Vũ Vương

Chương 357: Tông chủ triệu kiến (1)




Sau khi đạo thần quang này bị Thiên Anh hút vào trong bụng, tâm cung của Mộ Hàn rung động, vận chuyển "Thái Hư Động Thần Quyết" vô cùng mạnh mẽ, chẳng những khí tức thần quang tỏa ra bị Thiên Anh hấp thu, ngay cả sương mù chung quanh thần cung cũng bị kinh động.

Hô!

Hô!

Trong sương mù thỉnh thoảng có rung động thật nhỏ, Mộ Hàn bắt được thần quang dần dần tăng nhiều, hai đạo, ba đạo... Sáu đạo, ... Mười đạo...

Mười hai đạo!

Cảm ứng được trong bụng của Thiên Anh có nhiều thần quang thì nội tâm Mộ Hàn rất vui mừng, trên mặt của hắn kích động đỏ bừng lên.

Hô!

Lại một đạo thần quang xanh biếc lao ra, cánh tay Mộ Hàn thăm dò sương mù như bôn lôi.

Oanh!

Nhưng vào lúc này trong sương mù sinh ra nổ mạnh, ngay sau đó liền có hàng tỉ đạo hào quang từ trong sương mù bay ra ngoài, lập tức nhồi vào trong mỗi tấc không gian của Vô Cực Thiên Cung.

Trong tích tắc sinh ra một lực lượng khiến người ta không thể kháng cự bài xích ra ngoài.

Bị lực lượng này bao phủ thì Mộ Hàn không tự chủ bay ngược ra sau.

Trong nháy mắt này thân ảnh của hắn đã dung nhập vào cung điện.

Vèo!

Hào quang nhạt nhòa, ánh mắt của hắn đảo loạn một chút, chợt, Mộ Hàn liền có cảm giác chân đạp xuống đất, hắn đã ở bên ngoài Vô Cực Thiên Cung.

- Mộ sư đệ, vì sao ngươi chậm như vậy mới đi ra?

Ở cách đó mấy mét bóng dáng Tiêu Tố Ảnh áo bào trắng, tư thái thướt tha, đôi mắt dễ thương nhìn qua Mộ Hàn, trong đôi mắt dễ thương hiện ra nét hồ nghi.

- Đang muốn đi ra thì đột nhiên có chút cảm ngộ, cho nên dừng lại, làm sư tỷ đợi lâu.

Mộ Hàn đã sớm lấy cớ rồi, hắn nói ra.

- Ah?

Tiêu Tố Ảnh nghi ngờ không thấy, cũng không có tiếp tục truy hỏi.

- Mộ sư đệ có ý định ở trong ‘ Cực Chân Giới Vực ’ hấp thu thần quang hay là đi ra ngoài trước.

- Đi ra ngoài trước tốt hơn.

Mộ Hàn rất nhanh làm ra quyết định.

Nói xong nơi này yên tĩnh. Trừ Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh ra thì chỉ còn lão giả kia. Nhưng mà hắn giờ phút này vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Giống như không có bị ngoại vật quấy nhiễu, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh không có đi quấy rầy hắn, chỉ thi lễ thật sâu và bay ra ngoài.

Cực Chân Các tầng tám.

- Đây đã là ngày thứ bảy, tính toán thời gian thì Mộ Hàn cùng Tố Ảnh hai người đã ra khỏi Vô Cực Thiên Cung.

Yến Minh đảo mắt nhìn qua sắc trời bên ngoài tối lại, nhịn không được lên tiếng đánh vỡ yên lặng. Bọn họ gần đây mặc dù không có gặp Mộ Hàn, lại phi thường rõ ràng Mộ Hàn gây ra động tĩnh trong "Cực Chân Giới Vực", tự nhiên cũng biết hắn cuối cùng vẫn tiến vào Vô Cực Thiên Cung.

- Nếu như không có rời khỏi thì thời điểm này đúng là bị tống ra ngoài thiên cung rồi.

Thư Tình vui vẻ thản nhiên gật đầu, nói:

- Cũng không biết bọn họ có được bảo vật gì? Đặc biệt là tiểu gia hỏa Mộ Hàn kia, dùng tu vị ‘ Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên ’ tiến vào Vô Cực Thiên Cung so với Cổ Thần Âm tiền bối còn kém một ít. Chắc hẳn cũng có bảo vật không thua gì đạo linh pháp thân đâu?

Bộc Dương Duy cùng Yến Minh đều vô ý thức gật đầu, đối với Mộ Hàn thu hoạch trong Vô Cực Thiên Cung thì bọn họ rất chờ mong.

- Sợ rằng bọn họ đạt được thứ tốt lại không rời khỏi ‘ Cực Chân Giới Vực ’.

Thư Tình lại cười mỉm nhìn qua Yến Minh, nói:

- Như vậy phải phiền toái lão đầu ngươi đi vào kêu bọn họ ra rồi. Bằng không thì tông chủ cần phải...

Mới nói tới đây đôi mắt Thư Tình đã nâng lên, nhìn qua cầu thang đi tới Cực Chân Các tầng chín.

- Bọn họ tới rồi!

