Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 261: Thế giới 17: Phi Đạo 12




Đi theo bên cạnh Mạnh Nhạc Thiên, mỗi ngày của Tuyết Vô Ngã đều rất vui vẻ. Bởi vì Mạnh Nhạc Thiên có năng lực làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, nên hắn gần như đã sắp quên mất mình còn có một quá khứ như sương mù.

Hàn Nguyệt tiên sinh kêu một tiếng đó xong, nhảy bật vào trong cửa như con thỏ, cấp tốc đóng cửa lại, cả quá trình làm liền một mạch, phải nói là lạ lùng.

Vẻ mặt của Tuyết Vô Ngã cũng không tốt lắm, hắn ngộ thương sư thúc của Thiết Nguyệt Sương, Thiết Nguyệt Sương đang khóc đến kinh thiên động địa.

Nhạc Thiên: …ây dà, rối lung tung ben hết cả.

Nhạc Thiên an ủi: “Tuyết huynh, không sao đâu, chắc không chết được đâu.”

Vừa dứt lời, Thiết Vô Nghi ngã trên mặt đất lại phun một ngụm máu, Thiết Nguyệt Sương oa oa khóc lớn, “Sư thúc, người đừng chết mà, sư thúc!”

Nhạc Thiên: “…” Xong đời, chắc không đi luôn một cặp đâu nhỉ?

Tuyết Vô Ngã vội vàng tiến lên kiểm tra. Thiết Vô Nghi bị kiếm khí của hắn gây thương tích, sắc mặt trắng bệch, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra, y phục trước ngực cũng rách, để lộ ra vết thương sâu tới xương trên lồ ng ngực, Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Thiết cô nương xin tránh một chút.”

Thiết Nguyệt Sương vừa khóc vừa nhích sang bên.

Tuyết Vô Ngã chuyển một luồng nội lực bá đạo che lại tâm mạch của Thiết Vô Nghi, cơn ho ra máu của Thiết Vô Nghi cuối cùng cũng coi như dừng lại.

Thiết Nguyệt Sương đỡ Thiết Vô Nghi hôn mê, nước mắt rưng rưng mà nhìn Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã nói: “Thiết cô nương yên tâm, hắn sẽ không chết đâu.”

Thiết Nguyệt Sương thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Thiết Vô Nghi, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn như ngây dại, “Sư thúc…”

Nhạc Thiên bước lên phía trước kêu cửa, “Hàn Nguyệt mau mở cửa đi, nếu như ngươi không chịu mở cửa, thì coi chừng cánh cửa mười mấy năm tuổi đời này sẽ bị một kiếm chém thành hai nửa.”

“Mạnh Nhạc Thiên tiểu súc sinh nhà ngươi!” Hàn Nguyệt tiên sinh tức muốn nổ cả phổi hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa. Nhìn thấy Tuyết Vô Ngã sau lưng Mạnh Nhạc Thiên hoảng đến mức hơi co nguồi về sau, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt ốm dài gần như muốn rơi ra, “Ngươi thật sự là Tuyết Vô Ngã? Ngươi chưa chết?”

Tuyết Vô Ngã gật đầu, “Là ta.”

Môi Hàn Nguyệt tiên sinh run lên, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi… ngươi… ngươi không bị câm à?”

Tuyết Vô Ngã: “…”

Hàn Nguyệt tiên sinh nhìn Tuyết Vô Ngã như nhìn con quái vật gì đấy vậy, vẻ mặt vỡ tan.

Bốn người đồng thời đi vào Hàn Nguyệt Sơn trang, Thiết Nguyệt Sương đỡ Thiết Vô Nghi đi ra phía sau trị thương, Tuyết Vô Ngã và Mạnh Nhạc Thiên thì cùng Hàn Nguyệt tiên sinh ngồi trong chính sảnh.

Hàn Nguyệt tiên sinh ngồi trên ghế sắt, sau lưng là bản vẽ mẫu của một bộ binh khí, từ trái sang phải lần lượt ghi chép lại binh khí mà Hàn Nguyệt tiên sinh đã chế tạo từ hơn bốn mươi năm trước cho tới nay. Sát góc phải nhất là Kim Cương Phiến bị Mạnh Nhạc Thiên đánh cắp.

Hàn Nguyệt tiên sinh nhìn Tuyết Vô Ngã chằm chằm, vẫn còn đang không ngừng lắc đầu, không thể tin nổi hỏi lại: “Ngươi thật sự là Tuyết Vô Ngã?”

