Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 242: Thế giới 16: Vũ công 12




Nhạc Thiên đưa mắt nhìn Edmond lái xe rời đi, quay mặt lại lập tức nhìn thấy một chiếc xe việt dã vô cùng ngầu vô cùng quen mắt, đang đậu ở ven đường cảm giác tồn tại trăm phần trăm.

Nhạc Thiên kéo sát áo khoác mỏng vào người, không nhanh không chậm đi tới trước cửa sổ xe.

Diêm Chức Vân cách ô cửa kính không mảy may nhúc nhích nhìn Minh Nhạc Thiên dừng bước.

Hai người cách nhau một ô cửa, Nhạc Thiên chỉ có thể nhìn thấy đường nét hình dáng của mình phản chiếu trên kính xe, mái tóc vàng hơi rối dáng hình nhỏ nhắn, ai nhìn không khen một tiếng đáng yêu? Thế là hướng về cửa kính xe giơ nắm tay lên đặt bên môi hết sức ra vẻ nhỏ giọng ho hai cái.

Cửa kính xe màu đen từ từ trượt xuống, sắc mặt Diêm Chức Vân tối đen, hờ hững lên tiếng hỏi: “Bị bệnh?”

Khóe mắt Nhạc Thiên ửng đỏ, mũi cũng hồng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không sao.”

Trong lòng Diêm Chức Vân hơi khó chịu, nói thẳng: “Bệnh thì nói là bệnh thôi, tại sao phải nói là không sao?”

Nhạc Thiên giương mắt liếc hắn một cái, vành mắt ửng đỏ, mũi hít một cái, xoay người đi rất dứt khoát.

Diêm Chức Vân sửng sốt, hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, nhanh chóng bước xuống xe, bước vội vài bước bắt lấy cánh tay Minh Nhạc Thiên, cau mày nói: “Đi bệnh viện.”

“Đi rồi, không sao cả.” Nhạc Thiên từ từ giơ cánh tay lên, hất tay của Diêm Chức Vân, đi về phía chung cư.

Diêm Chức Vân bước nhanh một bước đuổi theo.

Nhạc Thiên ngoảnh mặt lại, yên lặng nhìn Diêm Chức Vân không nói lời nào.

Diêm Chức Vân hít sâu một hơi, “Tôi đến lấy quần áo để ở chỗ cậu.”

Nhạc Thiên: “…dạ.” Anh cho cưng cái bậc leo xuống đó.

Đã rất lâu Diêm Chức Vân không đến căn chung cư cao cấp sang trọng này, lần trước đến đây còn ngủ chung một giường với Minh Nhạc Thiên. Diêm Chức Vân nhìn bóng lưng gầy gò của Minh Nhạc Thiên, không biết tại sao mặt lại hơi đỏ lên.

Nhạc Thiên mở cửa, Diêm Chức Vân đi vào theo, Nhạc Thiên vừa định đổi dép, thì điện thoại trong túi reo lên, cậu lấy ra xem thử rồi trực tiếp bật loa ngoài, mở tủ giày ra lấy dép để thay.

Giọng nói trầm thấp từ tính của Edmond vang lên từ trong điện thoại, “Cục cưng, dưới nhà gió lớn, em lên lầu chưa?”

Nhạc Thiên tùy ý trả lời: “Anh phiền chết đi được, lên rồi.” Trong giọng nói có loáng thoáng chút làm nũng.

Tiếng cười dịu dàng của Edmond truyền đến, “Ngoan, em đang bệnh đó, ngủ thêm chút nữa đi, đắp chăn dày một chút.”

“Anh có thấy phiền không,” Nhạc Thiên đổi sang dép lông, thẳng tay đóng tủ giày lại, không có ý định lấy dép cho Diêm Chức Vân, nói với điện thoại, “Nếu như anh thật sự không yên tâm, thì quay lại ngủ chung với em luôn đi?”

