Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 931




Chương 931

Đồng loạt ầm ầm leng keng.

Tuy rằng vui vẻ trên nỗi khổ người khác là không tốt, nhưng với Trác Huyên, Nam Mẫn hoàn toàn không có trở ngại tâm lý này, chỉ cảm thấy được xả giận.

Sau đó Lạc Ưu gọi điện đến: “Thế nào, nhìn Trác Huyên bị đánh thành như vậy, có vui không?”

“Rất vui”.

Nam Mẫn cười đẩy cửa phòng, hỏi: “Người tốt nào làm chuyện tốt này đấy?”

Phía bên kia điện thoại, Lạc Ưu sảng khoái cười hai tiếng: “Chuyện thì là chuyện tốt, nhưng người không phải người tốt”.

Cô ấy nói với Nam Mẫn đây là do Hạ Hiểu Văn, bạn thân hồi nhỏ của cô ấy làm.

Cái tên Hạ Hiểu Văn không hề xa lạ với Nam Mẫn, chẳng phải là vợ của giám đốc sở Vương sao?

“Cô biết Hạ Hiểu Văn à?”, Nam Mẫn thực sự hơi kinh ngạc.

Lạc Ưu nói: “Chúng tôi cùng lớn lên trong đại viện khu quân đội, hồi nhỏ chơi cùng nhau, đều là tôi bảo vệ cô ta. Sau này bố của cô ta bị thuyên chuyển công tác, chúng tôi cũng đã rất lâu không gặp lại rồi, nhưng vẫn luôn liên lạc”.

“So với nữ hán tử như tôi, cô ta là tiểu công chúa đúng nghĩa, hồi nhỏ tính cách yếu đuối, sau này… có lẽ bị ảnh hưởng bởi mẹ kế, tính tình thay đổi rất nhiều, trở thành con ngựa hoang tuột dây cương”.

Lạc Ưu nói vậy, Nam Mẫn cũng hiểu ra nhiều.

Bố của Hạ Hiểu Văn là bí thư hiện tại của thành phố Nam, giữ chức vị quan trọng, đã trải qua hai cuộc hôn nhân, bà vợ hiện tại cũng là con gái nhà danh gia, sau khi gả vào nhà họ Hạ, đã sắp xếp cho Hạ Hiểu Văn ba cuộc hôn nhân.

Cuộc hôn nhân với Vương Bình là lần thứ ba của cô ta.

Sự kết hợp của hai người, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Hôn nhân của gia đình hào môn, phần lớn không do mình quyết định.

Lạc Ưu không phải là người thích buôn chyện, cô nói với Nam Mẫn những chuyện này là được sự nhờ vả của Hạ Hiểu Văn.

“Video và ảnh đều do Hạ Hiểu Văn gửi cho tôi, bảo tôi chuyển cho cô”.

Nam Mẫn nheo mắt: “Hạ Hiểu Văn bảo cô gửi cho tôi?”

“Đúng”.

Lạc Ưu nói: “Cô ta nói hai người đều bị cùng một người phụ nữ cướp chồng, cùng là người bên trời lận đận, gặp nhau đây hà cớ gì phải quen biết trước, sẽ có một ngày có lẽ có thể trở thành bạn bè”.

“Ồ đúng rồi, cô ta còn bảo tôi chuyển lời cho cô, Vương Bình là Vương Bình, cô ta là cô ta. Mọi việc Vương Bình làm đều do bản thân ông ta tự nguyện, không liên quan đến Hạ Hiểu Văn và nhà họ Hạ”.

Nam Mẫn nghe xong lời này, trong lòng sững lại.

Câu cuối mới là trọng điểm.

Xem ra cuộc hôn nhân thứ ba của Hạ Hiểu Văn cũng sắp kết thúc rồi.

Nam Mẫn thể hiện mình đã tiếp nhận.

“Không nói những chuyện này nữa”, Lạc Ưu nói: “Hiếm khi có thời gian gọi điện cho cô, cô ở nước Y thế nào, có cuộc gặp gỡ tuyệt vời nào không?”