ô dù chỉ nửa đồng." Đầu tiên là đòi công đạo trước.



"Tân Di, tính giúp bọn họ xem xem, những cửa hàng cộng thêm các thôn trang của mẫu thân ta mấy năm nay làm ra được bao nhiêu tiền. Viết ra danh sách để bọn họ mang về. Nếu ngày mai không nhận được đủ số tiền đó, ta sẽ cùng với vương gia tự mình đến tận cửa nói chuyện."



Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười dịu dàng. Nếu là còn ở Ngụy gia, bọn họ sẽ nghĩ rằng cậu là một vị chủ tử hiền lành. Không ngờ thoạt nhìn không nóng tính mà cắn người lại vô cùng đau.



Cậu ung dung ngồi uống trà. Sau khi uống được hai chung trà, Tân Di mới từ phía sau bước ra, nói: "Công tử, nô tì đã tính toán dựa theo thu nhập của một ít cửa hàng của vương gia nhà ta mấy năm nay, trừ đi chi phí hao tổn thì còn lại tổng cộng mười lăm vạn lượng bạc trắng."



Ngụy Nhược Cẩn cong mắt cười, "Các vị nghe thấy chứ? Trừ đi chi phí hao tổn rồi thì còn tổng cộng mười lăm vạn lượng. Ngụy tướng luôn luôn thanh liêm, ta cũng không mong chờ Ngụy gia có thể lập tức trả lại mười lăm vạn lượng bạc. Cho nên ta cũng không ngại việc nhận các cửa hàng, thôn trang để bù trừ. Nhưng nếu để ta tự tới cửa đòi thì chỉ sợ sau này Ngụy tướng khó mà làm người được."



Đợi cho mọi người về hết rồi Lận Hành mới xuất hiện. Thời tiết đầu mùa xuân còn chưa chuyển ấm, y lại chỉ mặc chiếc áo đơn. Ngụy Nhược Cẩn chỉ có thể âm thầm hâm mộ thân thể y.



"Ngày mai nếu Ngụy gia không đưa tiền tới, bổn vương sẽ đích thân dẫn người đi vây lấy Ngụy phủ." Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn nhìn mình nhiều lần, trong lòng có chút vui vẻ thầm lặng, lại vờ như không thèm để ý mà ngồi xuống đối diện cậu.



"Ngụy Luân không thoát nổi lần này rồi. Có Bệ hạ hạ chỉ, Ngụy Luân hiện tại hẳn là đã tức muốn hộc máu. Mấy ngày này, Ngụy Thiến và mẫu thân của nàng ta chắc hẳn sẽ không sống vui vẻ được." Ngụy Nhược Cẩn chỉ cần nghĩ đến Ngụy Thiến bây giờ chắc chắn là đang khóc bên cạnh Ngụy Luân thì tâm trạng trở nên cực kỳ tốt.



Ngụy Luân đúng là bị tờ danh sách mà đám hạ nhân đem về chọc cho tức đến đứng cũng không vững. Lão không ngờ tới Ngụy Nhược Cẩn vậy mà dám mở miệng đòi mười lăm vạn lượng bạc trắng! Sao nó lại dám?



Lão đã ngồi trên chức Tể tướng nhiều năm như vậy, tiền chắc chắn là có rồi. Nhưng một đồng lão cũng không muốn đưa cho Ngụy Nhược Cẩn. Lúc trước lão cưới mẫu thân Ngụy Nhược Cẩn cũng do nhìn trúng gia thế bà ấy. Sau khi gia đạo bà sa sút, lão lập tức ép cho bà chết, rồi mới đem tiểu thiếp ở trong phủ lên làm phu nhân.





Cho nên những việc bà ta làm, tất cả đều là do chính bản thân lão ngầm đồng ý. Số tiền đó phần lớn cũng là lão sử dụng.



"Lão gia, vương phi nói rằng nếu ngày mai không trả lại đủ số tiền thì hắn sẽ tới tận cửa đòi." Hạ nhân nơm nớp lo sợ mà thuật lại.



Ngụy Luân tức giận đến mức quét hết đồ vật trên bàn xuống đất, trong phòng lập tức vang lên một chuỗi tiếng rầm rầm.