Tuyết Vô Ngã nói: “Đúng.”

Hàn Nguyệt tiên sinh hơi nghiêng đầu, sờ sờ chòm râu của mình, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ luyện kiếm có thể làm cho người ta mãi giữ tuổi xuân?”

Tuyết Vô Ngã cũng không biết mình ngủ bao lâu trong quan tài, nghe giọng điệu của Hàn Nguyệt tiên sinh thì hình như hắn đã ngủ rất lâu. Muốn hỏi song lại dằn xuống, hắn cúi mặt không nói, trong lòng hơi rối, có dự cảm rất không tốt.

Hắn không hỏi, Nhạc Thiên cũng chẳng ngại ngần gì, “Hàn Nguyệt, ta tới tìm ngươi hỏi cách mở một loại bảo vật.”

Hàn Nguyệt tiên sinh vẫn không chớp mắt nhìn Tuyết Vô Ngã, ngoài miệng nói: “Trả Kim Cương Phiến cho ta trước đã.”

“Kim Cương Phiến không còn.” Nhạc Thiên không mặn không nhạt nói.

Hàn Nguyệt tiên sinh: “Ờ… không thì… cái gì?” Hàn Nguyệt tiên sinh quay mặt sang nhìn về phía Nhạc Thiên, râu dựng lên trợn mắt nói: “Không còn là thế nào?!”

Nhạc Thiên chỉ chỉ Tuyết Vô Ngã, “Hắn xé rồi.”



Hàn Nguyệt tiên sinh: “…”

Tuyết Vô Ngã nhìn Hàn Nguyệt tiên sinh không nói một lời, Hàn Nguyệt nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đó lập tức thấy sợ hãi, không nói được một lời trách mắng nào cả. Chỉ dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Tuyết Vô Ngã, ngươi không lọt mắt binh khí của ta, thì đâu cần phá nó.”

Nhạc Thiên nói: “Ngươi có muốn xem bảo vật trong tay ta không?”

Hàn Nguyệt buồn bực nói: “Không muốn.”

Nhạc Thiên cười hì hì nói: “Ta lại muốn cho ngươi xem.”

Hàn Nguyệt dứt khoát dùng hai tay che kín mắt, “Không xem không xem.”

Nhạc Thiên đã móc chiếc gương cổ kia từ trước ngực ra.

Hàn Nguyệt bụm mặt ngửa đầu, “Ta không nhìn thấy.”

Nhạc Thiên: “Thật sụ không xem à? Nghe nói ngươi cầm kiếm Đoạn Minh treo thưởng một tay của ta, thì ra ngươi còn cất giấu món thần binh lợi khí như kiếm Đoạn Minh…”

Hàn Nguyệt thả tay xuống, vẻ mặt uể oải nói: “Đưa đây.”


Nhạc Thiên nhanh chóng dâng gương cổ.

Hàn Nguyệt nhìn mấy lần, sờ hai lần, nói: “Đây không phải chỉ là một chiếc gương thôi sao?”

Nhạc Thiên nói: “Ngươi nhìn kỹ thêm chút nữa.”

Hàn Nguyệt vuốt râu mép cẩn thận tỉ mỉ săm soi trong chốc lát, nhìn Nhạc Thiên trịnh trọng nói: “Đây là một chiếc gương.”

Nhạc Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không điểm đặc biệt gì sao?”

Hàn Nguyệt lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, “Hình như soi không được rõ lắm.” Chân mày ông hơi nhíu lại, bàn tay gầy gò vuốt nhẹ hoa lưng trên mặt sau tấm gương, ngờ vực nói: “Không đúng lắm, cái gương này quá lắm là một trăm năm, sao lại mờ như vậy?”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Tức là bên trong có càn khôn.”

Hàn Nguyệt nổi hứng lên, đối với chuyện vũ khí cơ quan, hắn lúc nào cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như đứa trẻ. Hai mắt như phát sáng nhìn tấm gương, “Ây, Mạnh Nhạc Thiên, ta không so đo chuyện Kim Cương Phiến với ngươi, ngươi cho ta mượn tấm gương này chơi thử.”

Tấm gương cổ mà người người luân phiên ra trận đến giành mà chẳng đụng đến được, Nhạc Thiên tùy ý nói: “Được, ngươi cũng cho ta mượn kiếm Đoạn Minh ra chơi thử.”