Edmond lại nở nụ cười, cưng chiều nói: “Sợ bị em vẽ đuôi heo lên mặt.”

Nhạc Thiên đỏ mặt trong nháy mắt, thấp giọng nói: “Em cúp đây.”

Edmond dịu giọng hỏi: “Hôn một cái?”

“Hôn cái đầu anh.” Nhạc Thiên trực tiếp cúp điện thoại, miệng nhỏ giọng mắng đồ khùng, hoàn toàn coi Diêm Chức Vân sau lưng thành người vô hình. Cúp điện thoại xong đi thẳng vào trong nhà.



Diêm Chức Vân đứng yên, chỗ cửa vào của nhà Minh Nhạc Thiên không quá lớn, Diêm Chức Vân từ tốn đút tay vào túi áo khoác ngửa mặt lên trời không tiếng động “ha” một tiếng.

Hệ thống hết sức khinh bỉ trước hành vi lợi dụng anh ruột của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lấy áo khoác của Diêm Chức Vân trên giá áo trong phòng ngủ xuống, vẻ mặt đầy bình thản, “Tao làm sao nào? Nếu như hắn không thích tao thì sẽ không ghen thôi, tao có có vấn đề gì?”

Hệ thống: …cãi chày cãi cối.

Con người là động vật có tính cạnh tranh, tốc độ trở mặt của Nhạc Thiên nhanh như vậy, kiểu con ông cháu cha như Diêm Chức Vân không cảm thấy khó chịu mới là lạ.

Khuôn mặt cười hề hề của Nhạc Thiên khi từ phòng ngủ bước ra thì thay đổi hoàn toàn thành vẻ mặt “không quen biết mấy người”, cụp mắt lề mà lề mề rề rề rà rà đi tới trước mặt Diêm Chức Vân, giơ tay ra đưa áo khoác.

Diêm Chức Vân không nhận, Nhạc Thiên ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt Diêm Chức Vân tĩnh lặng sâu thăm thẳm, Nhạc Thiên bị đôi mắt sâu hút của hắn nhìn đến giật mình, hàng mi buông xuống, “Áo của anh.”

Diêm Chức Vân xoay người, bàn tay chầm chậm rút ra khỏi túi áo, tay đưa ra song không nhận lấy cái áo, mà hai bàn tay nắm chặt cánh tay của Nhạc Thiên, hơi kéo cậu đến gần. Nhạc Thiên bất ngờ bị hắn kéo lại, cầm áo khoác của hắn giơ lên trước ngực vào tư thế phòng ngự.

Đôi mắt của Diêm CHức Vân sâu tựa biển, khi nhìn chăm chú vào người khác sẽ khiến người ta vô thức chìm đắm vào, hắn thấp giọng nói: “Minh Nhạc Thiên, lúc nào cậu cũng không thành thật như thế sao?”


Yết hầu Nhạc Thiên hơi lăn lăn, nghiêng mặt không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Em trả áo lại cho anh.”

Ánh mắt của Diêm Chức Vân rơi lên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của cậu. Minh Nhạc Thiên mang một gương mặt thuần khiết vô hại, có thể dễ dàng lừa người ta, Diêm Chức Vân hơi cong môi, “Từ lần đầu tiên gặp tôi, cậu vẫn luôn mưu mô bày trò, ra vẻ yếu thế, làm nũng, dây dưa như gần như xa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào…”

Mỗi một câu hắn nói ra, Nhạc Thiên càng cúi thấp đầu một chút, gần như là thấp đến ngực.

Diêm Chức Vân nhìn thấu cậu, hẳn là ngay từ ban đầu đã không nhìn nhầm rồi.

“Bây giờ tôi chỉ cần cậu thành thật một lần thôi,” Diêm Chức Vân cũng cúi đầu theo cậu, cách rất gần thấp giọng hỏi, “Người đàn ông lúc nãy là ai? Trả lời tôi đàng hoàng.”

