Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 43




Tiết Vân Phong nói với tôi: “Cô nhìn có vẻ rất vui vẻ mà… Nếu như tôi nóivới cô Giang Ly muốn chia tay với tôi, có khi cô sẽ vui hơn nhỉ?”

Tôi bất ngờ, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Khụ khụ, cậu nói cái gì, chia tây?”

Tiết Vân Phong gật đầu, giọng nói có chút mệt mỏi: “Anh ấy không thích tôi.”

Tôi không tin lắm, với sự quan sát của tôi, Giang Ly rõ ràng là rất để ýđến cậu ta. Thế là tôi hỏi: “Chính miệng anh ấy nói với cậu sao?”

Tiết Vân Phong: “Còn cần phải nói sao, tôi có thể nhìn ra được.”

Tôi xua xua tay, an ủi cậu ta: “Cứ coi như anh ấy chính miệng nói, cũngkhông thể cho đó là thật, huống hồ anh ấy căn bản không hề nói với cậu,cậu cả nghĩ rồi.”

Mắt Tiết Vân Phong sáng lên trong thoáng chốcrồi trở lại bình thường. Cậu ta lắc lắc đầu nói: “Tôi cũng không muốn tự lừa chính mình nữa, tôi luôn cảm thấy Giang Ly, anh ấy … trong lòng anh ấy có người khác.”

“Hả?” Hóa ra Giang Ly này lại không thật thà như vậy, bắt cá hai tay… Tôi khinh thường anh ta!

Tiết Vân Phong đột nhiên nhìn tôi vẻ ác độc, hung dữ nói: “Nói, có phải là anh ấy thích cô không?”

Tôi sợ hãi lắc đầu: “Anh ta mỗi ngày buộc phải làm một việc, đó là khinh bỉ tôi, anh ta không ức hiếp tôi là may lắm rồi, còn nói thích tôi, quỷcũng chẳng tin!”

Tiết Vân Phong gật đầu, rất tán đồng ý kiến củatôi: “Cô nói cũng có lý, tôi cũng cảm thấy dựa vào tài sắc của cô, rấtkhó hấp dẫn được anh ấy.”

Tôi: “…”

Cố nén cơn kích độngmuốn đập chết tiểu chính thái trước mặt, tôi làm như là chẳng liên quan, cười he he, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, huống hồ Giang Ly cũng là gay,anh ta thích đàn ông.”

Tiết Vân Phong lại nói: “Nói thật lòng, nếunhư anh ấy thích một phụ nữ, tôi cũng không có gì để nói, nhưng mà nếutrong lòng anh ấy có một người đàn ông khác…” Cậu ta nói rồi, ánh mắtlại tối sầm, nhìn thấy vậy, tôi cũng thoáng đau lòng.

Nhưng câunói: “Trong lòng anh ấy có một người đàn ông khác” của cậu ta thức tỉnhtôi, tôi nhanh chóng nghĩ đến một người, đó chính là đồng chí Vương Khải khiến cho Giang Ly vừa yêu vừa hận. Khụ khụ, Giang Ly sẽ không thật sựdi chuyển tình cảm đến Vương Khải chứ?

Trời ơi, Giang Ly di chuyểntình cảm cũng phỉa tìm một người cùng loài chứ, Vương Khải đó đơn thuầnlà một củ cà rốt đào hoa trong đầu dây phụ nữ, hy vọng anh ta bị khuấtphục bởi một người đàn ông, ngay có nghĩ bạn cũng đừng mơ đi.!

Tôi càng nghĩ chuyện này càng cảm thấy khả nghi, bắt đầu có chút đứng ngồikhông yên. Tiết Vân Phong nhạy bén nhận ra sự khác thường của tôi. Cậuta kéo góc áo tôi, căng thẳng hỏi: “Anh ấy…anh ấy thật sự thích ngườiđàn ông khác?”

“Khụ khụ…chuyện đó…” Tôi có chút khó xử, khôngbiết nên nói với cậu ta như thế nào. Dù gì Giang Ly thích Vương Khảicũng chỉ là do tôi phỏng đoàn mà thôi, huống hồ đây là chuyện của ngườikhác, tôi cũng không tiện đưa chuyện.

Tiết Vân Phong mở to mắtnhìn tôi, nước mắt đã sắp chảy ra rồi. Cậu ta nói: “Cô có thể nói chotôi không, rốt cuộc là ai? Tôi chỉ muốn biết, là người như thế nào mớicó thể hấp dẫn được anh ấy.”

Tôi nhìn cặp mắt đáng thương của Tiết Vân Phong, cắn răng lại: “Chuyện này…tôi cũng chỉ là đoán mà thôi, không chắc đã là thật.”

Tiết Vân Phong vẫn bình tĩnh: “Cô nói đi, tôi tự biết cân nhắc.”

Tôi: “Cậu chắc là biết Vương Khải? Chính là Phó tổng giám đốc của chúng ta.”

Tiết Vân Phong: “Làm sao mà không biết chứ, khi anh ta mười sáu tuổi, còn lén nhìn chị tôi tắm đo.”

