Lúc Vu Miểu Miểu rút trận khế ước đi, hồn thể của quỷ vương đã bắt đầu tan biến.
Bất kể ông ta là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, khi mất đi cũng chẳng khác biệt gì so với linh hồn bình thường. Quỷ vương không sợ tan biến, ông ta chỉ tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy con gái chuyển thế.
“Linh do vu sư nuôi, là linh hồn thuần khiết nhất trên đời, kiếp sau con bé đầu thai, hẳn sẽ vào một gia đình rất tốt.” Quỷ vương yêu thương không nỡ nhìn búp bê vải phong ấn linh hồn con gái mình.
“Chuyện này tôi không thể đảm bảo.” Vu Miểu Miểu nói.
“Không sao, có thể sống là được rồi.” Quỷ vương cười khổ nói.
Đột nhiên, một cơn gió ập đến, khiến mọi người không khỏi ngơ ngác. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bông tuyết ngập trời không biết đã dừng lại từ lúc nào, tầng mây tản đi, lộ ra ánh trăng lưỡi liềm trong trẻo.
Lúc này vẫn là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, chỉ là không bị quỷ khí ảnh hưởng, cơn gió ấm áp hơn đôi chút mà thôi.
Bảy ngày sau tuyết sẽ ngừng rơi, thì ra là trận chiến tối nay sao? Hoắc Minh Tri muộn màng phản ứng lại.
“Tít tít, tít tít...”
Âm báo tin nhắn liên tục vang vọng trong rừng núi trống trải, là mọi người kinh ngạc khi ánh trăng đột ngột xuất hiện, lần lượt thảo luận trong nhóm chat. Vu Miểu Miểu lấy điện thoại liếc nhìn, trong nhóm chat phòng làm việc, nhóm Bắc Phồn đang sốt ruột hỏi thăm tình tình Quý Lãng.
[ Trên mạng nói tuyết ở thành phố Hải dừng rồi, ông chủ thắng rồi sao? ]
Đông Vĩnh Nguyên: [ Thắng rồi.]
Vu Miểu Miểu mỉm cười, gửi biểu cảm chú thỏ gật đầu, sau đó bên dưới là một đợt hoan hô.
“Mười tham tướng dưới tay ta, còn có mười vạn quỷ binh, vẫn còn sống chứ.” Mười vạn quỷ binh khi vừa bắt đầu chiến đấu đã bị quỷ vương thu vào trong ấn quỷ vương, mà ấn quỷ vương lúc này đã thuộc về Quý Lãng.
Quý Lãng cảm nhận chốc lát, đáp: “Vẫn còn sống.”
“Cậu định xử lý họ thế nào?” Quỷ vương hỏi.
Quý Lãng nhìn ông ta, trầm mặc không nói.
Quỷ vương mỉm cười tự giễu, biết mình lúc này, đã không còn tư cách xen vào, nhưng ông ta vẫn nói: “Có thể bảo họ nghe lời cậu.”
Đây là một lời cầu xin biến tướng, dùng việc nghe lời Quý Lãng, đổi lại cơ hội được sống của họ.
“Sẽ giết bọn họ.” Quý Lãng lên tiếng: “Vừa rồi trong lúc dị biến họ đã nảy sinh liên hệ với ấn ma, bọn họ, đã biến thành một bộ phận của ấn ma.”
Quỷ vương sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Bọn họ trở thành khí linh của ấn ma?”
Quý Lãng gật đầu.
Lúc này, cơ thể quỷ vương trong suốt vài phần, ông ta suy nghĩ một lúc, nói với Quý Lãng: “Có thể thả mười tham tướng ra không? Muốn gặp họ một lần.”
Quý Lãng không nói chuyện, chỉ nhấc tay phải lên, ấn ma hiện ra từ cơ thể của anh, sau đó lóe lên ánh sáng đỏ, mười bóng người mặc áo giáp xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tướng quân.” Mười tham tướng nhìn thấy quỷ vương sắp tan biến, đồng loạt quỳ xuống, bi thương lên tiếng.
Quỷ vương giơ tay an ủi họ: “Thời gian không còn nhiều, gọi các ngươi ra đây, là có chuyện dặn dò các ngươi.”
“Nguyện nghe lời căn dặn của tướng quân.” Mười tham tướng nói.
“Nếu các ngươi đã trở thành khí linh của ấn ma, sau này cứ canh giữ ấn ma thật tốt.”
“Tướng quân?!” Mười tham tướng sao có thể đồng ý, mộng ma này là người đã hại chết tướng quân.
