Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 266: Thế giới 17: Phi Đạo 17




Trong ba ngày, Tuyết Vô Ngã vẫn luôn sống trong một khung cảnh rất huyền diệu. Hắn như là một khán giả đứng xem hồi ức của chính mình, nhìn thấy một bản thân mình nho nhỏ đứng luyện kiếm giữa băng tuyết ngập trời đất. Sư phụ của hắn cũng là cha của hắn đá hắn té ngã, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.

“Không thành đệ nhất thiên hạ, thì không cần sống nữa.”

“Vô dục vô tình cũng vô ngã, tên của ngươi đổi lại là Tuyết Vô Ngã.”

“Ta sẽ nhìn ngươi từ dưới lòng đất,” Sư phụ của hắn trước khi chết vẫn còn nắm tay áo hắn, “Nếu như ngươi không thể trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ này, ta chết cũng không nhắm mắt!”

Hắn là một thanh kiếm không có cái tôi của mình.

Ngoại trừ khiêu chiến không ngừng không nghỉ và chém giết, hắn không còn gì nữa, cứ còn sống là còn phải giành vị trí đệ nhất thiên hạ.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng không muốn chết.

Hẳn là không muốn gặp lại người đó dưới suối vàng.

“Bí pháp xác sống?” Mạc Tiêu Vấn trợn mắt há mồm nhìn Tuyết Vô Ngã tìm đến mình, tay lật quyển sách Tuyết Vô Ngã đưa cho mình, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Lâm Phiên ở ngoài cửa đi vào nhìn thấy vị kiếm khách cao lớn sợ đến mức làm rơi mất kim châm trên tay, được Mạc Tiêu Vấn dỗ dành đưa ra ngoài.

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng nhìn Mạc Tiêu Vấn, “Ta có thể trả thù lao.”

Mạc Tiêu Vấn khép sách lại, cau mày nói: “Bí pháp xác sống này quá thâm độc, thứ cho ta khó lòng tòng mệnh.”

Bí pháp xác sống có thể khiến cho người ta hoàn toàn dừng mạch đập hít thở, cứ như là tạm dừng sống vậy. Nhưng điều đáng sợ của bí pháp này là ở chỗ cho dù thoạt nhìn trông như một người chết, nhưng ngũ cảm thì vẫn còn, tiếp tục tỉnh táo sống trong cô quạnh vô tận, loại bí pháp xác sống này đến cùng là tạo ra để tra tấn người ta sao?

Tuyết Vô Ngã lặp lại: “Ta có thể trả thù lao.”

Mạc Tiêu Vấn: “Không được.”

Tuyết Vô Ngã móc trong tay áo ra một bức tranh.

Mở bức tranh ra, thì ra là chân dung của thê tử của Mạc Tiêu Vấn – Mạnh Bồ. Dung mạo và tiếng nói sinh động tưởng như vẫn còn đó, Mạc Tiêu Vấn nhất thời ngây ngẩn.

Thực hiện bí pháp xác sống rất phức tạp, trong lúc chuẩn bị thì Mạc Tiêu Vấn đã nhiều lần hỏi Tuyết Vô Ngã, nhất định muốn làm một xác sống hay sao? Tuyết Vô Ngã không có một lần đổi ý.

Ngày ấy, cuối cùng Mạc Tiêu Vấn cũng chuẩn bị xong xuôi tất cả, Tuyết Vô Ngã ôm kiếm đứng dưới tán cây, bỗng nhiên có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống. Hắn vô thức đưa tay ra đón, một đứa trẻ như được đúc từ ngọc rơi vào trong ngực hắn, miệng ngậm ngón tay cái còn thiêm thiếp ngủ.

Đứa trẻ đó chính là Mạnh Nhạc Thiên.

