Có người nói, sau khi tuyết tan sẽ đến mùa xuân, vậy khi sắc xanh nồng đượm của mùa xuân sắp nhỏ ra mực, hẳn là mùa hè kéo đến.
Mùa hè ở thành phố Hải vẫn luôn nóng bức, nếu trong bốn mùa nhất định phải chọn một mùa Quý Lãng yêu thích, nhất định sẽ là mùa hè, vì đây là mùa mà anh gặp gỡ Vu Miểu Miểu.
“Reng reng” tiếng chuông tan học vang lên, tòa nhà dạy học của đại học thành phố Hải đột nhiên chấn động, Quý Lãng đứng thẳng người, nhìn về phía tòa nhà dạy học, một dòng “thác lũ” từ trong tòa nhà dạy học tràn ra.
“Thác lũ” này chỉ một lúc đã nhấn chìm Quý Lãng, nhưng mỗi một người đi ngang qua Quý Lãng theo bản năng đều nhìn anh một lúc, đợi thấy rõ tướng mạo, bất kể nam nữ đều phải thốt lên một tiếng đẹp trai quá.
Nam sinh than thở khí thế của Quý Lãng, nữ sinh chìm đắm trước vẻ đẹp trai của Quý Lãng, nhưng cho dù là vậy, vẫn không ai dám đến gần làm quen, chỉ vì cảm giác Quý Lãng cho người khác quá lạnh lùng, khí chất lạnh lùng gần như thực thể hóa, mùa hè nóng nực đi ngang qua người anh sẽ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Điều khiến họ không thể ngờ đến là, khí chất lạnh lẽo thực thể hóa kia, quả thật do một thứ thực thể hóa nào đó tạo thành, chính là sức mạnh mộng yểm của Quý Lãng. Sau khi chuyển hóa ấn ma, Quý Lãng đã có thể tự do điều khiển sức mạnh mộng yểm. Không những không vì sức mạnh mộng yểm tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy hung ác, buổi tối càng không có chuyện không thể chợp mắt, nhưng anh vẫn để một phần sức mạnh mộng yểm tràn ra xung quanh mình theo thói quen. Vì muốn...
“Tướng công.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Lãng sau khi nghe tiếng gọi này, cả người giống như băng tuyết tan đi, trở thành mùa xuân ấm áp.
Vu Miểu Miểu đi theo dòng người, nhanh chóng chạy đến trước người Quý Lãng, nhào vào lòng Quý Lãng. Quý Lãng vươn tay ôm eo Vu Miểu Miểu, cong môi nở nụ cười, đôi mắt sáng như thiêu đốt.
Ba người chị em ký túc xá đi sau Vu Miểu Miểu, đã không phải lần đầu nhìn thấy Quý Lãng thay đổi sắc mặt, nhưng mỗi khi nhìn thấy, họ đều không nhịn được líu lưỡi. Sau đó trong lòng không ngừng gào thét: AAAAA, người đàn ông chỉ cười với bạn gái mình, bổn mệnh của tôi, ksbsp; lúc Quý Lãng nghe thấy làn sóng này, đã có thể không chút dao động, anh buông Vu Miểu Miểu ra, nhàn nhạt gật đầu với ba người.
“Miểu Miểu, sao lần nào cậu cũng nhìn ra tướng công ngay vậy.” Mạc Tinh không nhịn được hỏi.
Bắt đầu từ học kì cuối năm nhất, Quý Lãng thường xuất hiện ở đại học thành phố Hải, mỗi khi nghỉ lễ lại càng không ngại mưa gió đến đón. Nhưng bất kể là khi nào, bất kể bên ngoài có bao nhiêu người đang đứng, Vu Miểu Miểu luôn có thể nhận ra Quý Lãng ngay trong nhóm người, giống như đã cài đặt radar định vị nào đó vậy.
“Bởi vì anh ấy đen mà.” Vu Miểu Miểu nói.
Trong mắt Quý Lãng lóe lên ý cười.
“Đen chỗ nào hả?” Công Tôn Liên không nhịn được hỏi.
“Hihi...” Vu Miểu Miểu mỉm cười không nói.
Quý Lãng đột nhiên xoay người, nhấc một túi quà từ ghế bên cạnh, sau đó lấy ra ba hộp chocolate bên trong, đưa cho mỗi người một hộp.
Ba người nhận được chocolate đều sửng sốt.