"Phụ thân, phụ thân! Cầu xin ngài hãy thả mẫu thân ra đi... Người cũng là vì suy nghĩ cho Ngụy gia. Phụ thân, cầu xin ngài nhìn lại những năm qua mẫu thân toàn tâm toàn ý muốn tốt cho ngài. Cầu xin ngài thả mẫu thân ra đi." Ngụy Thiến nước mắt chảy đầy mặt, kêu to ở bên ngoài thư phòng. Mẫu thân nàng đã bị nhốt ở từ đường một ngày một đêm, không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy làm sao chịu nổi.



Ngụy Luân đột nhiên mở cửa phòng ra.



Ngụy Thiến trong lòng vui vẻ, vội vàng bước đến, muốn làm nũng giống như trước kia. Không ngờ tới Ngụy Luân mặt đầy tức giận mà giơ tay tát nàng một cái. Ngụy Thiến bị một bạt tay tát cho khờ, ngơ ngác mà bụm mặt, "Vì sao lại đánh con? Đâu phải là con đi cáo trạng với hoàng đế đâu!"



"Ta vốn không nên cho ả tiện nhân như mẫu thân ngươi làm phu nhân. Gả ngươi cho Tây Bắc vương thì thiệt thòi lắm sao? Thế mà lại nghĩ ra ý tưởng đưa Ngụy Nhược Cẩn gả đi thay ngươi. Giờ thì hay rồi, khiến cho Ngụy gia ta bị thiên hạ sỉ nhục, cười chê! Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, chẳng qua là thứ đồ hạ tiện từ bụng của một hạ nhân chui ra!" Ngụy Luân bị tức đến nỗi nói mà không suy nghĩ.



Ngụy Thiến bị Ngụy Luân mắng, sợ tới mức không dám động đậy. Đâu ngờ rằng người phụ thân vẫn luôn sủng ái nàng trong lòng lại nghĩ nàng như vậy. Nhất thời ngơ ngác mà nửa chữ cũng nói không ra lời.



"Giờ thì hay rồi, hơn nửa gia tài Ngụy gia bị Ngụy Nhược Cẩn cướp mất rồi!"



"Không được mà, phụ thân. Những đồ đó đều phải để lại cho tiểu đệ! Của hồi môn của nữ nhi cũng đã bị đem vào phủ Tây Bắc Vương vào ngày thành thân hôm nọ! Bây giờ sao hắn lại dám đòi thêm đồ!" Ngụy Thiến cũng không màng tới đau đớn trên mặt mà bắt lấy tay áo của Ngụy Luân.




"Hừ!" Ngụy Luân dùng sức hất nàng ra, "Người đâu? Tới đây, nhốt nó lại. Không được để nó bước ra cửa phòng nửa bước!"



Dù cho Ngụy Luân tức giận như thế nào thì khi Lận Hành tự mình dẫn người vây quanh Ngụy phủ cũng chỉ có thể sai người nâng kho trân bảo cùng khế đất các cửa hàng, thôn trang ra giao trả lại cho y.





Ngụy Nhược Cẩn cười tủm tỉm lúc thấy đồ vật Ngụy Luân đưa tới. Trong lòng vui đến nở hoa.



"Ngụy công tử, những cửa hàng thôn trang này còn cần phải kiếm một ít người có thể xử lý, cậu đã chọn được người chưa?" Lận Hành nhìn chồng khế ước thôn trang cùng cửa hàng dày cộm, hỏi.



"Ta vẫn chưa, ngài có ai để đề cử không?" Ngụy Nhược Cẩn trả lời rất kiên quyết. Cậu chỉ mới đến đây chưa bao lâu, làm sao mà có người hầu trung thành có thể thay mặt cậu quản lý cửa hàng.



"Tình huống của ta chắc cậu cũng biết ít nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm được người thích hợp cũng hơi khó. E rằng chưa đợi được đến khi tìm được người thích hợp thì chúng ta đã phải đi Tây Bắc, chỉ sợ cả đời cũng không có hy vọng trở lại đây." Lận Hành cảm thán nói.



Ngụy Nhược Cẩn nhìn xấp khế đất dày, cười nói: "Cũng đúng, Tây Bắc cách xa Kinh Đô như thế chưa chắc có thể quay về được. Nếu không mang theo được đến lúc đó cũng không biết lại hời cho ai, vậy dứt khoát bán hết đi thôi."