“Lúc đầu mọi người tòng quân, cũng vì muốn đền đáp tổ quốc, bảo vệ lê dân bách tính. Chỉ vì lòng riêng của ta, mới hại mọi người trở thành như vậy. Mộng yểm cách một đoạn thời gian, sẽ chuyển thế thành người, nếu các ngươi đã trở thành khí linh của ấn ma, hãy bảo vệ tốt ấn ma, cũng coi như bảo vệ nhân gian.” Quỷ vương than thở: “Kết cục hôm nay cũng coi như ta gieo gió gặt bão, đã sớm có chuẩn bị. Năm đó mối thù nước Vệ hại chết ta, tất nhiên phải báo, nhưng ngàn năm nay, vì áy náy, dung túng cho Na Na gây họa nhân gian, là chuyện không nên làm. Các ngươi bảo vệ ấn ma, coi như thay ta chuộc tội.”
“Tướng quân, được.” Mười tham tướng lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn đồng loạt khom lưng, đồng ý.
Quỷ vương vui mừng nở nụ cười, lúc này một làn gió thổi qua, ông ta cảm thấy mình dường như đã hóa thành gió tan biến, cuối cùng không nỡ, nhìn búp bê vải trong tay Vu Miểu Miểu.
Tuy Vu Miểu Miểu không đồng tình với quỷ vương, nhưng vẫn cầm búp bê vải phong ấn con gái quỷ vương bước lên, để quỷ vương nhìn lần cuối: “Ông yên tâm, vu sư chúng tôi xem trọng lời hứa, chỉ cần hồn phách của con gái ông, có thể chống đỡ được hai năm sau khi búp bê ra đời, nhất định sẽ có thể nuôi sống.”
“Vậy thì nhờ cô.” Quỷ vương nhìn sâu vào búp bê vải, sau đó vái Vu Miểu Miểu, hồn thể hóa thành khói xanh, hoàn toàn tan biến giữa trời đất.
“Tướng quân!” Mười tham tướng bi thảm thốt lên, nhìn về phía quỷ vương biến mất, dập đầu ba cái.
Quý Lãng chờ họ dập đầu xong, phất tay, lần nữa thu họ vào trong ấn ma.
“Về thôi.” Quý Lãng bước qua, nắm tay Vu Miểu Miểu.
“Vâng.”
Quỷ khí sức mạnh mộng yểm trong kết giới đã sớm bị Quý Lãng thu vào trong ấn ma, mà kết giới do hiệp hội bố trí, cũng không biết đã biến mất từ khi nào. Khi quỷ công tử ôm búp bê đi theo hai người, đi ra ngoài đường, chỉ một lúc đã nhìn thấy xe của họ.
Cũng may, xe không bị hư.
Mấy người ngồi lên xe, lúc Vu Miểu Miểu thắt dây an toàn, cau mày: “Sao cảm giác, hình như đã quên gì đó?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Quỷ công tử đúng lúc lên tiếng.
Quý Lãng cau mày, cũng có cảm giác này: “Quên gì thế nhỉ?”
“Cậu nói xem?!” Gương mặt dữ tợn, đột nhiên xuất hiện ngoài cửa xe, hung hăng trừng người nào đó đang chuẩn bị khởi động xe.
“Đội trưởng Hoắc!” Vu Miểu Miểu kinh ngạc thốt lên.
“......”
Hoắc Minh Tri khó chịu ngồi ghế sau, trong lòng buồn bực đến cực điểm: “Ha, mạo hiểm tính mạng để cứu mạng cậu, vậy mà cậu lại vứt tôi lại ở núi rừng hoang dã.”
Quý Lãng chuyên tâm lái xe, hiếm khi không phản bác.
“Khụ, chúng tôi không quên anh, đang định tìm anh đây.” Vu Miểu Miểu chột dạ nói.
“Xe cũng khởi động rồi, còn bảo là tìm tôi? Lái xe đi tìm tôi sao?” Hoắc Minh Tri tức giận nói.
“Bạn đồng hành, đừng giận, tức giận hại thân.” Quỷ công tử mỉm cười khuyên.
“Hôm nay bị thương còn chưa đủ sao?” Hoắc Minh Tri quay đầu trừng quỷ công tử, kết quả vừa quay lại, đã đối diện với gương mặt búp bê vải đáng yêu, búp bê vải kia được làm không quá tinh tế, nhưng mày mắt cực kì linh động, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn mà khiến lòng người run lên.
Đây hẳn là búp bê quỷ dị kia, sao lại trở nên đáng yêu rồi.
“Ahahaha...” Búp bê đột nhiên cất tiếng cười sảng khoái, Hoắc Minh Tri không chuẩn bị tâm lý, bị dọa cho giật mình, đỉnh đầu lập tức đụng vào nóc xe.
Búp bê cười xong, đột nhiên mở hai tay ra với Hoắc Minh Tri.
“Đây...đây là...” Hoắc Minh Tri có chút chột dạ.
“Búp bê thích anh, muốn anh ôm nó.” Quỷ công tử giải thích.