Nhạc Thiên cắn môi, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Anh em, anh trai ruột.”

Nhạc Thiên không nhìn thấy, trong giây lát đó vẻ mặt của Diêm Chức Vân dịu dàng đến chừng nào. Bàn tay đang nắm cánh tay Minh Nhạc Thiên từ từ di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt v e bờ vai cậu, “Ngẩng đầu lên nhìn tôi.”

Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, bởi vì cảm nên viền mắt và đầu mũi hơi ửng đỏ lên, con ngươi màu nâu được hơi nước làm ướt, cứ như là giọt nước đụng nhẹ là vỡ tan. Diêm Chức Vân khẽ thở dài, trong vẻ mặt như sắp khóc nấc lên của Nhạc Thiên từ từ cúi người xuống, khi hai đôi môi chạm nhau thì con ngươi màu nâu của Nhạc Thiên phút chốc phóng to lên, sau đó vô thức nhắm hai mắt lại.

Đó là một cái hôn rất nhẹ rất nhẹ, ngay khoảnh khắc đôi môi của hai người chạm nhau nhịp tim của Diêm Chức Vân tức khắc gia tốc lên đến cực hạn, nỗi kích động trở nên rõ ràng, khiến cho adrenalin tăng vọt trong cơ thể hắn, từ thân đến tâm hắn đều đang réo lên một sự thật hắn vẫn luôn trốn tránh.

“Đáp lại cho sự thành thật của em,” Diêm Chức Vân chống trán mình lên trán cậu nhẹ giọng nói, “Minh Nhạc Thiên, em thích anh.”

Giọng điệu của hắn chắc chắn mà kiên định.

Nhạc Thiên mấp máy môi, vẻ hoảng loạn và lúng túng lướt qua trên mặt, “Em, em không có…”

“Vậy thì tại sao lúc nãy lại nhắm mắt?” Diêm Chức Vân thấp giọng hỏi, “Tại sao trăm phương ngàn kế dụ anh lên đây, để anh ghen với anh trai của em?”

Nhạc Thiên ngơ ngác nhìn Diêm Chức Vân, không nói được dù chỉ một câu.

Một tay Diêm Chức Vân rút điện thoại trong túi ra, trên màn hình là cuộc nói chuyện trên wechat của hắn với Tề Tiêu trong lúc Nhạc Thiên đi lấy áo.

—— “Minh Nhạc Thiên có anh em gì không?”


—— “Hỏi chuyện đó làm gì? Nhạc Thiên có một anh trai, hình như tôi từng nghe em ấy nhắc đến, ở nhà quản lý chuyện kinh doanh của gia tộc.”

Nhạc Thiên: …anh hai, IQ của anh có bật hack không vậy?

Diêm Chức Vân nhếch miệng lên thành nụ cười khẽ, “Muốn anh ghen? Tại sao?”

Sau khi Nhạc Thiên á khẩu không trả lời được thì trợn mắt lên nhìn Diêm Chức Vân, hơi cất cao giọng nói, “Vậy tại sao khi nãy anh lại hôn em? Không phải anh ghét em sao? Cố tình đùa bỡn với em?”

Diêm Chức Vân ngắm nhìn cậu, bình tĩnh trả lời: “Anh thích em.”

Con ngươi Nhạc Thiên hơi phóng to lên, hoảng loạn trên mặt đã không thể che giấu được nữa.

“Em xem, làm một người thành thật cũng không có gì không được.” Diêm Chức Vân lại cúi đầu hôn lên môi Minh Nhạc Thiên một cái nữa. Lần này hắn dịu dàng song không cho phép từ chối cạy môi của Minh Nhạc Thiên ra, trốn tránh của Minh Nhạc Thiên hoàn toàn không có tác dụng dưới thế tiến mạnh mẽ của hắn, rất nhanh đã biến thành thuận theo. Hai người môi lưỡi quấn quýt, Diêm Chức Vân chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, thì ra thật sự đã lọt vào Động Bàn Tơ rồi.