Đợi đến khi Ngụy Luân biết Ngụy Nhược Cẩn đem bán hết tất cả khế đất sở hữu lập tức tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả những thứ đó là do chính lão tích góp hơn nửa đời cơ! Đáng nói là Ngụy Nhược Cẩn chỉ cần đối phương có tiền là bán, thương nhân dù không có kinh nghiệm cũng có thể bỏ tiền ra mua!



Ngụy Nhược Cẩn không biết Ngụy Luân nghĩ như thế nào, cũng không rảnh mà đoán. Cậu quên mất đường đi thời đại này rất khó đi. Không có giảm xóc mà đường cũng chẳng bằng phẳng, cậu muốn trực tiếp tự tử tại chỗ.



Ở trên đường sống đi chết lại đi hơn một tháng, cậu rốt cuộc cũng tới được Tây Bắc Vương phủ. Có điều vương phủ này so với vương phủ ở Kinh Đô thì kém hơn nhiều. Ngụy Nhược Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không cần phải ngồi xe ngựa nữa!



Lận Hành cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Nhược Cẩn mấy ngày nay khó chịu, y cũng có chút đau lòng. Khuôn mặt vốn dĩ đầy đặn mà hiện tại gầy đến không còn gì.




"Mấy ngày nay mệt đến chết rồi đúng không? Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ta đã sai hạ nhân đi dọn dẹp trước một gian phòng, có chuyện gì khác thì chờ nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp." Lận Hành cả người gió sương, đỡ Ngụy Nhược Cẩn từ trên xe ngựa xuống, Tân Di liền tiến lên phụ đỡ cậu ngay.



Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, vào trong phủ rồi được Tân Di đỡ đi tới phòng. Trong phòng trống không, chỉ có giường là được chuẩn bị sẵn. Nhưng cậu cũng không để ý, chỉ cởi áo ngoài ra rồi nằm xuống, một giấc này ngủ tới đêm khuya.



Vào thời điểm tỉnh dậy, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ đầy đủ. Cách trang trí so với tân phòng của cậu hồi trước ở vương phủ hầu như giống nhau như đúc. Ngụy Nhược Cẩn có chút buồn cười, Lận Hành đúng là giống cậu ở con mắt thẩm mỹ, nhưng đối phương hình như là thẳng nam.



"Công tử, người đã tỉnh rồi. Người ăn một chút đồ ăn trước đi, vương gia một lát nữa sẽ đến." Tân Di dọn xong đồ ăn nói.



Ngụy Nhược Cẩn mới vừa ngồi xuống liền thấy Lận Hành đẩy cửa bước vào, cười nói: "Mới vừa nhắc tới ngài, ngài đã đến rồi. Đã ăn gì chưa? Ngài ngồi đi."



Lận Hành bình tĩnh mà nhìn qua, gật gật đầu, "Tân Di, ngươi ra ngoài đi."



"Từ lúc ta xin ngài để Tân Di hầu hạ bên người, ngài lần nào tới cũng kêu cô ấy ra ngoài hết."



Lận Hành cũng chỉ cười cười, không có trả lời Ngụy Nhược Cẩn, ngược lại nói: "Tây Bắc về sau chính là chỗ ở của chúng ta. Bệ hạ phong ta là Tây Bắc vương, đồng thời còn có một đạo ý chỉ."



"Ý chỉ nói gì?"



"Tây Bắc từ nay về sau để cho mình bổn vương tự chủ trương. Chỉ cần ta không xưng đế, bệ hạ sẽ không quản ta." Lận Hành gắp cho Ngụy Nhược Cẩn một miếng thịt, "Sau này mỗi năm bổn vương chỉ cần phái người đưa ít sưu thuế cho Kinh Đô thì Tây Bắc này có thể hoàn toàn thuộc về ta, cũng như thuộc về... cậu."



【 Lãnh địa của ký chủ được kích hoạt. Chủ nhân của lãnh địa do Lận Hành, Ngụy Nhược Cẩn đồng thời đảm nhiệm. Yêu cầu phải cùng nhau xây dựng lãnh địa. 】




Tay Ngụy Nhược Cẩn đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì ngừng lại. Cậu xuyên qua mà còn mang theo mình một hệ thống ư? Tây Bắc bây giờ là lãnh địa chung của cậu và Lận Hành?



