Vô Cực Ma Đạo

Chương 174





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- TIểu ca nói vậy chính hợp ý ta, lão phu nhất định dẹp hết mọi chướng ngại cho ngươi !Huyết Ma liệt sơn đằng đằng sát khí nói.Đinh Hạo gật gật đầu, lạnh giọng nói:- Vậy bây giờ chúng ta bàn luôn về việc này một chút !Huyết Ma liệt sơn nghe Đinh Hạo nói vậy liền bắt đầu bắt tay bố trí các cấm chế xung quanh, mấy người khác cũng chia ra các phía cảnh giới.Mười ngày sau.Đinh Hạo cùng mấy người từ trong cấm chế bước ra, trải qua nhiều ngày tĩnh tâm tu dưỡng, mấy người bọn họ đã hoàn toàn đem sát khí ẩn đi.

Mới nhìn thì vài người trong bọn còn có chút tư văn nho nhã, so với bộ dáng sát khí xung thiên mấy ngày trước hoàn toàn khác xa, chỉ là trong ánh mắt vẫn còn lộ ra vài tia nhìn khát máu.Ngay cả Huyết Ma Liệt Sơn cũng mang dáng vẻ một lão giả cao gầy, huyết khí nhàn nhạt bao quanh nếu không để tâm quan sát cũng không thể nhìn ra được, giọng nói cũng không còn như quỷ khóc sói tru như trước nữa, hoàn toàn trở thành một lão giả có vẻ ngoài lạnh lùng.Nhìn lại mấy người bọn họ, Đinh Hạo cũng cảm thấy hài lòng, khẽ cười nói:- Cũng được! Cũng được ! Thế này mới có chút phong phạm của tu chân giả chứ.


Bây giờ thì ta đã an tâm có thể đem các vị giới thiệu làm hộ pháp trưởng lão cho bổn tông rồi !Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nói:- Nếu như có kẽ nào không thức thời, lão phu cũng không ngại dấy lên một trường gió tanh mưa máu đâu !Đinh Hạo liếc mắt nhìn Liệt Sơn cười nói:- Liệt lão tuy khí chất đã biến nhưng bản tính khát máu thì vĩnh viễn vẫn không thay đổi được ! Bất quá người trong tông rất là thức thời, mang theo cái đuôi kéo dài hơi tàn sống cho đến giờ, có lẽ cũng biết nên làm như thế nào rồi !Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nhưng cũng không nói gì.Đinh Hạo nhìn mọi người rồi cất giọng nói :- Mọi người chuẩn bị lên đường trở về tông môn thôi !Nói xong liền ngự lên Nghịch Thiên Ma Kiếm bay lên trời, kiêu ngạo hú lên vài tiếng kỳ quái.

Mấy người kia cũng cười dài một tiếng, trong chớp mắt mấy đạo thân ảnh đã biến mất trong không trung, nhằm hướng Vô Cực Ma Tông bay tới !“ Vù vù”, mấy đạo thân ảnh hạ xuống trước Vô Cực Ma tôngĐinh Hạo vừa mới hạ thân thì một đệ tử đời thứ ba từ bên trong cuống quýt chạy ra, vừa thấy mặt Đinh Hạo liền hớn hở nói:- Thì ra là Đinh Hạo sự đệ, làm ta giật cả mình.

Ta còn tưởng là kẻ nào đến đây gây chuyện chứ.- Ồ, chẳng lẽ mấy năm ta không ở trong tông môn, mấy tông phái kia thường xuyên đến đây gây sự sao ?Đinh Hạo lạnh nhạt hỏi.Huyết Ma Liệt Sơn cùng mấy lão kia trong mắt liền lóe lên sát ý !- Đúng vậy.

Nếu không phải là Phùng Tinh Nhiên tiểu thư vẫn chiếu cố bản tông, sợ là sư đệ chưa về thì bản tông đã bị đuổi khỏi Đoạn hồn sơn này rồi.

Cả một cái mỏ mà Tông chủ phát hiện ra cũng bị Thị Hồn tông cướp đi, lại còn phải bồi thường cho chúng không ít tinh thạch.


Bởi vì mấy tông phái còn lại đang nhằm vào chúng ta, bây giờ môn nhân trong tông không ai dám đi đâu cả, đã vậy lâu lâu còn có người của tông phái kia đến tận đây sinh sự.

Nếu không phải bọn chúng còn cố kỵ Phùng Tinh Nhiên tiểu thư thì bản tông chắc đã bị tàn sát hơn phân nửa rồi !Trong giọng y mang theo vài phần bi thống.- Chẳng lẻ tông chủ Lý Nam Thiên không làm gì hết sao ?Đinh Hạo giận dữ nói.Người này vội nhìn quanh quất tứ phía, thấy không có ai mới thấp giọng nói:- Tông chủ đúng là một con rùa đen rụt đầu, chỉ biết chèn ép môn nhân trong tông, còn đối với mấy tông phái khác thì cứ như con cháu của chúng, so với bốn vị trưởng lão cũng không bằng ! Nhiều người trong tông đã không còn nhẫn nại được nữa, nếu không có bốn vị trưởng lão khuyên can chắc đã sớm rời khỏi đây từ lâu rồi.

Chứ cứ vài ba ngày lại có người đến vũ nhục thì ai có thể chịu được, hơi có chút phản kháng thì không thương tật cũng thành tàn phế, Cuộc sống thế này khi nào mới chấm dứt đây !Nói đến đó giọng y có đôi chút nghẹn ngào !Nghe đến đó Đinh Hạo sớm đã không dằn lòng được, tức giận quát :- Đệ tử đời thứ ba Vô Cực Ma Tông Đinh Hạo nay đã trở về.


Đinh Hạo này còn sống một ngày quyết không để kẻ nào dám khi nhục bổn tông !- Trong Vô Cực Ma Tông khi nào thì đến lượt ngươi hô hét thế !Giọng nói âm lãnh của Tông chủ Lý Nam Thiên đột nhiên vang lên.

Thanh âm vừa dứt, vài đạo thân ảnh đã xuất hiện ngay giữa sân, Lý Nam Thiên hừ lạnh nói:- Dám nhục mạ Tông chủ sau lưng, tội đáng chết !Nói rồi liền vung tay chém ra một đạo thanh sắc thiểm điện, nhằm về phía tên đệ tử đời thứ ba vừa nói chuyện với Đinh Hạo mà bổ tới !๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.