Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 270: Thế giới 18: Ân oán hào môn 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhạc Thiên thật sự phải mạnh mẽ lắm mới ngưng được nước mắt, run rẩy đưa bàn tay phải ra bắt tay với Cố Tùy, nắm được tay Cố Tùy rồi cậu gần như không kiềm được nữa bật khóc thành tiếng. Hu hu khóc to trong đầu, “Hu hu hu hệ thống ơi, tay của hắn vừa to vừa ấm.”

Hệ thống dịu dàng lên tiếng: “Có được một người anh trai có bàn tay lớn như vậy, hẳn là ước mơ của mỗi cậu bé nhỉ.”

Nhạc Thiên cảm giác mình thật sự sắp gào lên khóc rồi, có ma mới thích anh trai kiểu này á!

Cố Đông Điền cũng biết cái kiểu không ra gì của Cố Nhạc Thiên, phản cảm nhíu nhíu mày, quay mặt sang đối diện với Cố Tùy, trên mặt lên nở nụ cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai của Cố Tùy nói: “Người một nhà với nhau đừng gò bó quá, ăn một bữa với nhau trước đã.”

Nhạc Thiên: …ai là người một nhà với mấy người chứ, giờ ông đây chỉ muốn tự vẫn luôn thôi.

Trên bàn ăn dài mấy mét chỉ có bốn người ngồi, Cố Đông Điền và Cố Tùy chuyện trò vui vẻ, Tống Tùng Ức cũng từ từ nhặt lại phong độ quý phu nhân của mình, nhã nhặn cười khẽ, hùa theo phụ họa.

Chỉ có một mình Nhạc Thiên là vùi đầu tập trung ăn, vẫn luôn cúi gục mặt, cứ như một người ngoài cuộc.

Một miếng trứng cuốn vàng óng ánh bỗng nhiên được đặt xuống đ ĩa ăn của cậu, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, Cố Tùy đang cười khẽ với cậu, “Ăn nhiều một chút.”

Nhạc Thiên: Chỉ cần mấy người là anh tui, là tui không thể có thái độ tốt với anh được rồi, bò đi ngay cho ông.

Lông mi của Cố Nhạc Thiên rất dày, che mất đôi mắt cậu, giống như con người của cậu, lớp giáp rất dày phủ bên ngoài cơ thể. Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Quanh miếng trứng trên đ ĩa ăn đó, mãi cho đến khi ăn xong Nhạc Thiên cũng không chạm thử vào, hiển nhiên đã xem miếng trứng đó là một đường Sở hà Hán giới, cúi mặt từ đầu đến cuối hoàn toàn không hòa hợp với ba người còn lại. Sau khi ăn xong cũng chỉ yên lặng ngồi một bên, không nói một câu.

Tiếng cười cười nói nói trên bàn toàn không liên quan gì đến cậu, nỗi đau thương của cậu chẳng ai thấu.

Cố Đông Điền lau tay, điềm đạm nói với Cố Tùy: “Hôm nay Nhạc Thiên cũng không cần đến công ty, ở nhà chăm sóc con, hai anh em làm quen với nhau chút đi, cha với dì Tống con đến công ty trước nhé.” Giọng điệu nói gần nói xa với Cố Nhạc Thiên là tùy ý sắp xếp, rõ ràng là nói với Cố Nhạc Thiên nhưng chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên lấy một cái.

Cố Tùy mỉm cười đáp: “Vâng ạ,” Hắn lại quay mặt sang bắt chuyện với Cố Nhạc Thiên, “Vậy làm phiền Nhạc Thiên nhé.”

Cố Nhạc Thiên cúi đầu “dạ” một tiếng.

Tống Tùng Ức nhìn thấy cái bộ dạng hèn nhát đó của Cố Nhạc Thiên thật sự rợn hết cả người, bèn đứng dậy nói với Cố Đông Điền vẫn còn đang cười với Cố Tùy: “Đi thôi, muộn giờ làm rồi.”

Hai vợ chồng kia đi rồi, cuối cùng Nhạc Thiên đã có thể đẩy ghế đứng lên, Cố Tùy vẫn còn ngồi tại chỗ, dịu giọng hỏi: “Không ăn thêm chút nữa sao?”

Bàn tay đẩy ghế của Nhạc Thiên thoáng dừng, tóc mái dài che khuất nửa gương mặt cậu, thấp giọng nói: “Tôi no rồi, anh cứ từ từ ăn.”

Cố Tùy cũng đứng dậy theo, “Vậy anh cũng không ăn nữa, em dẫn anh đi tham quan nhà chút đi.”

Nhạc Thiên ngước mắt lên, đôi mắt thông qua kẽ hở tóc mái che trước mắt liếc nhìn hắn, giọng nói yếu ớt: “Anh bảo người làm trong nhà dẫn anh đi đi.” Khẽ khom người lách qua kẽ bàn từ từ chen ra ngoài.