Lận Hành thấy cậu sửng sốt, trong lòng ngầm có chút hối hận. Có phải là y nói quá giới hạn khiến cho cậu bị dọa mất? Nhưng Ngụy Nhược Cẩn rõ ràng từng nói với y là cậu thích nam nhân. Không lẽ là cậu không thích mình?



"Không có gì cả. Vương gia tại sao lại nói rằng Tây Bắc cũng thuộc về ta?" Ngụy Nhược Cẩn nhịn không được mà hỏi.



"Hiện tại người trong khắp thiên hạ đều biết cậu là phu nhân của ta... Cậu vốn là nam tử, ta cũng không tính đối xử với cậu như một nữ nhân. Song Ngọc công tử xưa nay nổi tiếng chốn Kinh Đô, có người như cậu trợ giúp bổn vương, bổn vương chẳng phải là bớt lo đi hơn phân nửa sao. Những thứ khác ta không cho cậu được, nên Tây Bắc bổn vương có một nửa, đương nhiên cậu cũng nên có được một nửa mới đúng." Lận Hành âm thầm thở phào một hơi, cũng không biết chính mình rốt cuộc đang nói gì.



"Cậu cứ yên tâm, ngày sau nếu cậu có ái mộ ai thì ta liền trả tự do lại cho cậu. Nhưng trước đó vẫn mong Ngụy công tử giúp ta một tay, cùng xử lý chính vụ Tây Bắc."



Ngụy Nhược Cẩn tim đập mạnh. Cậu còn nghĩ rằng hơn một tháng qua cùng vị vương gia mặt lạnh lớn tuổi này sống chung cũng không tệ, chắc người ta đối với cậu cũng có ý chứ. Thì ra là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.






"Vậy thì xin đa tạ vương gia."



Ăn chung một bữa cơm nhưng hai người lại có hai suy nghĩ khác biệt. Ngụy Nhược Cẩn chỉ là hơi thất vọng một chút, tâm tư liền đặt lên hệ thống đột nhiên xuất hiện. Cũng không biết là hệ thống gì, có mục đích ra sao, hy vọng sẽ cung cấp được những đồ vật tân tiến một chút.



Lận Hành cơm nước xong liền rời đi. Từ trước y đã mang binh đánh giặc, hoàng đế kiêng kị binh quyền của y liền đem Tây Bắc giao cho y, nhưng binh quyền Tây Bắc lại không nằm trong tay y.



"Hệ thống, lãnh địa mà mày nói là cái gì?"



【 Tên ký chủ: Ngụy Nhược Cẩn



Lãnh địa: Bốn tỉnh Tây Bắc - Đại Xương, tổng cộng vạn hecta 】



"Mày muốn tao làm cái gì?" Ngụy Nhược Cẩn đề cao cảnh giác.



【 Nhiệm vụ chính: Phát triển bốn tỉnh Tây Bắc.



Nhiệm vụ tạm thời: Chờ được kích hoạt. 】



Ngụy Nhược Cẩn tức thật. Hệ thống của người khác trong tiểu thuyết thông minh thật sự, tại sao hệ thống của cậu lại cứng nhắc như vậy. Cái gì cũng không nói, còn phải để cậu hỏi một câu thì hệ thống trong đầu mới đáp một câu.



"Hoàn thành nhiệm vụ thì có lợi ích gì không?"



【 Ký chủ có thể dùng Điểm Tích lũy được thưởng sau khi hoàn thành Nhiệm vụ để đổi lấy các loại Vật phẩm, góc phải bên dưới có Hệ thống Cửa hàng. Hướng dẫn cho Tân thủ đã hoàn thành, những vấn đề khác yêu cầu ký chủ tự tìm hiểu】



Ngụy Nhược Cẩn muốn đem cái hệ thống quỷ này ném ra khỏi đầu mình. Có điều cho dù cậu nói chuyện như thế nào đi chăng nữa thì hệ thống đều không đáp lại nửa câu, ngoại trừ màn hình nửa trong suốt hiện ra trước mặt này. Nếu có thể đập được thì hiện tại cậu đã đập đến nát nhừ rồi.



Hết chương 2