Vũ Vương

Chương 107: Tinh Vân động (1)​




Về phần món Đạo Khí cao phẩm "Xích Diễm kiếm" vốn thu được từ trong Hắc Ma cổ điện kia , cũng là bất tiện một mực mang ở trên người nên bị Mộ Hàn lặng lẽ chôn dấu ở trong sân. Cái sân này vốn là bị Mộ Hàn khi tu luyện đã gây sức ép đến gồ ghề mấp mô lồi lõm, cho dù có người đi vào, cũng không cần lo lắng bị phát hiện.

- Xoẹt. . .

Một hồi âm thanh bén nhọn vang lên ở trong phòng, giống như dòng nước chảy mà kéo dài không dứt.

Ánh nến có hơi chập chờn, ánh sáng màu da cam chiếu rọi trên thân thể Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích, khiến cho bóng dáng của hắn có vẻ càng tỏ ra nghiêm trang .

Lúc này, sắc mặt Mộ Hàn đã trở nên có hơi tái nhợt, thế nhưng trên đầu ngón tay đang điều khiển thanh vân đao nho nhỏ lại vẫn có một vầng ánh sáng lấp lánh đang lan ra. Thanh vân đao không có chút trì trệ nào vẫn đang đi lại trôi chảy ở trên thân chiếc sừng Kim Giác dài không đầy một thước, âm thanh đẽo gọt kín đáo mà đều đều không ngừng phát ra từ mũi đao đang uốn lượn quanh co khúc khuỷu .

Lại là thêm vài phần mười canh giờ nữa, vân đao chợt bắn vọt lên. Âm thanh loẹt xoẹt của mũi đao đẽo gọt Kim Giác chợt dừng lại.

- Vút!

Ánh mắt của Mộ Hàn khẽ hạ xuống, hắn vừa mới thở một hơi thật dài thì ở giữa ngón tay liền truyền đến một tràng âm thanh "Răng rắc" . Vừa cụp mắt nhìn xuống, ở trên bề mặt tầng ngoài của thanh vân đao này lại xuất hiện những vết rạn li ti. Ngón tay chỉ là nhẹ nhàng khẽ động, thanh vân đao này liền hóa thành vô số mảnh vỡ bay xuống rơi lả tả trên mặt đất.

Mộ Hàn có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, chất lượng vân đao này quả nhiên không được khá cho lắm. Khi dùng để chế luyện Đạo Khí thấp phẩm thì vẫn lại có khả năng, nhưng mà đối với Đạo Khí trung phẩm liền có vẻ hơi hơi lực bất tòng tâm .

Cũng còn may nó đã chống cự được đến một khắc cuối cùng, nên cũng không để lại trên Đạo Văn đã khắc họa những đường hoa văn loằng ngoằng như vết rạn chân chim.

Nhưng khi ánh mắt chuyển tới Kim Giác trên tay thì Mộ Hàn vừa lòng cười cười.

Hiện nay đã là ngày thứ ba hắn tiến vào viện Duệ Phong.

Trong ba ngày này, Mộ Hàn không có đến luyện võ trường tham gia tu luyện hằng ngày của viện Duệ Phong, cũng không có người đến chỗ ở của hắn để gọi hay nhắc nhở. Mộ Hàn mừng rỡ ung dung, dốc toàn bộ tinh lực vào sử dụng cho việc khắc họa đại văn trên chiếc Kim Giác này.

Chiếc sừng Kim Giác này đã được Mộ Thanh Long lấy Hỏa pháp lực rèn luyện nhiều ngày, ngưng tụ lại thành chỉ còn nhỏ như hiện nay. Có thể nói nó là tinh hoa trong tinh hoa, có khả năng trực tiếp dùng để luyện chế Đạo Khí trung phẩm.

Mộ Hàn đã chuẩn bị Văn Phổ cho chiếc sừng Kim Giác này , chỉ có năm mươi đường hoa văn tô điểm, vừa mới đủ đạt tới cấp độ Đạo Khí trung phẩm cực hạn.

Trước kia Mộ Hàn vẫn còn chưa từng thử nghiệm qua việc khắc hoa ẩn chứa nhiều đường hoa văn tô điểm Đạo Văn như vậy . Cho nên trước khi bắt tay vào làm, Mộ Hàn cố ý bỏ ra thời gian ba ngày dùng để luyện tập.

Đối với Đạo Văn Sư mà nói, pháp lực cùng chân khí là sống nhờ vào nhau. Cho nên ba ngày vừa rồi, chẳng những khiến cho chân khí của Mộ Hàn càng thêm cô đọng, pháp lực cũng càng phát ra thuần khiết. Vì vậy đến tối nay hắn mới chính thức hành động.

