Thi Mị không nhịn được, kéo quần áo của Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn bất động thanh sắc thu lại, một ánh mắt cũng không cho Thi Mị, chỉ nhàn nhạt nới với Đường Tịnh Minh: “Đưa cô ấy về đi.
“Không về.” giọng nói yếu ớt của Thi Mị truyền đến, mang theo sự rụt rè và ủy khuất: “Thi Mị muốn ở cùng với ông xã.”
Thời Lệnh Diễn nhíu mày.
Đường Tịnh Minh cũng nghe được những lời cô nói, cảm thấy tim mình mềm nhũn, đi lên kéo cô, nói: “Em Thi ngoan, ông xã em có việc bận, anh ở cùng em có được không?”
“Không muốn anh trai, muốn ông xã.” Giọng nói của Thi Mị mềm mại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Thời Lệnh Diễn, trong mắt mang theo sự ỷ lại.
Giống như động vật nhỏ bé ý lại vào gia trưởng.
Đường Tịnh Minh có chút ghen ghét, chua xót nói: “Rõ ràng là anh ở cùng em lâu hơn, sao em chỉ biết anh ấy, không biết anh?”
Thi Mị giống như rất nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, hơi nghiêng đầu nói: “Bởi vì anh ấy là ông xã!”
Thời Lệnh Diễn càng nhíu chặt mày: “Những lời này là ai dạy cô?”
Tuy bọn họ đã kết hôn, nhưng số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước kia Thi Mị thấy anh, trốn đi còn không kịp, sao lại có thể có tư thái thân cận như ngày hôm nay.
Dựa vào trí lực của một đứa bé năm tuổi, Thời Lệnh Diễn không chút nghi ngờ nào, nhất định có người dạy tư tưởng này cho cô.
Mà người này, hẳn không phải là người của Thi gia.
Dù sao đã kết hôn được nửa năm, nếu như Thi gia thông suốt, đã sớm để cho cô dính lên anh từ lâu, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Quả nhiên sau khi Thời Lệnh Diễn hỏi câu này, liền nghe được đáp án như anh dự đoán.
Thi Mị ngoan ngoãn chớp chớp mắt, thành thật trả lời: “Là chị Bạch nói, chị ấy nói Thi Mị gả cho ông xã, sau này ông xã sẽ thương em, sẽ cho em ăn kẹo.” Nói xong, giống như nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi trong sắc mặt của Thời Lệnh Diễn, giọng nói của cô nhỏ dần.