Tôi: “…” Hóa ra lịch sử phong lưu của Vương Khải lại lâu đời như thế.

Tiết Vân Phong cuối cùng cũng phản ứng, cậu ta thất thanh kêu: “Á, không phải cô định nói Giang Ly…anh ấy thích Vương Khải chứ?”

Tôi đau xót gật gật đầu: “Tôi cũng chỉ là phỏng đoán, cụ thể muốn tin haykhông thì tùy cậu. Nói thật lòng, tôi cũng chẳng tin, Vương Khải, loạingười này tôi cũng không thích nổi, huống hồ con mắt của Giang Ly đòihỏi cao như vậy…Nhưng mà cũng chưa biết chừng, người biến thái hiểnnhiên có thẩm mỹ biến thái, huống hồ Vương Khải nói cho cùng vẫn là mộtchiếc túi da tốt…Á, cậu làm sao thế?” Tôi đột nhiên phát hiện sắc mặtcủa Tiết Vân Phong vô cùng xấu, phẫn nộ đến mất đi lý trí.

TiếtVân Phong nắm bàn tay thật chặt, trong ánh mắt. nhảy nhót ngọn lửa cháynguy hiểm. Cậu ta cắn răng nói: “Vương Khải này, dụ dỗ chị gái của tôi,lại còn dụ dỗ bạn trai của tôi, nếu như tôi đây không cho anh ta biếtchút biểu hiện, anh ta sẽ không biết được tính khí của bản thiếu gia!”Cậu ta nói rồi, đập bụp một phát xuống chiếc bàn bên cạnh giường, cốcnước trên bàn chịu sự kinh hãi, đổ ngay tại trận, sau đó lăn hai vòng,rơi xuống sàn nhà, choang một tiếng, vỡ vụn.

Trái tim nhỏ bé củatôi run rẫy cùng với tiếng đổ vỡ này. Xem ra tiểu thiếu gia này tuy bềngoài yếu đuối nhưng trên thực tế cũng chẳng phải là loại lương thiện.Thế là tôi run rẫy nói: “Cái đó…thực ra hai người bọn họ cũng không cógì, là Giang Ly yêu đơn phương…”

Thế là Tiết tiểu thiếu gia càngthêm giận dữ, bất bình: “Cái gì mà yêu đơn phương, Vương Khải là muốnnhử mồi, trò này cũ rích rồi!”

Tôi vỗ trán, tiếp tục giải thích: “Thực ra Vương Khải thích phụ nữ, cậu nên hiểu.”

Tiết Vân Phong: “Anh ta ăn nhiều phụ nữ rồi nên muốn nếm thử vị đàn ông, loại người này tôi nhìn thấy nhiều rồi!.”

“Vậy thì tôi đi trước đây…” Tôi tóm lấy chiếc túi, vẫy vẫy tay với tiểuthiếu gia dang tức giận này, chuồn đi như chạy trốn. Lúc sắp ra đến cửacòn không quên nói thêm một câu: “Tiết Vân Phong đừng để Vương Khải biết Giang Ly là người đồng tính, xin cậu đó.”

Tôi xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc BMW của Giang Ly trước tòa nhà, thế là tôi lật đật chạy đến, kéo cửa xe, chui vào trong.

Trong xe tối om, Giang Ly cũng không bật đèn. Tôi nghiêng mặt đối diện vớihình dáng mơ hồ kia, nói: “Anh thực sự không định lên trên xem sao?”

Trong bóng tối, giọng nói của Giang Ly có chút chán nản truyền đến: “Cô nhiều chuyện quá!”

…Mẹ kiếp!

Về đến nhà, Giang Ly giống như đại gia, dựa vào sofa, da mắt cũng khôngbuồn nhướn lên nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, đi làm đồ ăn đêm cho tôi,phải là mì trường thọ thật dài, thật dài, thật dài…Nếu như mỳ khôngngon, tôi sẽ ăn cô.”

Cạch!

Thế là Quan nha đầu lặng lẽchuồn vào trong nhà bếp, ở trong nhà bếp vào lúc hơn một giờ sáng vừangáp dài vừa làm mì trường thọ cho đại gia nào đó…Sinh nhật cũng đã quađược hơn một tiếng đồng hồ rồi, anh ăn mì trường thọ làm gì chứ!

Khi tôi bưng hai bát mỳ đặt trên bàn, Giang Ly vỗ vỗ vào đầu tôi vẻ khíchlệ, nói: “Cô thật biết quan tâm, biết tôi vẫn chưa ăn tối,làm nhiều nhưthế này.”

“Cái đó…Giang Ly à…bát còn lại là của tôi…”

Giang Ly chậm rãi từ tốn cắn một miếng mỳ ở trong hai chiếc bát, tiếp đó nhìn tôi một cái, nói: “Trong tủ lạnh có bánh ngọt, socola mà cô thích ănnhất.”