Thế nhưng so sánh với thanh Chủy Thủ mà Mộ Hàn đã từng luyện chế , hiện tại những đường hoa văn tô điểm trong Đạo Văn này đã tăng thêm gấp hơn bảy lần. Tuy nhiên đối với sự tiêu hao tâm lực và pháp lực lại tăng lên ít nhất thêm hai ba mươi lần. Khó trách Mộ Thanh Long lại nhấn mạnh lần nữa, phải sau khi Mộ Hàn đạt tới Yên Hà Cảnh thì mới lại luyện chế Đạo Khí trung phẩm.

Đã thế vẫn còn như Mộ Thanh Long đặc biệt nói riêng cho Mộ Hàn đó. Còn nếu như là đổi thành Đạo Văn Sư Yên Hà Cảnh khác, nếu muốn khắc họa thành công vẽ ra Văn Phổ cho Đạo Khí trung phẩm đều sẽ cực kỳ khó khăn.

Về phần chính bản thân họ sẽ chế luyện ra Văn Phổ cùng khí cụ phù hợp, cái đó càng là có muốn thì cũng không có cách nào để nghĩ cho được.

Cũng may là nhờ có sự tồn tại của "Tử Hư Thần Cung", nên mức độ nhạy cảm trong cảm ứng của Mộ Hàn đối với Đạo Văn mới đạt đến cực điểm, lúc này mới khiến cho hắn vào lúc còn đang ở cấp Nội Dưỡng Cảnh liền có được năng lực độc lập luyện chế Đạo Khí thấp phẩm .

Cần phải luyện chế Đạo Khí trung phẩm, đối với Mộ Hàn mà nói cũng là đã gặp phải những khó khăn lớn lao.

Nhưng việc vẽ ra Văn Phổ phù hợp cho Kim Giác trái lại có chút dễ dàng, mà khắc họa Đạo Văn lại tốn hao rất nhiều tâm lực của Mộ Hàn, còn pháp lực bên trong Tâm Cung đúng là đã tiêu hao hết sạch.

May là, đến cuối cùng thì cũng vẫn kịp hoàn thành .

Có điều mặc dù khắc họa thành công Đạo Văn, thế nhưng một bước cuối cùng rèn luyện Đạo Văn này thì tạm thời Mộ Hàn cũng hơi hơi không dám động thủ. Khắc họa Đạo Văn đã có chút gượng gạo, rèn luyện Đạo Văn ắt sẽ cần tiêu hao càng nhiều pháp lực, hao tổn đối với tâm lực cũng cực kỳ lớn. Nếu như là rèn luyện thất bại, chiếc sừng Kim Giác này rất có thể sẽ bị hỏng.

- Có lẽ chờ khi thực lực tăng lên tới cấp Bách Khiếu Cảnh thì mới trở lại rèn luyện.

Thu chiếc Kim Giác vào trong lòng, Mộ Hàn ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh rạng đông. Hắn lại ngồi xếp bằng trên đệm cói để tu luyện trong chốc lát, đợi cho pháp lực trong Tâm Cung hoàn toàn khôi phục, Mộ Hàn mới lần đầu tiên đi ra khỏ căn phòng mà viện Duệ Phong phân phối dành riêng cho mình. Hắn đi về hướng tới luyện võ trường.

Viện Duệ Phong quy củ nghiêm ngặt, tu luyện hằng ngày không được vô cớ vắng mặt. Nếu không muốn tham gia cũng có thể, nhưng mà phải đi Tinh Vân động đào quặng để thay thế.

Tu luyện hằng ngày chỉ là vào sáng sớm mỗi ngày, mà đào quặng thay thế lại mất nguyên cả một ngày.

Cho nên cần phải đưa ra sự lựa chọn như thế nào , tự nhiên không cần nói cũng biết. Vì thế, trên cơ bản tất cả đệ tử của viện Duệ Phong đều là ham thích với cái trước, mà không phải đi đào quặng.

Mộ Hàn ngây người suốt ba ngày ở trong căn phòng của mình không ra khỏi cửa, trước sau lại không ai đến quấy rầy, càng không hề gọi hắn đi tham gia tu luyện hằng ngày, cũng không có phạt hắn vì bỏ tu luyện. Mấy ngày vừa rồi, Mộ Hàn đắm chìm mê muội trong Đạo Văn nên không có lưu ý, thế nhưng hiện tại lại cảm giác được có chút không được thích hợp cho lắm.

Đi ở trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng có khả năng nhìn thấy đệ tử của viện Duệ Phong đang túm năm tụm ba.

Bọn họ cũng giống như Mộ Hàn , đều là cùng đi tới luyện võ trường. Có điều là khi thoáng nhìn thấy bóng dáng Mộ Hàn thì cơ hồ sắc mặt của mọi người đều bắt đầu trở nên quái dị.

- Quả nhiên là có chuyện.

Mộ Hàn híp mắt âm thầm quan sát chỉ chốc lát, trong lòng tuy là cảnh giác nhưng không có chút xíu bối rối, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn mà thôi.