Mạc Tiêu Vấn bước ra nhà trúc, thấy Tuyết Vô Ngã ôm Mạnh Nhạc Thiên, ông giật mình hết hồn. Mạnh Nhạc Thiên đang tuổi bướng, suốt ngày leo nóc trèo tường, gần đây bị cha cấm không cho đến nhà trúc vào ban ngày. Thế là cậu ta bèn trốn trên cây muốn nhìn lén xem cha mình đang làm gì, không ngờ rằng trời mùa hè nắng nóng hun người, cậu ta bất giác ngủ thiếp đi.

Lần tiếp xúc này, đã khiến Mạc Tiêu Vấn động lòng trắc ẩn.

Bí pháp xác sống có một sơ hở, Mạc Tiêu Vấn bèn thêm máu mình vào làm chất dẫn, làm Tuyết Vô Ngã thật sự biến thành một cái “xác sống” vô tri vô giác. Chỉ có chỗ thiếu sót là dùng huyết dẫn của ông sẽ đánh thức Tuyết Vô Ngã đang tự nguyện ngủ say.

Cho nên Mạc Tiêu Vấn chôn xác sống Tuyết Vô Ngã ở nơi cách núi Chung Minh rất xa.

Hoặc chăng từ xa xăm đã có duyên phận, máu của Mạnh Nhạc Thiên ma xui quỷ khiến thế nào mà đánh thức được Tuyết Vô Ngã, rồi bí pháp xác sống có thay đổi cũng khiến Tuyết Vô Ngã sau khi tỉnh lại biến thành một tờ giấy trắng.



Hắn không còn là một thanh kiếm nữa, trong quãng thời gian ngắn ngủi đánh mất ký ức trở thành một con người. Thích đứa trẻ hắn từng đỡ được mười lăm năm trước.

Tuyết Vô Ngã cúi đầu nhìn Mạnh Nhạc Thiên, hồi ức nhiều năm trước và những chung đụng với cậu trong quãng thời gian này va vào nhau một cách dữ dội. Trong vẻ mặt của hắn có chút gì đó ưu sầu, Nhạc Thiên chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, còn thẫn thờ hơn lúc hắn mất trí nhớ trước đó, thê lương như là bãi bể nương.

Cánh tay Hàn Nguyệt bị thương, đang tức giận đến phát điên, “Tuyết Vô Ngã! Đừng ôm trai của ngươi nữa! Nhanh giết bọn chúng đi!”

Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía ông. Bóng người đang nhảy nhót tưng tưng của ông lập tức cứng lại, Tuyết Vô Ngã ban đầu quả đúng là đáng sợ, bị hắn liêc nhìn một cái, máu trong người như muốn đóng băng lại. Sát khí vô cùng vô tận đó sẽ rung chuyển tâm thần của con người ta.

“Đừng giết hắn,” Nhạc Thiên bắt lấy cổ áo của Tuyết Vô Ngã, “Để hắn sống để còn thẩm vấn.”

Tuyết Vô Ngã lại đưa mắt dời về gương mặt của Mạnh Nhạc Thiên, vẻ mặt hiện lên chút dịu dàng, hơi khoát tay, thanh kiếm đang cắm dưới đất lập tức trở lại trong tay hắn. Dù một tay hắn ôm Mạnh Nhạc Thiên, thì kiếm khí kinh khủng ngập tràn sức mạnh áp chế vẫn không vì thế mà vơi giảm một phân nào, ánh kiếm lóe lên, mấy kẻ vừa rồi còn diễu võ dương oai đã tức khắc mất bàn tay, nhưng không ai dám kêu đau một tiếng.

“Cút.”

Tất cả nhịn đau không dám kêu nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.


Hàn Nguyệt vui vẻ, nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ nói: “Thiên La Địa Võng, mau dọn đi, bẩn chết đi được.”

Thiết Nguyệt Sương đỡ Thiết Vô Nghi, bước tới Đoàn Thiếu Phong ngã vào tường nhanh tay nhanh mắt tặng cho hắn mười mấy bạt tai, vừa tát vừa chửi: “Cho ngươi dám làm sư thúc ta thổ huyết nè!”