Cố Tùy ngồi yên tại chỗ nhìn Cố Nhạc Thiên cúi người đi lên lầu như chạy trốn, đầu lưỡi hơi hơi đẩy hàm trên, cúi đầu bật cười. Hắn thật sự không ngờ rằng cậu công tử của Cố gia lại trông đáng thương đến vậy, chẳng trách thái độ của Cố Đông Điền cứ như là xem hắn là bảo vật, thì ra là không còn lựa chọn nào khác.

Nhạc Thiên trở về phòng đóng cửa lại, lập tức nhào lên giường bi ai bật khóc thành tiếng, “Hu hu hu, tao không muốn có anh trai!”

Hệ thống: Cười chết cha luôn hì hì hì.

Hai người trong Cố gia vốn dĩ không coi Cố Nhạc Thiên là một thành viên, cả hai âm thầm đạt được giao dịch, rồi vô duyên vô cớ đón về cho Cố Nhạc Thiên một người anh trai, thậm chí không có cả một câu giải thích.



Nhạc Thiên nện giường khóc rống lên: “Mày với bọn hò cùng một giuộc với nhau! Tao không có papa không có mama mama như thế!”

Hệ thống: …không cần phải hai lần mama vậy đâu.

Nhạc Thiên khóc mãi một lúc, sau khi khóc mệt rồi thì dang tay dang chân nằm trên giường, cảm giác mình như một con cá ướp muối đang phơi khô, chết lặng hỏi: “Nữ chính là hôn thê của tao đúng không?”

Hệ thống: “Đương nhiên.”

Nhạc Thiên: “Tao sẽ sắp sắp xếp mười bảy mười tám đối tượng hẹn hò cho cổ ngay lập tức.”

Hệ thống: …cái thái độ tích cực làm nhiệm vụ này thật là… quá tuyệt vời!

Đang lúc Nhạc Thiên còn đang yên lặng rơi lệ, có người gõ cửa, Nhạc Thiên nhanh chóng bật dậy, lau mặt mình qua loa rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Cố Tùy ngoài cửa lập tức hốt hoảng đóng sầm cửa lại.

Tuy chỉ trong thoáng chốc thôi, nhưng Cố Tùy vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Âu phục trên người cậu em trai của hắn đã vò nhăn nhím, mặt mày loang lổ nước mắt, rõ ràng là mới khóc, mà còn có thể là khóc rất to.


“Có chuyện gì sao?”

Giọng nói buồn bực của Cố Nhạc Thiên truyền ra từ đằng sau cửa.

Cố Tùy hơi hé môi, không tiếng động nở nụ cười, giọng điệu hòa nhã nói: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Chừng bốn năm phút sau, cửa mới được mở ra lần nữa, Cố Nhạc Thiên cúi đầu, âu phục chưa kịp sửa sang ngay ngắn lại, tóc hơi ướt một chút, chắc là vừa mới đi rửa mặt. Tuy trông cậu vẫn có vẻ rất không tình nguyện, song vẫn lễ phép mời Cố Tùy vào phòng.

Vừa mới bước vào phòng, Cố Tùy đã liếc thấy trên giường Cố Nhạc Thiên có một lõm hình người rất rõ ràng. Cố Tùy thật sự sắp không nhịn cười nổi nữa, giơ nắm tay lên che khóe môi cong lên của mình, giơ ngón tay ra chỉ về phía đôi ghế ngay trước cửa sổ sát đất, “Ngồi trước cửa sổ được không?”

Nhạc Thiên nhìn theo ngón tay Cố Tùy, cũng nhìn thấy trên vết lõm hình người trên giường của mình, sắc mặt phút chốc lúc xanh lúc đỏ. Ngón tay xấu hổ co cụm lại, cùng tay cùng chân cùng Cố Tùy bước đến bên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ là vườn hoa, nhóm thợ làm vườn đang bận rộn chăm nom đám hoa cỏ quý giá bên dưới.

Cậu thanh niên xinh đẹp ngồi trên ghế, eo cong lại tựa vào lưng ghế, cho dù ngồi thì cũng phờ phạc ỉu xìu như một đóa hoa sắp tàn.

Người đang ngồi đối diện với cậu là Cố Tùy thì sống lưng thẳng thóm, tướng ngồi rất thoải mái, không quá cố gượng ép, song vẫn toát ra khí chất ung dung cao quý, “Anh nghĩ chắc là hôm nay em thấy rất bất ngờ.”

Nhạc Thiên im lặng không nói lời nào, chính xác, đột ngột đến mức cậu muốn nổ tung ra tại chỗ.

