Từng màn quen thuộc, nhưng lúc này xem lại, không khỏi cảm thấy trào phúng.
Cho dù như thế, Thi Mị không khống chế được, cô run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô nhìn người đàn ông say sưa ngủ, trong mắt Thi Mị khó nén nổi hận ý ngập trời.
Cô cầm gối ôm, nhanh chóng che miệng, mũi của anh lại. Thi Mị gần như dùng hết toàn bộ khí lực của mình để đè xuống.
Nhưng đè xuống không đến hai giây, Thi Mị liền phát hiện người đàn ông dưới thân giống như phát ra một tiếng kêu trầm thấp.
Đột nhiên eo cô bị siết chặt, người cô bị giam cầm.
Thân thể nhỏ xinh bị thân thể nóng rực của người đàn ông giữ chặt lấy.
Cô run rẩy theo bản năng của thân thể.
Thân thể cứng ngắc, tim đập thình thịch.
Cô không dám động.
Gối đầu được buông ra, chắn giữa hai người.
Thi Mị rõ ràng nghe thấy anh nói mơ: “Đường Vũ….”
“Đừng đi.”
Cả người Thi Mị trở nên cứng ngắc, trái tim cô giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh biết rồi sao?
Không, không có khả năng!
Cô là một con ngốc, là Thi Mị!
Anh không thể nào phát hiện ra cô chính là Đường Vũ!
Nếu như anh biết cô là Đường Vũ, liệu anh có thể lại giết cô lần thứ hai hay không?
Trên người người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhiệt độ nóng rực trên người anh truyền đến đáy lòng cô, vẫn giống như trước kia.
Nhưng Thi Mị lại cảm thấy giống như có một luồng hơi lạnh từ chạy dọc theo sống lưng lên đến tỉnh đầu, khiến người cô run lên.
Người cô cứng đờ, duy trì tư thế cũ.
Thời Lệnh Diễn ôm cô rất chặt, ngay khi cô cho rằng anh sẽ mở mắt ra, trước mặt cô lại truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Cả người Thi Mị bỗng dưng buông lỏng, thân thể dựa vào trên người anh, hai tay chống đỡ trên vai anh, cẩn thận hít thở.
Khoảng cách giữa hai người quá gần.