Tuyết Vô Ngã không để ý, ôm Mạnh Nhạc Thiên đi vào căn phòng còn nguyên chưa tổn hại nào kế bên, trực tiếp đặt cậu lên giường bắt mạch cho cậu. Thấy không có nội thương thì cúi đầu gạt ngoại sam của cậu ra, trên lồ ng ngực nhẵn nhụi trắng như trứng gà bóc hơi ửng đỏ lên, loáng thoáng nhìn thấy một dấu chân mờ mờ.

Tuyết Vô Ngã buông tay xuống, im lặng xách kiếm lên đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Thiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết cùa Đoàn Thiếu Phong cùng với tiếng khen hưng phấn của Thiết Nguyệt Sương.

Nhạc Thiên: …Sương Sương, đừng như vậy.

Tuyết Vô Ngã đẩy cửa đi vào, khẽ đóng cửa lại, vẫn là bạch y khinh kiếm không dính một hạt bụi, sải bước đi đến trước giường Mạnh Nhạc Thiên, thấp giọng hỏi: “Đau không?”

Nhạc Thiên tùy ý nói: “Chút vết thương nhỏ này không đáng nhắc đến.”

Tuyết Vô Ngã cúi mặt, ánh mắt như mây thấm nước vừa ướt át vừa nặng nề. Cúi người hôn một cái lên môi Mạnh Nhạc Thiên, hắn hơi thẳng người dậy, chóp mũi khẽ cọ cọ lên đầu mũi Mạnh Nhạc Thiên, cười khẽ trong ánh mắt mông lung của Mạnh Nhạc Thiên, thần sắc lại u buồn, “Ngươi đã cứu ta.”

“Có phải ngươi nhớ lại hết rồi không?” Nhạc Thiên giơ tay lên nhẹ nhàng ôm mặt hắn.

Tuyết Vô Ngã nói: “Ừm.”

Nhạc Thiên mở to mắt, “Ký ức ngày xưa có đẹp không?”

Tuyết Vô Ngã nói: “Không đẹp lắm.”

Nhạc Thiên nói: “Vậy thì quên đi.”

Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Khó lắm.”

Nhạc Thiên nâng mặt hắn lên, ngửa đầu hôn một cái lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Ta giúp ngươi.”


Tuyết Vô Ngã quay sang, thần sắc lạnh lùng, “Ngươi thấy ta đáng thương?”

“Sao nào? Không cho ta tội nghiệp ngươi à?” Nhạc Thiên khẽ khàng vuốt v e khuôn mặt anh tuấn của hắn, “Dung mạo của ngươi tuấn tú như vậy, võ công lại tốt, đáng lý nên là một người mười phân vẹn mười, nhưng đến cùng vẫn có điều không hài lòng. Còn ta vừa không đủ đẹp, võ công cũng vừa lác đác, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội này tội nghiệp cho ngươi rồi.”

Ký ức giết chóc lạnh tanh hơn hai năm hoàn toàn không chống chọi lại được miệng cười của người trước mắt, Tuyết Vô Ngã không muốn cũng sẽ không tiếp tục làm con người của ngày xưa nữa. Hắn cúi thấp đầu, trán gác lên trán Mạnh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Ta từng giết rất nhiều người.”

Khóe môi Nhạc Thiên cong lên, “Ờ, ta từng trộm rất nhiều thứ.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Trong đó có mấy người không phải là người xấu.”

Nhạc Thiên nói: “Người trong giang hồ, không bàn sinh tử, kẻ mạnh tức là ý trời. Năng lực của bọn họ không bằng người ta, chết trong tay ngươi cũng không oán trách được, tại sao phải vì vậy mà tự trách mình?”

Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu, trong ánh mắt là vẻ ấm ức không hòa tan được, “Bởi vì ta không thích giết người.”

“Thế không giết nữa,” Ngón tay Nhạc Thiện mân mê vuốt v e khuôn mặt của Tuyết Vô Ngã, trên mặt là vẻ nhu hòa quen thuộc làm con tim Tuyết Vô Ngã say đám, “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật (1), Phật tổ đã nói vậy rồi, vì sao ngươi không thể bắt đầu lại từ đầu?”