Cố Tùy nhẹ giọng nói: “Ông ấy và mẹ anh đã có quen biết với nhau trước khi kết hôn với dì Tống… chuyện đời trước chúng ta không thể can dự vào, cũng không tiện đánh giá, nhưng bất kể thế nào thì chúng ta vẫn là anh em ruột, chúng ta nên hòa hợp với nhau, em thấy sao?”

Nhạc Thiên: Cũng bởi vì là anh em ruột, mới không thể hòa hợp nổi đó.

Cậu thanh niên chôn mình trong ghế yên lặng không nói, cả người tỏa ra khí chất ưu sầu, như bông hoa héo lại còn xui xẻo dính một cơn mưa lớn, hoa lá như sắp dính sát đất, còn cậu thì như sắp tan ra rồi trôi tuột xuống ghế, không hề có bất cứ hồi đáp nào dành cho lòng tốt mà Cố Tùy đưa ra.

Biểu cảm trên mặt Cố Tùy như cười như không, không khỏi càng hạ giọng thấp hơn nữa: “Anh sẽ không ép em gọi anh một tiếng anh hai, em cứ xem như là làm quen với người bạn mới đi, được không?”

Cuối cùng Cố Nhạc Thiên cũng ngẩng đầu, đôi mắt ưu buồn thoáng đảo qua khuôn mặt tươi cười của Cố Tùy, chậm rãi nói: “Tôi… không thích kết bạn.”

Nụ cười của Cố Tùy vẫn không giảm, “Không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ từ.”

Cố Nhạc Thiên lại cúi đầu, khóe môi hơi trĩu xuống, vẻ không tỏ rõ ý kiến.


“Ở nhà sao phải ăn mặc nghiêm túc thế này chứ, thay một bộ đồ khác thoải mái hơn đi.” Cố Tùy vừa bước vào Cố gia đã nhìn thấy trên chân Cố Nhạc Thiên còn mang một đôi dép màu xám nhạt hoàn toàn không thích hợp, bèn tâm lý nói.

Nhạc Thiên từ từ đứng lên, động tác của cậu vẫn luôn mệt mỏi như một ông cụ già, chẳng có một chút sức sống tinh thần nào.

Vừa rồi trên bàn ăn, Cố Tùy vẫn luôn liếc mắt quan sát Cố Nhạc Thiên. Trông cậu có vẻ rất đau lòng, nhưng Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức không một người nào quan tâm đ ến cảm nhận của cậu, mà dường như cậu cũng đã quá quen rồi, sau chốc lát đau lòng thì đã dần dần chuyển sang mất cảm giác.

Nhóc đáng thương thiếu tình cảm, Cố Tùy thầm nghĩ bụng.

Nhạc Thiên lê bước chân nặng nề đi vào trong phòng chứa quần áo, nếu như nam chính không phải là anh trai cậu, chắc chắn cậu sẽ thay đồ ngay trước mặt hắn rồi, song nghĩ đến giả thiết nam chính là anh trai mình, cậu héo ngay lập tức. Quan hệ huyết thống và vị thành niên đều sẽ khiến liên minh giật điện, là cái kiểu điện mà giật chín con người ta ngay luôn ấy.

Nhạc Thiên cảm giác mình phút chốc hợp thành một thể cùng Cố Nhạc Thiên, cảm giác tang thương không muốn sống cho lắm đó tự nhiên nảy ra.

Thì ra không phải là cha cậu không thương cậu, mà thương đứa con riêng của tình yêu đích thực ở bên ngoài.

Nhạc Thiên tùy tiện thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái xong rồi đi ra ngoài.

Cố Tùy chưa đi, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nói với Cố Nhạc Thiên: “Bên dưới đang trồng hoa.”

Nhạc Thiên yên lặng đi tới, xuyên tấm kính nhìn xuống, là hoa hồng, màu sắc tươi mới nhạt nhòa.

Cố Tùy đi theo, đứng bên cạnh cậu, quan sát sắc mặt của cậu, “Em thích hoa?”

Nhạc Thiên im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Chỉ thích hoa hồng.” Nói xong, mới chợt nhận ra hình như mình vừa nói sai, bèn sốt sắng nói: “Anh đừng nói với họ.”

“Họ?” Cố Tùy lặp lại rồi, nhìn thấy Cố Nhạc Thiên cúi gầm mặt trông vừa ảm đạm vừa bất an, lập tức hiểu họ mà Cố Nhạc Thiên chỉ là ai, hắn nhẹ giọng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không nói ra đâu, đó là bí mật giữa hai chúng ta thôi.”

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, thầm nghĩ anh hai anh đừng ghẹo tui, tui sợ điện.

Suy nghĩ như vậy, Nhạc Thiên bèn thoáng nhích ra một chút khoảng cách, vẻ không muốn nhiều lời với hắn.

Rõ ràng là Cố Tùy không muốn cứ như vậy kết thúc kết thúc cuộc trò chuyện, đề nghị: “Xuống dưới đi dạo một chút?”


