Cứ như vậy, cho dù Duệ Thần làm bất cứ cái gì hay nói gì thì Uyên Thư đều bỏ ngoài tai hết, cô cảm thấy tên nhóc này thật phiền phức. Khung cảnh thơ mộng, thanh tĩnh của khu rừng lại bị Duệ thần làm náo động lên, cậu cố nói thật to, thật nhiều để cô nghe thấy nhưng nó lại khiến cô cảm thấy phiền.Cô lại nhìn Duệ Thần vào ánh mắt khó chịu và bực mình. Cậu nhìn cô mà trong lòng cảm thấy như mình đã phạm một tội đồ rất lớn. Cậu lặng xuống, cứ nhìn cô như đang muốn cầu xin à mà không như muốn cô làm bạn với cậu.
- Đồ phiền phức
À rế, cái gì vậy, Duệ Thần vừa bị gọi là phiền phức. Cậu chau mày, ngồi xuống bên cạnh Uyên Thư, tay chống cằm và chăm chú nhìn cô. Chẳng phải cô ghét nhất là bị ai đó nhìn chằm chằm sao??? cô quay lại lườm cậu, miệng thở phào vài tiếng. Mặt cô biến sắc tối sầm lại, Duệ Thần thì mỉm cười. Cô tức giận, đứng lên và đi về phía gốc cây bên cạnh để tránh những thứ phiền phức. Chưa đi, cậu liền kéo tay cô lại khiến cô ngã xuống đất.
-Cậu, làm bạn với tôi.
Câu nói này như đâm trúng tim đen của cô vậy, từ lúc ba mẹ cô mất thì cô không còn muốn cảm giác được bên cạnh người khác nữa, chỉ muốn cô đơn để khi đó sẽ không còn ai khiến cô phải rơi lệ, khiến cô đau khổ nữa. Thế đã là đủ rồi, mất ba mẹ, không còn người thân, chỉ còn một mình cô đơn là một sự lựa trọn tốt nhất.
- Tôi...tại sao phải làm bạn với cậu?