Hàn Nguyệt phất phất tay, con ngươi đã không thể dời khỏi gương, “Tự đi mà tìm.”

Nhạc Thiên khẽ cười một cái, quan hệ giữa Mạnh Nhạc Thiên và kiểu người thuần túy như Hàn Nguyệt tiên sinh thực chất không xấu.

Chiếu đến giống như không rõ lắm.” Hắn chân mày hơi nhíu lại đến, gầy gò tay vuốt nhẹ một cái tấm gương sau lưng hoa văn, nghi ngờ nói: “Không nên a, cái gương này nhiều lắm cũng là một trăm năm, tại sao lại như vậy mơ hồ?”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Đó chính là bên trong có càn khôn.”

Hàn Nguyệt đến hứng thú, đối với vũ khí mưu toan một loại, hắn mãi mãi cũng như hài tử một dạng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhìn thấy tấm gương con mắt đều phát sáng, “Ai, Mạnh Nhạc Thiên, ta không so đo chuyện Kim Cương Phiến với ngươi, ngươi đem tấm gương này cho ta vui đùa một chút.”

Mọi người luân phiên ra trận đến cướp đều không đụng tới một cái gương cổ, Nhạc Thiên tùy ý nói: “Được, ngươi đem đoạn minh kiếm cũng cho ta vui đùa một chút.”

Hàn Nguyệt phất phất tay, con ngươi đã không thể từ trên gương dời, “Chính mình đi tìm.”

Nhạc Thiên khẽ cười một cái, như Hàn Nguyệt tiên sinh như vậy thuần túy người cùng Mạnh Nhạc Thiên quan hệ trong đó kỳ thật vẫn là không xấu.

Tuyết Vô Ngã ở bên cạnh từ sau khi Hàn Nguyệt nói ra một câu “bị câm” đã trầm xuống ít nói hẳn. Nhạc Thiên hỏi Tuyết Vô Ngã: “Ngươi có gì muốn hỏi không?”

Vốn Tuyết Vô Ngã có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Hàn Nguyệt đã hoàn toàn mê muội tấm gương cổ, ngay cả Tuyết Vô Ngã ở đây cũng không sợ, cầm tấm gương si dại đi vào trong.


Tuyết Vô Ngã nhìn Hàn Nguyệt tiên sinh rời đi, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Nhạc Thiên hiểu tâm trạng của hắn thế này tương tự như ““Cận hương tình khiếp” (1). Con người dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đối diện với quá khứ phủ đầy bụi của mình thì dều sẽ có do dự, Nhạc Thiên vỗ vỗ cánh tay của Tuyết Vô Ngã, “Ở chỗ của Hàn Nguyệt lớp lớp cơ quan, với tính cách của hắn thì sẽ không có liên đến những âm mưu quỷ kế kia, chúng ta có thể yên lòng nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, ngươi cũng có thể suy nghĩ thật kỹ.”

Tuyết Vô Ngã chậm rãi gật đầu.

Hàn Nguyệt Sơn trang không quá lớn, bên trong có mấy người hầu lớn tuổi, nhìn người đằng đằng sát khínhư Tuyết Vô Ngã cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Bọn họ đã sống quá lâu rồi, đã không còn sợ hãi những yêu hận tình thù trên đời này nữa.

Nhạc Thiên như đi về nhà mình, dẫn theo Tuyết Vô Ngã đẩy cửa một căn phòng ra, vừa vào đầu tiên là nhào thẳng lên chiếc giường mềm mại, “Đã quá!”

Mày của Tuyết Vô Ngã hơi giương lên, lập tức lại lộ ra một vẻ u sầu.

Nhạc Thiên nửa nằm trên giường, đập đập giường, lẳng lơ nói: “Tuyết lang, còn không qua đây?”

Hệ thống: “…hình tượng…”

Nhạc Thiên: “Hình tượng của Mạnh Nhạc Thiên không phải miệng mồm ba hoa thích nói đùa sao? Mày cứ yên tâm, tao chắc chắn sẽ không ghẹo hắn đâu.”

Hệ thống xét thấy gần đây Nhạc Thiên biểu hiện thành thật, lựa chọn tạm thời tin tưởng cậu.

Tuyết Vô Ngã đi tới mép giường ngồi xuống, cắm kiếm sau lưng xuống đất, vẫn im lặng.

