Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 49: Hồi phục ư?




"Có phải rất xấu không? Diệp Hi Hòa, tôi biết bây giờ tôi không còn xứng với anh nữa, nên anh không cần phải lo lẳng. cho tôi, anh cũng không nợ tôi điều gì cả. Chuyện xảy ra khi đó đều là tôi tình nguyện..."

Diệp Hi Hòa không đợi cô nói xong mà chỉ vào chiếc ghế. sô pha phía sau và nói: "Em năm xuống đi”

"Hả?" Trương Cầm Dao ngạc nhiên,

"Tôi bảo em nắm xuống” Diệp Hi Hòa lặp lại lần nữa.

Trương Cầm Dao không hiểu Diệp Hi Hòa đang làm cái quái gì, nhưng cô ấy vẫn rối rắm cởi giày, để chân trần năm. trên sô pha.

Cơ thể ngọc ngà nhẹ nhàng nắm xuống, càng khiến đường cong cơ thể rõ nét, đôi chân ngọc thon dài và trăng như tuyết khiến người khác thèm muốn

"Diệp Hi Hòa, anh...”

"Kế từ bây giờ, em hãy nhảm mắt lại, đừng cử động: Diệp Hi Hòa đứng trước mặt cô nói: "Việc còn lại cứ giao cho tôi”

Trương Cầm Dao mở miệng, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn nhảm mắi lại, hô hấp trởi nên gấp gáp.

Diệp Hi Hòa cũng không khách khí, năm ngón tay ngưng tụ châm băng, nhảm thẳng vào các huyệt đạo trên mặt Trương. Cầm Dao và nhẹ nhàng đâm vào.

Châm Thiên Sơn Băng Phách, chỉ cần một người chưa. chết hẳn, cũng có thể khiến người đó sống lại từ xương trắng thịt vụn! So sánh với việc điều trị một khuôn mặt bị hủy dung, chỉ dễ như ăn một miếng bánh!

Sau vài mũi châm, vết dao gây ám ảnh trên mặt Trương Cầm Dao bắt đầu từ từ lành lại...

Trương Cầm Dao cảm thấy trên mặt mình vừa ấm áp vừa ngứa ngáy nên vô thức muốn đưa tay gãi, nhưng Diệp Hi Hòa đột nhiên nảm lấy tay cô ấy ngăn lại

Chỉ cái nắm tay như vậy đã khiến cơ thế mảnh mai của Trương Cầm Dao run rấy, từ lòng bàn tay truyền một lưỡng nhiệt khó tả đến trái tim...



Đây là bàn tay ấm áp của Diệp Hi Hòa, cũng là người đàn ông cô ấy chưa từng quên giây phút nào trong ba năm qua

Lúc này Diệp Hi Hòa không biết tâm trạng phập phồng trong lòng Trương Cầm Dao, hản chỉ bình tĩnh quan sát sắc mặt của cô ấy.

Chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã trở lại như trước, không chỉ những vết sẹo và vết hắn hoàn toàn biến mất mà làn da của cô ấy cũng trở nên trằng hơn, mềm mại và trơn nhẫn.

"Được rồi, em mở mắt ra đi” Trong lòng Trương Cầm Dao vốn đang rung động, khi nghe được lời này, cô ấy mở đôi mát xinh đẹp ra.

"Đi soi gương đi, em đã hồi phục rồi” Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.

"Tôi? Hồi phục ư?" Trương Cầm Dao vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng nhảy xuống ghế sô pha và chạy vào phòng thay đồ.

Ở đó có một tấm gương lớn, cô ấy nhìn mình trong gương, quả nhiên, khuôn mặt rang rỡ đã được khôi phục... Lúc này, Trương Cầm Dao không tin vào mắt mình, cô ấy lắc đầu thật mạnh để xác nhận đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác của chính mình

Sau đó, môn chủ Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi - Dạ La Sát khét tiếng, cũng kìm không được khóc nấc lên. Cô ấy không nói lời nào mà vội lao ra ngoài, nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt ướt đâm: "Diệp H Hòa, sao anh làm được vậy? Tại sao tôi... Hu hú"

Trương Cầm Dao chưa kịp nói xong đã lao tới bảng đôi chân trần và nhào vào vòng tay của Diệp Hi Hòa. Cánh tay ngọc ngà, ấm áp và thơm ngát, bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô ấy áp vào ngực hắn, Diệp Hi Hòa thở dài, võ nhẹ lên bờ vai thơm của cô ấy.

"Tôi biết y thuật, chỉ cần em hồi phục là được rồi." Hẳn nhẹ nhàng nói.

Tuy nhiên, lúc này Trương Câm Dao vẫn mượn sự kích động để ôm lấy Diệp Hi Hòa không chịu buông ra. Cô ấy đã mong mỏi cái ôm này suốt sáu năm, ba năm cấp ba và ba năm trở thành Dạ La Sát

"Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn lại chuyện xưa. Bây giờ, em thu dọn một chút, tồi đi với tôi" Diệp Hi Hòa nói

"Đi đâu vậy?"

"Tiêu diệt Khô Lâu Đường!!!"