Giúp đỡ?
Dù cậu thiếu niên trước mắt này không khiến cô nảy sinh địch ý hay phòng bị, nhưng thân phận thành viên hội Huyền Học của cậu ta làm Vu Miểu Miểu tự nhiên thấy mâu thuẫn. Huống chi từ lúc cô đến Hải Thành đến giờ, cũng đã nếm trải thiệt thòi đâu phải chỉ có một hai lần. Một Vu Miểu Miểu bị xã hội hiện thực tát vào mặt đã không còn là Vu Miểu Miểu của trước đây nữa rồi. Cô sẽ luôn ghi nhớ những chuyện tướng công cô đã dạy.
"Tướng công, có cách nào khi nhìn vào một người thì có thể phân biệt được người nào tốt người nào xấu hay không?" Khi đó Vu Miểu Miểu vừa mới bị viện trưởng Hồng mưu hại, sau khi rời khỏi trại tạm giam thì đặt câu hỏi cho Quý Lãng.
"Không biết." Quý Lãng trả lời.
"Vậy tướng công nhìn người bằng cách nào?" Vu Miểu Miểu cảm thấy bộ dạng Quý Lãng có vẻ rất ít khi bị lừa.
"Trong mắt tôi không có ai là người tốt." Quý Lãng trả lời lạnh nhạt.
Quả nhiên tướng công rất thông minh, cứ tự giả dụ người nào cũng xấu, rồi đề phòng thật kĩ, dĩ nhiên sẽ không còn bị lừa nữa, Vu Miểu Miểu cảm giác mình đã thu được món hời.
"Không giúp." Vu Miểu Miểu đề phòng nhìn thiếu niên tên Tang Văn Hạo trước mắt, cô nói lời từ chối không chút lưu tình nào.
"Tại sao?!" Tang Văn Hạo nổi giận, cặp mắt kính cận dày cộm cũng không che nổi sự gấp gáp trong mắt cậu ta.
"Cậu kêu tôi giúp thì tôi phải giúp à." Vu Miểu Miểu lướt qua cậu ta rời đi.
Tang Văn Hạo vội vàng đuổi theo: "Tôi không để cô giúp không công đâu, tôi sẽ trả thù lao cho cô."
"Vẫn không giúp." Vu Miểu Miểu không chút suy nghĩ tiếp tục cự tuyệt.
"Tại sao chứ? Cô có điều kiện gì thì cứ việc nói ra. tôi nhất định sẽ thỏa mãn cho cô." Tang Văn Hạo vội la lên.
"Muốn mời tôi ra tay thì phải đưa ra một phần mười gia sản của cậu, chắc cậu vẫn còn đang học tiểu học nhỉ, tôi không muốn lấy một phần mười tiền tiêu vặt của cậu đâu." Đổi lại là những người khác, nếu tâm trạng Vu Miểu Miểu đang tốt, có người nhờ giúp thì cô sẽ giúp liền, nhưng nếu là người của hội Huyền Học, thì chắc chắn phải lấy tiền, hơn nữa chưa chắc đã giúp.
"Cô cứ nói ra con số cụ thể, tôi với ba sẽ trả." Tang Văn Hạo nói.
"Không được, quy tắc của tôi là lấy một phần mười tài sản của đương sự thôi." Vu Miểu Miểu chỉ nhận theo tỷ lệ, không nhận theo số tiền cụ thể.
"Vậy... sau này tôi kiếm được tiền, mỗi năm đều đưa cho cô một phần mười. cô thấy vậy có được không?" Đầu óc Tang Văn Hạo suy nghĩ cực nhanh, chỉ mấy chốc đã nghĩ ra cách giải quyết: "Tư chất của tôi không tệ, chừng hai năm nữa là tôi có thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền, mười vạn* một tháng cũng chẳng thành vấn đề. Chờ tôi lớn hơn chút nữa, còn có thể tiếp nhận vị trí hội trưởng hội Huyền Học của ba tôi ở Ly Thành."
*Mười vạn ~ 355 triệu VNĐ.
"Chị đây mỗi năm còn phải đi thu nợ cậu?"
