Thi Mị nghiêng đầu nhìn cô ta, hướng cái nĩa về phía trước.
Tạ Phương Phương miễn cưỡng cười một tiếng: “Không cần.”
Cô ta nhặt di động lên, điện thoại đã sớm hủy đi chế độ quay video.
Tạ Phương Phương có chút ảo nảo, dù sao hiện tại Thi Mị cũng ngu ngốc, người kia nhất định cũng sẽ không quan tâm cô, tại sao cô phải sợ chứ.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt cô ta nhìn Thi Mị càng tỏ ra khinh thường.
Thi Mị cũng không thèm để ý đến Tạ Phương Phương, cúi đầu ăn bánh kem.
Bánh kem bị ăn hết 1/3. Thi Mị liền ăn không nổi nữa, nhưng tay cô cũng không ngừng lại, nhất định phải đem chiếc bánh này cho nát bét mới dừng tay lại.
Đường Tịnh Minh bỗng nhiên nghĩ tới Đường Vũ.
Đường Vũ cũng có thói quen xấu này, thứ mà cô dùng không hết cũng không muốn cho người khác động vào, ngoại trừ Thời Lệnh Diễn, không ai có vinh dự này.
Điều khác biệt chính là, cho dù Đường Vũ làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả lúc cô cãi nhau với người khác, đều là dáng vẻ nữ vương cao cao tại thượng, không khiến cho người ta cảm thấy bất nhã.
Mà Thi Mị.
Đường Tịnh Minh nhìn thẳng vào bãi chiến trường trước mắt, anh ta cũng không đành lòng nhìn thẳng, cầm khăn tay, lau mặt cho cô.
Thi Mị nhận lấy, nụ cười của cô vô cùng rực rỡ.
Đường Tịnh Minh vốn dĩ cảm thấy ghét bỏ, nhưng hiện tại cũng tỉ mỉ lau cho cô: “Ăn bánh kem cũng có thể ăn thành dạng này, tôi thấy cô không phải 5 tuổi mà là ba tuổi!”
Thi Mị chu môi phản bác: “Tôi 23 tuổi!”
Giọng nói mềm nhũn, lúc nói chuyện còn hơi nhíu mày, cả khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng.
Đường Tịnh Minh cười trêu chọc: “Thế mà còn biết mình bao nhiêu tuổi, giỏi lắm!”
Thi Mị bày ra dáng vẻ dương dương đắt ý.
Tạ Phương Phương nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy mười phần chói mắt.