Mắt Tuyết Vô Ngã từ từ mở to, “Sao ngươi cứ khuyên ta mãi?”

Thoạt đầu Nhạc Thiên ngẩn ra, rồi khóe môi tức khắc hơi cong, nhẹ giọng nói: “Ai bảo ta là Mạnh lang của ngươi chứ.”

Tuyết Vô Ngã đã cúi người hôn xuống.

Mùi vị của nụ hôn này đã không ngừng níu kéo hắn trong ba ngày thần hồn hắn xuất khiếu, kêu gọi hắn quay lại với thế gian này. Hắn từng cho rằng hoàng tuyền và nhân gian hoàn toàn không có điểm quy tụ, vậy mà ngay từ mười lăm năm trước, một khoảnh khắc dưới bóng râm của tàng cây, đã định trước rằng linh hồn hắn có điều phụ thuộc.

Trên ngực Nhạc Thiên bị thương, trong lúc dây dưa tác động đến vết thương, khiến cậu kêu nhỏ một tiếng. Tuyết Vô Ngã lập tức ngẩng đầu, thấy cậu cau mày che lồ ng ngực, Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói: “Hỏi xong sẽ giết.”

“Không phải ngươi mới vừa nói không thích giết người sao?” Nhạc Thiên đưa tay ôm vành tai của hắn, mắt mày cong cong.

Tuyết Vô Ngã sầm mặt, “Đả thương ngươi, đáng chết.”

Tuyết Vô Ngã khôi phục ký ức rồi vẫn có phần khang khác, Nhạc Thiên không cần biết hắn như thế nào dù sao vẫn rất thích. Chạm nhẹ vào đỉnh lông mày của hắn, “Tuyết huynh, muốn không?” Một tay đã lặng lẽ lần xuống đai lưng của Tuyết Vô Ngã.


Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Ngươi bị thương.”

Nhạc Thiên nói: “Không đáng lo, chỉ cần không đè lên là được, trai gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết.”

Tuyết Vô Ngã nghe thấy chín tiếng cuối cùng, nhớ lại một số hình ảnh nào đó, trên mặt hơi hiện lên ý cười, để mặc cho bàn tay của Mạnh Nhạc Thiên trượt vào quần dài trắng tinh của mình.

Hai người vừa hôn nhau, xiêm y trên người cũng dần dần rơi xuống, bên ngoài mới vừa trải qua một trận đại chiến, ngay lúc này trong phòng lại đầy cám dỗ.

Bốn ông già “Thiên La Địa Võng” đang dọn dẹp bên ngoài nhanh chóng lắc đầu đi ra, thật sự không chịu nổi mà, gì mà Vô Song kiếm khách, bắt đầu quấn lấy nhau rồi là không dứt được, còn ra thể thống gì nữa.

Bởi sợ làm Mạnh Nhạc Thiên bị thương, nên Tuyết Vô Ngã vẫn ngồi như vậy. Mạnh Nhạc Thiên ôm bờ vai của hắn chậm rãi đu đưa, thi thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ mơ màng màng đảo qua, Tuyết Vô Ngã lập tức cúi đầu cho cậu một cái hôn sâu triền miên.

Đây là lần thân thiết thứ hai của hai người, so với sự ngập ngừng dè dặt của lần đầu, thì Mạnh Nhạc Thiên sau khi trải qua chuyện Tuyết Vô Ngã “chết lại một lần” dường như đã buông thả hơn rất nhiều. Quyến rũ đến mức hai mắt Tuyết Vô Ngã như mọc móc, móc lên từng phần từng phần da thịt Mạnh Nhạc Thiên. Siết chặt Mạnh Nhạc Thiên, giúp cậu không đến nỗi ngã xuống vì nhũn người.