Diêm Chức Vân cúi thấp đầu lại mổ nhẹ vào trán Minh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Sao chỉ có một cái áo khoác, qu@n lót của tôi đâu.”

Mặt Nhạc Thiên lập tức đỏ ửng, “Vứt rồi.”

“Lại nói dối nữa…” Một tay Diêm Chức Vân ôm eo của cậu, vỗ nhè nhẹ vào thắt eo cậu, “Cho em thêm một cơ hội nữa.”

“Trong phòng tắm…” Nhạc Thiên buông mắt tránh né trả lời, hai má hây hây phớt đỏ.

Ánh mắt Diêm Chức Vân sâu thẳm, “Có lấy qu@n lót của anh làm chuyện xấu không?”

Nhạc Thiên ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Không có!”

Hệ thống: …nó làm chứng, có…

Mắt Diêm Chức Vân lấp loé mấy lần, bỗng bật cười, một tay buông Minh Nhạc Thiên ra, mở tủ giày, nhìn thấy bên trong có một dép màu xám được xếp ngay ngắn bèn hỏi: “Vẫn chờ anh đến?”

Nhạc Thiên há miệng mấy lần, nhưng dưới ánh mắt sâu hút gần gũi của Diêm Chức Vân thì dứt khoát chọn im lặng.


Ngầm chấp nhận thì tốt hơn nói dối theo bản năng rất nhiều, Diêm Chức Vân không muốn ép cậu thừa nhận, đổi dép xong rồi trực tiếp ôm vai Minh Nhạc Thiên, đẩy cậu lên ghế salon ngồi xuống.

Trên tay Nhạc Thiên còn ôm áo khoác Diêm Chức Vân, như là cái áo trong ngực có thể làm lá chắn che chở cho cậu vậy.

Người thật ở ngay trước mặt rồi, còn ôm áo khoác làm gì nữa, Diêm Chức Vân thầm nghĩ, đặt hai nắm tay lên đầu gối, khom lưng kiên trì hỏi: “Bắt đầu thích anh từ khi nào?”

Nhạc Thiên chậm rãi nâng áo khoác trong lòng lên, che nửa mặt mình lại, chỉ để lộ ra đôi mắt bị che phủ dưới hàng mi dày, trốn trong áo khoác rầm rì trả lời: “Không biết.”

Diêm Chức Vân rất hài lòng với câu trả lời đó. Tâm tình khi thích một người phải là như vậy, không biết bắt đầu để ý người trước mặt từ khi nào, thấy cậu cố tình chơi đùa mưu mô vẫn không tức giận mà chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm biết rõ cậu có khả năng thoát được nhưng trong lòng vẫn căng thẳng. Vì nhìn thấy cậu nở cười chân thật như thế trước mặt người khác, vừa động lòng vùa chua xót.

Rồi cả cảm giác mừng rỡ khi phát hiện tất cả những tính toán của cậu là để giành được tim mình.

Diêm Chức Vân nhìn thấy Minh Nhạc Thiên co người thành một cục, vô cùng muốn cậu kéo vào lồ ng ngực mình giày vò một trận cho thỏa thích, sao… sao lại khiến người ta thích thế chứ…


Chắc hắn bị điên mất rồi chứ không thì tại sao lại thích một người hoàn toàn khác biệt với mình như vậy?

“Minh Nhạc Thiên,” Giọng nói của Diêm Chức Vân hơi khàn, “Chúng ta… yêu nhau một lần thật chân thành được không nào?”

Nhạc Thiên ôm áo khoác của Diêm Chức Vân siết chặt vai, cúi đầu lông mi hơi lấp lóe.

Trong khoảng thời gian cậu im lặng đó, Diêm Chức Vân gần như ngừng thở, sau đó hắn nhìn thấy mái tóc vàng xù gật một cái.