Tôi há hốc mồm ngẩn ra nhìn hành vi vô lại này của GiangLy, quên mất không ngăn cản. Đợi đến lúc anh ta nói cái gì mà bánh ngọt, bánh khọt, tôi mới sực tỉnh, tức giận nói: “Anh có lương tâm hay khôngvậy?”

Giang Ly chẳng buồn ngẩng lên: “Không có!”

Tôi: “…”

Trong tất cả sự vô sỉ đã từng gặp, chưa từng thấy vô sỉ như thế này! Tôi hậnđến mức tê dại cả răng, nhưng chẳng có cách nào làm gì anh ta. Lúc nàytôi đành giả vờ đáng thương với anh ta: “Giang Ly, bánh ngọt ăn nhiều sẽ béo, anh nhẫn tâm nhìn tôi biến thành kẻ béo sao?” Anh ta nếu như dámnói nhẫn tâm, tôi thực sự sợ tôi kích động thì sẽ bưng bát mỳ kia hấtvào mặt anh ta.

Giang Ly cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu thở dài nói:“Với chỗ thịt kia trên người cô, một người đàn ông nếu như ngủ cùng cô,có lẽ còn không có cảm giác ôm hai cân xương sườn.”

Tôi: “…”

Giang Ly: “Giảm béo không phải ai cũng làm, cô tốt nhất vẫn nên béo lên mộtchút đi, tôi ghét thứ gầy gò hốc hác, cô như thế này khiến tôi nảy sinhdục vọng ngược đãi cô.”

Tôi: “@#$%*@(&!”

Anh đã rất ngược đãi tôi rồi!

Khi tôi đi vào phòng ngủ, Giang Ly đang nằm nghiêng trên giường, một taychống đầu, giống như người đẹp ngủ vậy. Anh ta vừa nhìn thấy tôi đi vàophòng, lập tức nhìn tôi, ánh mắt kia dõi theo sự di chuyển của tôi, đếnmức khiến trong lòng tôi sợ hãi, tự vấn mình có phải là lại đắc tội vớianh ta chỗ nào không.

“Quan Tiểu Yến.” Trong ánh mắt anh ta đầy ý cười kỳ lạ khó hiểu.

“Hả?” Tôi cảnh giác nhìn anh ta, không biết tên này lại muốn làm trò quỷ gì.

“Lại đây”

Thừa lời như thế này sao, lão nương muốn đi ngủ, đương nhiên là phải qua đórồi. Tôi đi ngang nhiên bước đến bên giường, lật chăn ra rồi chui vào.

Giang Ly đột nhiên áp đến. Hai lòng bàn tay anh ta đặt hai bên cạnh sườn tôi, cúi đầu cười tít mắt nhìn tôi, sau đó chậm rãi nói trong sự kinh sợ quá độ của tôi: “Quan Tiểu Yến, nghe nói cô muốn sinh con?”

Tôi thất kinh, gắng sức đẩy anh ta ra, vừa đẩy vừa nói: “Ai nói vậy? Anh có biết tôi sợ nhất chính là sinh con không!”

Giang Ly lại tóm lấy hai tay của tôi, không để tôi cử động. Anh ta cúi đầu,đỉnh mũi gần như chạm vào mũi của tôi, trong ánh mắt kia có một loại ánh sáng biến thái đang lưu chuyển, dọa tôi sợ đến mức mất hết hoàn toàn ýmuốn đi ngủ. Anh ta đột nhiên cười tít mắt nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta sinh con nhé, sẽ không đau quá đâu.” Hơi thở phả lên mặt tôi, tuy nóngnhưng khiến toàn thân tôi ớn lạnh.

Tôi kinh hoàng sợ hãi nhìn cặp mắt đen láy của anh ta, trong đó còn có thể nhìn được hình bóng phảnchiếu của tôi, nhưng mà vì hơi tối, tôi nhìn không rõ lắm. Loại khôngkhí kỳ quái như thế này khiến tôi cảm thấy ngộp thở, thế là tôi run rẩynói: “Giang Ly, anh điên rồi sao?”

Giang Ly: “Chồng có quyền lợi và nghĩa vụ để vợ sinh con.”

Tôi: “Vậy chúng ta ly hôn nhé, việc sinh con không thể thương lượng.”

Giang Ly nhướn mày: “Cô không muốn sinh con với tôi?”

Tôi trừng mắt, nói thẳng thừng: “Không muốn!” Sinh con là một sự việc rất đáng sợ, kẻ ngốc mới muốn!

“Thực ra tôi cũng không muốn.” Giang Ly nghiêng người nằm xuống, không còn trấn áp tôi.

“Nếu như sinh được một đứa con ngốc như cô, vậy thì không hay rồi.”

Khốn kiếp, còn tốt hơn là sinh được một đứa biến thái!

Giang Ly: “Đương nhiên tôi càng không muốn cùng sinh con với một khúc xương sườn.”

Thực ra anh muốn sinh con cùng một người đàn ông!

Giang Ly: “Cô nguyền rủa tôi gì đó?”

Tôi: “Không có…”