“Cám ơn anh, nhưng hôm nay là sinh nhật Miểu Miểu, nên để chúng tôi tặng quà mới phải.” Ngũ Lạc Tâm nói.
Thực ra ba người họ đã chuẩn bị quà xong rồi, chỉ là Vu Miểu Miểu đã nói từ sớm hôm nay phải trở về trải qua ngày sinh nhật với tướng công, nên họ muốn trưa nay ăn bên ngoài trường học chúc mừng Vu Miểu Miểu, thuận tiện tặng quà cho cô. Kết quả họ còn chưa đi lấy quà, Quý Lãng đã trực tiếp đến cửa trường đón người.
“Kẹo cưới.” Giọng nói Quý Lãng rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt.
“!!!” Ba người nín thở.
“Đi thôi.” Quý Lãng kéo tay Vu Miểu Miểu.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu gật đầu, sau đó nói với bạn cùng phòng còn đang ngẩn ngơ: “Tiết đầu chiều này có lẽ tôi không đến kịp, nếu có điểm danh giúp tôi nói có nhé.”
“Cậu...cậu còn trở về lên lớp à?” Mạc Tinh lắp bắp nói.
“Có chứ, quà của các cậu tôi còn chưa nhận mà.” Vu Miểu Miểu cười hì hì, kéo Quý Lãng ra khỏi trường học.
Ba người nhìn bóng lưng hai người dần xa, quay đầu nhìn nhau.
“Đi mua quà thôi, cảm giác một món không đủ đâu.” Ngũ Lạc Tâm nhấc kẹo cưới trong tay lên.
“Ừm.” Hai người còn lại gật đầu.
Hôm nay là sinh nhật Vu Miểu Miểu, là sinh nhật mười tám tuổi của Vu Miểu Miểu, là ngày cô hoàn thành ước mơ thứ ba.
Trên xe, Vu Miểu Miểu ôm búp bê, đang cúi đầu lướt điện thoại, trong điện thoại là nhóm bạn ký túc xá vừa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc.
Công Tôn Liên: [ Miểu Miểu, sao cậu không nói trước một tiếng, dọa chết chúng tôi. ]
Mạc Tinh: [ Đúng vậy đúng vậy. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Khi nào tổ chức hôn lễ, chúng tôi đang đợi làm phù dâu này. ]
Vu Miểu Miểu: [ Hôn lễ phải đợi hai năm nữa. ]
Công Tôn Liên: [ Cởi bỏ đồng phục, trực tiếp mặc áo cưới, lãng mạn quá. ]
Mạc Tinh: [ Nhưng mà hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy? Tác giả trên mạng tôi thích nhất hôm nay cũng kết hôn. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Tác giả trên mạng gì, đừng lái sang chuyện khác. ]
Mạc Tinh: [ Gì chứ, chẳng phải các cậu cũng thích anh ấy sao? Phim truyền hình mở màn đầu năm ngoái, chẳng phải các cậu cũng theo dõi à, còn nói là bộ phim lương tâm mười năm hiếm có. ]
Lòng Vu Miểu Miểu khẽ động: [ Người cậu nói là Tử Hòa? ]
Mạc Tinh kích động: [ Đúng đúng đúng, Miểu Miểu cậu cũng thích anh ấy à? Chuyện anh ấy kết hôn đã lên hot search rồi, nghe nói hôm nay anh ấy kết hôn có gửi tặng lì xì cho nhóm độc giả và độc giả trang mạng để lại bình luận, đã tặng một triệu rồi, tôi còn nhận được hai mươi tệ này. ]
Vu Miểu Miểu thoát khỏi wechat, đổi sang weibo, quả nhiên nhìn thấy ba hot search được đẩy lên.
Đại thần Tử Hòa tiểu thuyết kinh dị trên mạng hôm nay kết hôn.
Đại thần Tử Hòa tặng hàng triệu bao lì xì trên mạng.
Độc giả Tử Hòa góp lễ mừng.
Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn Quý Lãng.
“Sao vậy?” Quý Lãng phát giác tầm mắt của Vu Miểu Miểu.
“Anh phát bao lì xì trên mạng à?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng liếc mắt nhìn điện thoại của Vu Miểu Miểu, thấy hot search trên weibo, cũng không che giấu, thừa nhận: “Phát rồi.”