Phút chốc pháo hoa nổ tung trong lòng.

Diêm Chức Vân điềm đạm nói: “Đừng ôm áo khoác, ôm anh.”

Nhạc Thiên nghiêng khuôn mặt đã đỏ au, nhỏ giọng nói: “Vì sao không phải là anh ôm em.”

Diêm Chức Vân bật cười, Minh Nhạc Thiên quả nhiên vẫn là Minh Nhạc Thiên, đứng dậy tiến về phía trước dang rộng hai cánh tay, từ tốn nói với Nhạc Thiên đang rúc mình trên ghế salon chớp chớp mắt: “Phải ôm chặt hơn lúc ôm anh trai em nữa nhé.”

Nhạc Thiên vứt áo khoác xuống, lợi dụng khả năng bật nhảy xuất sắc ào một cái nhảy vào trong ngực của Diêm Chức Vân, hai chân quấn hông của hắn, hai tay ôm cổ của hắn, tròng mắt chuyển động, cười trêu: “Không phải anh Diêm không ghen sao?”

“Em muốn anh ghen thì anh phối hợp một chút.” Diêm Chức Vân bình tĩnh nói, chứ sẽ không nói ra chuyện lúc hắn ngồi trong xe trước đó đã tức đến mức tay run lên bần bật, rồi lại vì không hiểu tại sao tay mình run nên càng tức giận hơn.

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn, chôn mặt mình vào bả vai của hắn, hai tay Diêm Chức Vân đỡ cậu, thấp giọng nói: “Sau này không được như vậy nữa, anh mong em sẽ luôn là con người chân thật nhất khi ở trước mặt anh.”

“Em sợ… anh Diêm sẽ không thích con người thật của em.” Nhạc Thiên nhỏ giọng nói.

Sở dĩ Minh Nhạc Thiên thích giả vờ yếu đuối như vậy, hư vinh lại còn thích so đo hơn thua với người khác, thật ra là bởi vì ở sâu trong lòng của cậu ta có nỗi tự ti, càng nhiều hơn là sợ hãi mất đi không thể xua được.

Diêm Chức Vân thấp giọng nói: “Không phải em chỉ là thích nói dối, hư vinh, thích vờ yếu đuối, mưu mô tính toán…”

Nhạc Thiên ngẩng mặt lên lườm hắn, lửa giận bốc lên trong ánh mắt.

Diêm Chức Vân khẽ cười một tiếng, hơi rướn cổ hôn một cái lên môi Minh Nhạc Thiên, bình tĩnh hỏi: “Anh biết hết rồi, nên không cần sợ.”

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn cúi thấp đầu, “Vậy còn những cái anh không biết thì sao?”

“Ví dụ?…” Diêm Chức Vân lại đỡ cậu lên cao hơn, bờ m ông mềm mại ngồi trên cánh tay cường tráng của hắn, hắn nhẹ giọng nói, “Háo sắc?”

Nhạc Thiên mắc cỡ đỏ mặt vùi sâu vào lồ ng ngực của hắn, “Anh… anh không được nói lung tung.”

“Ha ha, ” Diêm Chức Vân nghiêng mặt, dùng cằm cọ cọ vành tai của cậu, “Là ai cố tình không nói nút nước nóng ở đâu cho anh biết, để đến nhìn xem anh tắm rửa? Ai bảo anh ngủ chung? Ai sáng sớm giả bộ chưa tỉnh ngủ vấp ngã định hôn anh?”

Nhạc Thiên tức giận ngẩng đầu lên nói: “Anh biết! Cố tình cười nhạo em?”

Diêm Chức Vân gật đầu, “Ừm, biết hết.”

Nhạc Thiên: “Anh…”

Diêm Chức Vân cong môi cười, “Biết hết, nhưng không phải vẫn tự nguyện bước vào bẫy của em sao?”