“Sao thế?” Hai tay Nhạc Thiên kê dưới mặt, nháy mắt hỏi.

Tuyết Vô Ngã nghiêng mắt qua liếc nhìn Mạnh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Hình như ai biết ta đều rất sợ ta.”

Nhạc Thiên nói: “Vậy thì sao nào? Trong giang hồ, người người đều sợ ngươi chẳng phải tốt hơn người người bắt nạt ngươi sao.”

Vẻ mặt Tuyết Vô Ngã tĩnh lặng, thản nhiên nói: “Ta vốn tưởng rằng ta hẳn có rất nhiều bằng hữu.”

Nhạc Thiên nói: “Đứng chỗ cao không thể tránh rét lạnh, cao thủ như ngươi, sao có thể có rất nhiều bằng hữu? Đại đa số mọi người không xứng làm bằng hữu với ngươi.”

Cùng một câu chuyện nhưng thay lời giảng giải lập tức khiến Tuyết Vô Ngã cảm nhận từng chút từng chút an ủi. Có lẽ đúng như những gì Mạnh Nhạc Thiên đã nói, kiếm pháp của hắn quá mạnh nên tất nhiên ít bạn, khóe môi của hắn hơi hiện lên nụ cười, “Vậy còn ngươi?”

Nhạc Thiên hùng hồn nói: “Ta xứng với bất cứ ai.”

Tuyết Vô Ngã thật sự cười rộ lên, “Đúng, nói thế không sai.”

Bất kể là ai thì đều muốn làm bằng hữu với Mạnh Nhạc Thiên hết, con người hài hước lại biết quan tâm chăm sóc. Thiết Nguyệt Sương bày mưu hại cậu, cậu lại không màng đến hiềm khích trước đó thông cảm cho nỗi khó xử của Thiết Nguyệt Sương. Có được một người bằng hữu như Mạnh Nhạc Thiên đã hơn có được rất nhiều bằng hữu khác rồi.


Vừa nghĩ theo cách này, trong lòng Tuyết Vô Ngã đã thấy thả lỏng hơn hẳn, “Mạnh huynh, nếu như Hàn Nguyệt khám phá ra được bí mật của gương cổ, cho dù ngươi làm gì thì cũng nhất định phải mang ta theo.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ không cần mấy người nói đâu, không có chuyện tui thả cái auto buff hình người như mấy người chạy đi đâu, nhe răng cười một tiếng nói: “Đó là đương nhiên rồi.”

Tuyết Vô Ngã cười đáp lại, mặt hơi ửng đỏ, cụp mắt nói nói: “Ta muốn…”

Nhạc Thiên đã hiểu, kéo cổ áo ra, “Đến đây đi.”

Tuyết Vô Ngã nằm lên.

Mùi vị thơm ngọt truyền vào trong miệng, Tuyết Vô Ngã dùng sức m*t khẽ, cơ thể bên dưới thoáng run nhẹ lên. Tuyết Vô Ngã cảm thấy hơi nóng, từ sau ngày Mạnh Nhạc Thiên bị trúng thuộc đó, Tuyết Vô Ngã thấy mình có phần biến chất với chuyện hút mỗi ngày này. Dường như có thêm một chút gì đó, ngoài trừ thơm và ngọt ra, thì còn tí, tí…

Môi của Tuyết Vô Ngã bất tri bất giác từ trên vết thương thoáng dịch chuyển lên trên.

Nhạc Thiên quay mặt sang, nắm mái tóc đen của Tuyết Vô Ngã, con ngươi đen láy thấm nước buông xuống, “Đủ rồi sao?”

Tuyết Vô Ngã ngẩng mặt lên, “Đủ rồi…”


Nhạc Thiên rất muốn rắc ít thính, nhưng vẫn nhịn được, ngửa đầu buông mái tóc đen của Tuyết Vô Ngã ra, thấp giọng nói: “Tuyết huynh, đừng sợ, dù sao đi nữa, ngươi sẽ luôn có người bằng hữu là ta đây.”

Tuyết Vô Ngã nửa chống người dậy, vẻ mặt chợt biến ảo, chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Nhạc Thiên thấy hắn bất động, bèn đẩy hắn một cái, nói: “Đi xem xem Nguyệt Sương thế nào rồi.”

Tuyết Vô Ngã chậm rãi đứng dậy, “Được.”