“Anh phát cả triệu bao lì xì?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Anh bảo Đông Vĩnh Nguyên phát trong nhóm độc giả theo đầu người mỗi người mười tệ, sau đó lại phát mười tệ, cho mỗi bình luận dưới tiểu thuyết mới nhất. Về sau rất nhiều độc giả nhận lì xì chạy đến trang tiểu thuyết và weibo để lại lời nhắn chúc mừng, anh lại bảo Đông Vĩnh Nguyên phát cho những độc giả chúc mừng mỗi người hai mươi tệ, cụ thể bao nhiêu anh cũng không tính.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu đưa điện thoại đến trước mặt Quý Lãng lớn tiếng nói: “Anh không tính, weibo tính giúp anh này, mười phút trước tổng cộng đã phát một triệu ba trăm sáu mươi ngàn.”
“Ồ.” Quý Lãng nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó bắt đầu tính toán: “Nếu bên trong có một nửa người chúc mừng, vậy chúng ta tổng cộng nhận được lời chúc phúc của ba trăm bốn mươi ngàn người.”
“......” Vu Miểu Miểu cạn lời
“Chỉ cần chúc phúc, không phải lừa gạt.” Quý Lãng nói.
“......” Vu Miểu Miểu lại lần nữa cạn lời.
“Bây giờ mạng internet phát triển như thế, anh lại không chút tiết chế, có tin toàn bộ người chơi weibo nước Hoa đều đến thêm náo nhiệt không, đến khi đó anh sẽ táng gia bại sản.”
Quý Lãng cau mày, cả nước Hoa có hàng tỷ người, mỗi người hai mươi tệ, hình như thật sự sẽ táng gia bại sản.
Anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Đông Vĩnh Nguyên: “Chúc phúc trên weibo không cần gửi lì xì nữa, chỉ phát ở trang mạng tiểu thuyết, tặng cho các fans chân chính thôi.”
Vu Miểu Miểu nghe Quý Lãng nói vậy, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa cục dân chính cũng phải nghỉ ngơi, hai người liền đi ăn trưa trước, lúc ăn cơm hai người chọn một phòng bao, sau khi mang đồ ăn lên liền khóa cửa từ bên trong, lúc này mới để búp bê tự do hoạt động.
Bây giờ búp bê không khác gì với trẻ con bình thường, cô bé chiếm lấy một ghế, nhìn đồ ăn đầy bàn ánh mắt tỏa sáng.
“Muốn ăn, muốn ăn.” Bây giờ miệng lưỡi búp bê rất lanh lợi, trí tuệ có lẽ như trẻ con hai ba tuổi, đây là do tình cảm của búp bê vừa được bổ sung đầy đủ trước đó không lâu, nếu nuôi thêm một khoảng thời gian nữa, sẽ càng trưởng thành nhanh hơn.
Có điều Vu Miểu Miểu không định tiếp tục nuôi búp bê, một là vì đã hứa với quỷ vương, sẽ đưa búp bê nhanh chóng đầu thai, hai là sau khi búp bê được nuôi dưỡng xong, nếu tiếp tục ở lại nhân gian, linh hồn sẽ bị thế tục vấy bẩn.
“Hôm nay bảo Nguyên Bạch đến đón em nhé.” Vu Miểu Miểu nói.
“Anh trai, anh trai.” Búp bê vừa nghe thấy Nguyên Bạch sẽ đến, liền vui vẻ lẩm bẩm.
“Đợi mười tháng sau, em sẽ về bên cạnh bọn chị, đến khi đó có thể ăn uống rồi.” Vu Miểu Miểu nói.
“Ăn, ăn, ăn.” Búp bê kích động tay nhỏ trực tiếp vỗ bàn.
“Thịt đông pha, anh đã học xong rồi.” Quý Lãng cũng nói.
“Ăn ăn ăn.” Búp bê lập tức càng thêm kích động, mông nhỏ nhếch lên.
Không biết tại sao búp bê lại rất thích thịt đông pha, lần nào ra ngoài gọi món, nhìn thấy thịt đông pha nhất định sẽ chọn, sau khi biết nói chuyện lúc nào cũng nói muốn ăn thịt đông pha. Chuyện đó Vu Miểu Miểu biết, nhưng cô lại không biết Quý Lãng vậy mà đã lén lút học nấu món này.
Đợi một nhà ba người ăn xong, cảm thấy đã đến lúc đi cục dân chính, Vu Miểu Miểu tiện tay lướt weibo, phát hiện Quý Lãng lại lên hot search.
Cư dân mạng giả dạng độc giả của Tử Hòa để nhận lì xì.