Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 398




Chương 398

Trên mặt Bạch Lộc Dư tràn đầy nụ cười kiêu ngạo: “Thái sư thúc của cậu ngầu chứ? Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chơi xe rất lợi hại của con nhóc này, tôi đều muốn quỳ xuống”.

Nói xong, anh ta lại khẽ thở dài: “Đáng tiếc, con bé đã rời khỏi thần đàn đua xe từ rất lâu rồi”.

Đôi mắt Tư Triết đã dán chặt trên người Nam Mẫn không dứt ra được.

Chị gái đẹp xuất sắc.

Dụ Lâm Hải đến khu vườn Hoa Hồng.

Vốn dĩ anh muốn đặt một bàn ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Thực Vị ở ngõ cổ Nam Kiều, cố gắng chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn.

Không ngờ vừa đi được nửa đường, Hà Chiếu thông báo một tin không may, đó là hôm nay nhà hàng Thực Vị đã được người khác bao.

Dụ Lâm Hải trầm mặt: “Dù trả giá cao gấp mười lần cũng phải bao trọn”.

Hà Chiếu đàm phán một hồi với giám đốc nhà hàng, kết quả nhận được là…

“Tổng giám đốc Dụ, giám đốc nhà hàng nói, không phải chuyện tiền nong, tối nay nhà hàng phải tiếp đãi một vài vị khách vô cùng quan trọng, dù anh có ra giá tiền gấp trăm lần cũng không bao nổi đâu, hay anh đổi ngày hoặc đổi sang nhà hàng khác”.

Sắc mặt Dụ Lâm Hải chìm xuống, anh mím môi mỏng: “Đi khu vườn Hoa Hồng”.

Gặp Nam Mẫn trước rồi tính sau.

Chỉ tiếc đến khu vườn Hoa Hồng lại không gặp Nam Mẫn.

Quản gia Triệu đang sai người thu dọn hộp quà đã bóc xong, sắp xếp chuyến đến kho, trong sân chất đầy hộp quà đủ loại đủ màu, mấy người giúp việc bận đến mức hỗn loạn.

Nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đen quen thuộc này, quản gia Triệu đích thân ra đón khách: “Thưa anh, xin hỏi anh có đến làm gì?”

Dụ Lâm Hải nhìn hộp quà trải đầy sân, đôi mắt đen nhánh giống như nước hồ sâu thẳm.

Anh thấp giọng: “Tôi tìm Nam Mẫn”.

Quản gia Triệu nghe vậy liền nhìn anh thật kỹ, bà ấy không được vui lắm, tục danh của cô cả không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, người này đúng là không biết lễ phép.

“Xin lỗi, cô cả của chúng tôi không có ở đây, nếu anh cần liên hệ thì có thể gọi cho cô ấy, hoặc hôm khác lại tới, xin thứ lỗi tôi không thể cho anh vào”.

Nói xong, quản gia Triệu liền lệnh cho gác cửa đóng cổng lớn lại.

Hà Chiếu vội vàng nói: “Chúng tôi không có ác ý, là đến tặng quà. Hôm nay không phải sinh nhật của cô Nam sao. Tổng giám đốc Dụ của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều món quà, muốn đích thân đưa cho cô ấy”.

Vừa nói đến “Tổng giám đốc Dụ”, quản gia Triệu liền biết người đến là ai.

Đôi mắt đã trải qua phong sương của bà ấy cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, thầm nghĩ đây chính là tên phụ lòng hại cô cả chịu khổ và uất ức mấy năm này. Hóa ra đức hạnh trông như thế này!