Nhạc Thiên thật sự không còn sức nữa, nhờ vào chút sức lực của mình thì không thể nào xong chuyện được, bèn ôm cổ của Tuyết Vô Ngã, nhẹ giọng thở nói: “Tuyết ca, ngươi làm đi…”


Lần đầu tiên Tuyết Vô Ngã nghe thấy cậu gọi “Tuyết ca”, chỉ cảm thấy lòng dạ mình tê rần, thoạt tiên cúi đầu nặng nề hôn cậu một cái, mới nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi nằm xuống đi, ta sợ làm ngươi bị thương.”

Nhạc Thiên ngoan ngoãn chầm chậm nhỏm người dậy, sấp người nằm quỳ trên giường mềm, dùng đôi mắt đầy nước ngoái lại nhìn Tuyết Vô Ngã một cái, nhẹ nhàng kêu: “Tuyết ca…”

Một tiếng này, bất kể là gì Tuyết Vô Ngã cũng chiều cậu.

Hai người dây dưa đến nửa đêm. Nhạc Thiên hoàn toàn không quan tâm đ ến chút vết thương ngoài da kia, mãi đến khi tận hưởng đủ khoái lạc với Tuyết Vô Ngã rồi, nhưng vẫn ôm cánh tay tinh tráng của Tuyết Vô Ngã cọ má mình lên, “Tuyết ca, ngươi có còn chết nữa không?”

Tuyết Vô Ngã ôm cậu, ánh mắt nhìn cậu rất chăm chú, “Không còn.”

“Ngươi muốn hút một ngụm không?” Nhạc Thiên sực nhớ ra, đưa cần cổ đã bị gặm loang lổ vết đỏ của mình lên.

Tuyết Vô Ngã cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên cổ cậu, “Cũng không cần nữa.”

Hắn không biết Mạc Tiêu Vấn làm gì, nhưng nói chung là bây giờ hắn còn quá khát khao máu của Mạnh Nhạc Thiên như trước nữa, giờ hắn đã chuyển sang khát khao thứ khác rồi.

Tuyết Vô Ngã nghiêng mặt sang bên, khẽ ngậm lên đôi môi hơi sưng của Mạnh Nhạc Thiên, đưa tay đan ngón tay với cậu, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên thì thào hỏi: “Ta đẹp lắm đúng không?”

Tuyết Vô Ngã cong môi đáp: “Đúng vậy.”

Thật ra trong lòng hắn mặt mày của tất cả mọi người trên đời này đều mơ hồ, không cần biết dung mạo ra sao, hắn hoàn toàn không thể phân biệt được giữa đẹp và xấu. Chỉ là hắn rất ghét khuôn mặt của mình mà thôi.

Nụ cười trên mặt Tuyết Vô Ngã hơi nhạt đi một chút.

Nhạc Thiên nghiêng mặt quan sát mặt mũi hắn, “Tuyết ca, ngươi có biết điểm nào của ngươi là đẹp nhất không?”

Tuyết Vô Ngã nói: “Không biết.”

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Là mắt.”

Tuyết Vô Ngã chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Mắt của ngươi rất tốt, nên chỉ nhìn một cái đã chấm được ta.”

Tuyết Vô Ngã bỗng nhiên lại nhớ lại khung cảnh dưới bóng râm mười lăm năm trước. Lúc đó dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ rằng đứa trẻ rơi xuống lồ ng ngực hắn, giờ đây cũng sẽ rơi vào vòng tay hắn với một cách thức như thế này. Tuyết Vô Ngã mở rộng cánh tay ôm khẽ khàng cậu vào ngực mình, “Đúng thế.”

__

(1) phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật: 放下屠刀立地成佛

Buông con dao đồ tể xuống, đứng ngay đó mà thành Phật. Phật là bậc Đại thiện. Chữ Phật được dùng ở đây là để chỉ cho tâm thiện, hoặc người tốt. Ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Thiện tâm của người này không khác gì thiện tâm của Phật.

__

Cái này đúng kiểu, hồi còn sống anh có ẫm em đó =))))