Yến Minh híp mắt. Vỗ tay cười to.

Cơ hồ trong nháy mắt bọn họ nói thì tiếng bước chân bên ngoài truyền tới. Đi lên cầu thang đàu tiên chính là một đầu khô lâu đỏ thẫm, mà theo sát khô lâu này chính là Mộ Hàn ẩn nấp sau khí tức đỏ rực này.

Sau Mộ Hàn mới là Tiêu Tố Ảnh.

Thời điểm này trước ngực Tiêu Tố Ảnh đang cầm "Đạo Linh Bảo giám ", hình như có đạo khí kình vô hình đang rung động, đem "Sâm la hồn lực" áp chế triệt tiêu run động vô hình này, ánh mắt của nàng không chớp nhìn qua khô lâu trước mặt Mộ Hàn, trong ánh mắt ngạc nhiên khó che dấu.

Ân?

Lúc bước lên cầu thang thì ánh mắt Mộ Hàn nhìn qua Cực Chân Các tầng tám, đã thấy phía dưới trừ Yến Minh, Thư Tình cùng Bộc Dương Duy ra, còn có Cung Hạo, giờ phút này tên kia đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cũng như Tiêu Tố Ảnh đang ôm lấy "Đạo Linh Bảo giám" .

Nhưng mà lúc Mộ Hàn nhìn sang thì Cung Hạo cũng mở to mắt.

Hừ!

Bốn mắt nhìn nhau, trong mũi Cung Hạo trầm thấp hừ nhẹ lên tiếng, sắc mặt lập tức biến thành âm trầm tới cực điểm, ánh mắt cũng sắc bén như đao, giống như hận không thể cắt Mộ Hàn thành mãnh vỡ, hắn sống tới bây giờ còn chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa còn là loại thiệt thòi "Không nói gì ngậm bồ hòn mà im, có khổ nói không nên lời", nếu không phải điều kiện không cho phép, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự bầy thây Mộ Hàn thành vạn đoạn, dùng máu rửa mối hận này.

Đối với tâm tư của Cung Hạo thì Mộ Hàn tự nhiên lòng dạ biết rõ, nhưng hắn cũng chẳng sợ.

Chỉ mỉm cười, Mộ Hàn và khô lâu trước mặt di chuyển nhanh hơn. Yến Minhlại nhìn qua Mộ Hàn và đi xuống, thân ảnh như chạy nhanh, không thể chờ đợi được hỏi:

- Tiểu gia hỏa, nói nhanh lên một chút xem, ngươi trong ‘ Vô Cực Thiên Cung ’ có bảo bối gì?

- Yến trưởng lão, thật sự có lỗi, ta bảy ngày qua mới bắt được thần quang, đến bây giờ còn chưa có hấp thu nó đấy.

Mộ Hàn xấu hổ cười nói. Rời khỏi Vô Cực Thiên Cung thì Mộ Hàn vẫn không ngừng vận hành "Thái Hư Động Thần Quyết ", nhưng tới bây giờ thần quang vẫn chưa luyện hóa xong.

- Tại sao trễ như vậy?

Yến Minh có chút kinh ngạc, con mắt lại nhìn qua Tiêu Tố Ảnh sau lưng Mộ Hàn.

- Tiểu nha đầu, ngươi thì sao? Ngươi trong Vô Cực Thiên Cung được cái gì?

Tiêu Tố Ảnh thu hồi ánh mắt từ khô lâu lại, cũng không giấu diếm, cười tủm tỉm nói:

- Yến sư thúc, ta đạt được một viên ‘ Thái Tiêu Thần Thạch ’!

- Thái Tiêu Thần Thạch?

Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

Cung Hạo trừng to mắt, khó có thể tin được đứng phất dậy.

Thư Tình cùng Bộc Dương Duy hai người càng kích động, lập tức đi nhanh xuống dưới, lại nhìn vao một viên đá nhỏ sáng lóng lánh trong tay của Tiêu Tố Ảnh, trong ánh mắt hiện ra ngạc nhiên nồng đậm. Thẳng đến khi Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh đi tới thì ba người mới tỉnh hồn lại.

- Thái Tiêu Thần Thạch, đây chính là bảo vật Lâu Tàng Không tiền bối ba ngàn năm trước đạt được...

Bộc Dương Duy thở sâu, không nhịn được cảm khái.

Yến Minh cùng Thư Tình mặc dù không có lên tiếng nhưng thở dài vẫn hiện rõ trên mặt, mặc dù là bọn họ cũng phải hâm mộ vận may của Tiêu Tố Ảnh. Phải biết rằng cho dù vài năm qua trong Vô Cực Thiên Cung xuất hiện rất nhiều bảo vật, nhưng mà "Thái Tiêu Thần Thạch" cũng có thể xếp trước top ba.

- Vậy nhất định là tên khốn Mộ Hàn này lựa giúp nàng rồi!

Trong lòng Cung Hạo khàn giọng gầm hét lên, ánh mắt nhìn qua "Thái Tiêu Thần Thạch" sáng long lanh thì sắc mặt tràn đầy ghen ghét và hận.