Máy bay về đến Hán Thành là đã 11 giờ đêm. Thiên Vũ không chần chừ, xuống máy bay là đến thẳng Hoàng Long.
Lúc này A Hạo đang làm việc ở Hoàng Long. Thiên Vũ không nói với A Hạo là hắn về, nghĩ đến vẻ mặt cậu khi mình đột nhiên xuất hiện trước mặt thì không kiềm chế được hưng phấn lẫn vội vàng. Điều duy nhất khiến hắn không vừa lòng là Tiêu Nam đột nhiên hứng thú cùng đến Hoàng Long. Tiêu Nam tuy là ông chủ của Hoàng Long nhưng bình thường giao cho Lục Thành quản lý, cũng ít khi lộ diện, chỉ lúc ngẫu nhiên cần mới đến xem xét loanh quanh. Thiên Vũ tuy không vui vì Tiêu Nam đi cùng nhưng nghĩ lại chắc cũng không sao, dù sao hai người đều đang rất vui, A Hạo lại là nhân viên của Tiêu Nam, nhất định cũng gặp trước đó rồi.
Lúc đến Hoàng Long đã là đêm khuya, thời điểm nhiều người nhất không khí phấn khích nhất. Lục Thành thấy Tiêu Nam và Thiên Vũ cùng nhau đến thì vội đưa Tiêu Nam đến phòng đặc biệt dành riêng cho y. Trương Thư Thần cũng cùng đến đây, Tiêu Nam dặn dò Lục Thành vài câu, cũng không bắt Trương Thư Thần phải đi chào hỏi ngay, để cậu ta ngồi đợi ở gian phòng riêng. Chỗ này đã có người đến chỗ của Tiêu Nam, ngồi bên cạnh y, cũng chẳng biết là người tình nào của Tiêu Nam, Tiêu Nam cười vươn tay kéo lại, uống ngụm rượu rồi miệng kề miệng chuyển rượu qua. Trương Thư Thần nhìn không chớp mắt, nhận rượu bia đồ ăn khuya nhân viên phục vụ mang lên rồi sắp xếp cẩn thận.
Xong xuôi thì Thiên Vũ đi vào gian phòng riêng, hoàn toàn không nhìn xung quanh. Ánh mắt hắn dường như dính chặt vào giữa sân khấu.
Một nhóm các cô gái xinh đẹp đang uốn éo, dậm những nốt nhạc cuối cùng rồi rời sân khấu. Ánh đèn chuyển sang màu tím, một người đàn ông đầu đội mũ xuất hiện trong bóng tối.
Khoảnh khắc cậu xuất hiện, trên vũ trường bùng nổ những tiếng hét ủng hộ. Mấy người đàn ông mặc đồ đen đeo kính đen vây quanh cậu, cậu bắt đầu chuyển động.
Khúc nhạc lại đinh tai nhức óc, tiếng hò hét lại điên cuồng say mê, tất cả cũng không thể làm Thiên Vũ hồi thần. Ánh mắt thẳng tắp của hắn đuổi theo cậu thanh niên bị mũ che mặt suốt từ đầu chí cuối, đuổi theo khuôn mặt cậu, tay cậu, thân thể thon dài khỏe mạnh của cậu, còn cả ánh mắt tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối của chiếc mũ kia nữa.
“Sếp Lý.”
Trương Thư Thần nâng ly đặt trước mặt Thiên Vũ, Thiên Vũ không phản ứng gì. Trương Thư Thần theo ánh mắt Thiên Vũ nhìn về phía sân khấu.
Từ lúc người nọ bắt đầu nhảy múa, phía dưới bắt đầu hò hét điếc tai, Trương Thư Thần cũng dán mắt nhìn rất lâu.
Cậu ta không nhìn nữa, nhẹ nhàng để rượu và đồ ăn trước mặt Tiêu Nam. Sau khi Tiêu Nam chơi đùa xong với thiếu niên đang ôm trong lòng, liếc Thiên Vũ một cái, ánh mắt cũng đặt lên sân khấu.
Nhìn một chút, Tiêu Nam “Ồ” một tiếng.
“Lục Thành cuối cùng cũng tìm kiểu giống thế.”
Thiên Vũ không nghe thấy y nói gì. A Hạo kết thúc điệu nhạc, để mũ xuống trước tấm ngực phập phồng, cúi người trước đám đông reo hò rồi xuống sân khấu. Lục Thành đi đến nói gì đó vào tai A Hạo, A Hạo lập tức ngẩng mặt nhìn về phía gian phòng của Thiên Vũ.
Thiên Vũ cũng không biết cậu có nhìn thấy mình không nhưng vô thức cười với cậu.
A Hạo thấy hắn. Qua đèn xoay nhiều màu, qua đám người thay nhau uốn éo, A Hạo xuyên qua khe hở nhỏ xíu kia, nở nụ cười với hắn.
Thiên Vũ không định gặp A Hạo trong phòng, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Tiêu Nam đột nhiên gọi Lục Thành vào.