"Không cần cô đi thu nợ, tôi nhất định sẽ trả đúng hạn mỗi năm cho cô." Tang Văn Hạo cam đoan.
"Nói thì tất nhiên là dễ rồi, nhưng đến lúc cậu được tôi giúp đỡ xong, tiền còn không phải là tùy cậu muốn trả sao thì trả à. Tuy tôi có thể nhận ghi nợ nhưng tại sao phải phiền phức như vậy?" Việc buôn bán của cô trước giờ đều là loại buôn bán một lần, còn việc đóng trả góp như này cô mới không thèm làm. Đầu năm nay, mấy người nợ tiền mới chính là đại gia, cô cần gì phải lao lực chạy đến thu tiền nợ như vậy chứ.
"Cô..." Tang Văn Hạo không nghĩ tới chuyện này, cậu nhanh chóng vò đầu bứt tay, ngừng một chút, rồi đột nhiên nhớ ra trong cổ thư có miêu tả thứ Vu tộc yêu thích, sắc mặt cậu nhanh chóng vui vẻ, cậu đuổi theo tiếp tục nói: "Không phải Vu tộc của các cô đều thích mấy vật có màu đen sao? Nhà chúng tôi có một con linh miêu, toàn thân đen tuyền linh khí dồi dào, có tác dụng trừ tà tránh tai họa, là linh sủng hiếm có trong Huyền Môn, có tiền cũng không mua được, nhưng tôi sẽ đưa cho cô."
Con linh sủng đó là do ba cậu Tang Thiên nuôi cho cậu, muốn sau này cậu ra ngoài săn quỷ nó có thể bảo vệ cậu.
"Không cần." Vu tộc bọn họ đúng là thích những vật màu đen, nhưng có thể đen hơn tướng công nhà cô nữa sao? Có tướng công như châu như ngọc trước mắt, những vật khác trong mắt cô đều trở thành hàng loại hai.
"Vậy hồ ly đen? Chó mực? Chồn đen..." Cậu thiếu niên trở nên nóng nảy, đem những vật linh tính có màu đen có thể nghĩ đến nói hết ra.
Vu Miểu Miểu không chút quan tâm, ôm búp bê nguyền rủa nhanh chóng rời đi.
Cậu thiếu niên thấy Vu Miểu Miểu quyết tâm không giúp cậu, nhất thời ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cả người đầy mờ mịt lại bất lực.
Vu Miểu Miểu ở bên ngoài dạo một vòng, cảm giác thời gian không còn sớm nữa, nên dẫn búp bê nguyền rủa trở về phòng làm việc. Chỉ chốc lát sau đã tới giờ tan làm, Quý Lãng từ trên lầu đi xuống, gọi Vu Miểu Miểu cùng nhau về nhà.
Hai người từ trong khu công viên đi ra, đang muốn tới bãi đậu xe, bỗng nhiên có một bóng người chắn trước mặt họ, Vu Miểu Miểu bình tĩnh nhìn lại, đúng là cậu thiếu niên ngăn cản cô ở bên ngoài hồi chiều.
"Sao cậu lại tới nơi này?" Vu Miểu Miểu buồn bực cau mày, giọng điệu không tốt lắm.
Quý Lãng nhìn thoáng qua thiếu niên đang cố bình tĩnh trước mặt mình: "Cô biết?"
"Hội Huyền Học, lúc chiều bỗng nhiên xuất hiện, nói muốn nhờ tôi giúp đỡ." Vu Miểu Miểu thở phì phò nói: "Tôi mới không thèm giúp bọn họ."
"Cô..." Vẻ mặt Tang Văn Hạo lo lắng xen lẫn khẩn cầu: "Cô muốn gì thì mới chịu giúp tôi đây, nếu tôi không phải là người của hội Huyền Học thì cô sẽ giúp tôi phải không? Vậy tôi sẽ rời khỏi hội Huyền Học."
"Không giúp." Cũng đâu phải là không kiếm được tiền, cần gì phải giúp người đã bắt nạt tướng công chứ: "Tướng công chúng ta đi."