Nhạc Thiên vội vàng: “Không được.”

Cố Tùy nói: “Em đi theo anh, họ sẽ không phát hiện đâu.”

Nhóm thợ làm vườn đang cấy ghép hoa hồng Juliet (1), nụ hoa bán nở tầng tầng lớp lớp, xinh đẹp làm người lóa mắt, nhóm thợ làm vườn chào hỏi với hai người, “Chào cậu hai, cậu ba.”

Nhạc Thiên đầu tiên là sững sờ, lập tức cúi đầu thấp hơn nữa. Ngay cả thợ làm vườn cũng biết hôm nay sẽ có một cậu hai đến, có lẽ cả Cố gia này, chỉ có một mình cậu là không biết.

Cố Tùy nói với thợ làm vườn: “Có thể chuyển mấy cành hồng đến phòng tôi không?”

Thợ làm vườn đáp: “Đương nhiên là được rồi, chờ một lát nữa trồng xong sẽ đưa đến phòng cậu.”

Cố Tùy liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên đang cúi đầu, nói với thợ làm vườn: “Đưa đến phòng cậu ba một bó nữa đi, xem như là quà ra mắt của tôi, mượn hoa hiến phật, cảm ơn các anh.”

“Vâng, vâng, cậu hai khách sáo quá.” Thợ làm vườn tái mặt tái mày trả lời.


Cậu hai này từ khí chất đến lời ăn tiếng nói đều xa cậu công tử Cố gia lúc đầu, từ trên xuống dưới đều đang đồn là cậu ba không vui. Cậu cả được đón về, ông Cố đang bồi dưỡng làm người thừa kế.

Nhạc Thiên lúc này mới lên tiếng: “Tôi không cần.” Dứt lời, không quay đầu bỏ đi mất, ngay cả một câu bắt chuyện cũng không buồn nói với Cố Tùy, đi rất nhanh, đến cuối cùng gần như là chạy.

Cố Tùy sững sờ tại chỗ, nói với thợ làm vườn: “Cứ đưa đi.” Rồi xoay người đuổi theo sát.

Nhạc Thiên vừa chạy vừa muốn khóc, “Hu hu hu, đừng tặng hoa cho tui, mấy người anh tui, chúng ta không có kết quả đâu.”

Hệ thống: “Hắn chỉ muốn lôi kéo cậu thôi.”

Nhạc Thiên: “Không cần phải vậy đâu.” Hình tượng của cậu là một nhóc con vô dụng, không cần làm thế.

Hệ thống: “Cậu có 7% cổ phần.”

Nhạc Thiên càng bi ai, “Thì ra là vì năm chục tỷ của tao! Tao quyết định ghét hắn!”

Cánh tay bỗng nhiên bị người nào đó kéo lại, Nhạc Thiên lảo đảo một cái đụng phải lồ ng ngực của người đến, Cố Tùy vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên Cố Nhạc Thiên lại trông như muốn khóc nữa.

Đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà vẫn hở một chút là muốn khóc. Cơ mà đổi lại là hắn thì chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận được, cảm giác bị cả thế giới vây trong bóng tối chẳng biết gì cả chẳng tốt lành gì. Cố Tùy bắt lấy cánh tay của cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn mà, anh không tranh giành cái gì với em cả, anh đảm bảo là cuộc sống của em sẽ không có bất cứ thay đổi nào, ngoại trừ có thêm một người anh trai yêu thương em.”

Nhạc Thiên cúi đầu, cả người vẫn giữ một tư thái rất kháng cự muốn kéo dài khoảng cách với hắn, một tay giãy giụa: “Anh kéo đau tôi.”

Cố Tùy buông lỏng tay, “Xin lỗi.”

Hắn buông tay, cậu lập tức chạy đi.

Lần này Cố Tùy không theo đuổi, khẽ vuốt cằm mình, lòng phòng bị của nhóc đáng thương nặng như vậy, không dễ lừa rồi, phải từ từ thôi.

Nhạc Thiên một hơi chạy lên trên lầu, đè lên con tim đang đập vang thình thịch trong lồ ng ngực mình, “Lực tay của hắn lớn quá!”

Hệ thống: “Anh trai có bàn tay to là vậy đó.”

Vừa nghe thấy hai tiếng “anh trai:, nỗi thương xót của Nhạc Thiên tức khắc trào lên, nhỏ giọng giãy giụa nói: “Mùi trên người thơm.”

Hệ thống: “Mùi điện giật càng thơm nữa.”

Nhạc Thiên: …

Hệ thống: “Voi bị điện giật rồi không được quăng đi, phủ thêm bột chiên giòn chiên ngập dầu, hệ thống kế bên thèm muốn khóc luôn.”

Nhạc Thiên: …thế giới này thật lạnh giá.

__

(1) hoa hồng Juliet: 朱丽叶玫瑰