Nhạc Thiên hỏi thăm một người hầu già trong Hàn Nguyệt Sơn trang, cụ già chỉ đường cho hai người. Cả hai vừa nói chuyện vừa đi đến phòng của Thiết Nguyệt Sương.

Nhạc Thiên nói: “Nguyệt Sương cũng thật là, thích sư thúc của mình thì sao chứ. Trên đời này người yêu nhau vốn chẳng ngại thân phận địa vị, cha ta là Quỷ Y, mẹ ta chỉ là một người bán thịt heo, không phải vẫn là một đôi thần tiên quyến lữ như thường à. Sợ người ngoài nói cái gì chứ, cứ quang minh chính đại, có phải chuyện thương thiên hại lý đâu.”

Tuyết Vô Ngã chậm rãi nói: “Sư thúc của cô ta xem như là trưởng bối của cô ta.”

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, “Không ngờ là cũng cổ hủ như vậy.”

Tuyết Vô Ngã nói: “Không phải là ta phản đối cô ta, chỉ là có thể hiểu được chỗ khó xử của cô ta.”

Nhạc Thiên hừm một tiếng hỏi, “Nếu có một ngày ngươi cũng thích một người ngươi “Không nên thích” thì sao?”

Tuyết Vô Ngã phút chốc im lặng, bỗng nhiên dừng bước.

Nhạc Thiên bước ra một bước, mới phát hiện Tuyết Vô Ngã đang dừng ngay tại chỗ, nhướng mày ngoái lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tuyết Vô Ngã sợ hãi trước bản thân mình.

Vừa rồi khi Mạnh Nhạc Thiên nói tới “người không nên thích” thì trong đầu của hắn lại hiện lên một gương mặt.

Gương mặt đó đang dịu dàng nhìn hắn, vừa thân thiết vừa động lòng người, từng chút từng chút lo lắng, “Tuyết huynh, ngươi có chuyện gì thế?”

Tuyết Vô Ngã há miệng, qua một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Không có gì.”

Nhạc Thiên thấy Tuyết Vô Ngã từ sau khi gặp Hàn Nguyệt tiên sinh vẫn luôn khác thường, thật ra cậu cũng rất tò mò quá khứ của Tuyết Vô Ngã, chuẩn bị chờ Hàn Nguyệt nghiên cứu gương cổ xong đến hỏi Hàn Nguyệt cho rõ ràng.

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng đi theo Mạnh Nhạc Thiên tới cửa phòng Thiết Nguyệt Sương. Nhạc Thiên đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc bèn thả xuống, quay lại khoát khoát tay với Tuyết Vô Ngã, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, trong phòng vang lên một tiếng la to, “Nếu như người có chuyện gì, thì con cũng không sống nổi!”

Nhạc Thiên không ngờ rằng Thiết Nguyệt Sương cũng có lúc lớn tiếng đến vậy, phút chốc cứng ngắc tại chỗ, nở một nụ cười ẩn ý sâu xa với Tuyết Vô Ngã, vẫy vẫy hắn chậm rãi rời đi. Đi đến chỗ cách phòng của Thiết Nguyệt Sương tương đối xa rồi mới mới cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Nguyệt Sương gào rống kêu thét như thế đấy, trước giờ cô ta lúc nào cũng mềm mại như liễu rủ trong gió.”

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Cô ta rất quan tâm đ ến sư thúc của mình.”

Nhạc Thiên thở dài xa xăm, “Ta mong hai người có thể ở bên nhau là tốt rồi.”

Tuyết Vô Ngã không kiềm được đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc đen của cậu, Nhạc Thiên chớp mắt quay mặt sang nghi hoặc nhìn hắn, ngón tay Tuyết Vô Ngã cuộn tròn thấp giọng nói: “Ngươi là người bạn tốt.”

“Ngươi cũng khá tốt.” Nhạc Thiên đấm đấm lồ ng ngực Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã bị cú đấm chẳng có mấy sức lực đó đấm cho lòng dạ tê dại, dường như hắn không phải người bằng hữu được như vậy…

__

(1) Cận hương tình khiếp: 近乡情怯. Có nghĩa là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp. Tất thảy những đổi thay của quê hương thường khiến ta vừa vui mừng nhưng đồng thời lại cảm thấy lâng lâng khó tả.

__

Không hề ghẹo nha.