Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 136: Một thế giới rộng lớn 22




Lý Năm lại nói tãn mạn vài câu về cảnh sắc phố phường và dân sinh, hắn biết Hoàng Hùng thích nghe những thứ này, mỗi tội công việc của một minh chủ vốn đã nhiều lại thêm buổi giao thời rối ren dồn ép, quả thật không cho hắn có thời gian bứt ra ngoài.

Hoàng Hùng nghe như say như sưa từ những lời đồn thổi giữa cánh tiểu thương và khách vãng lai, đến các cuộc bàn tán thời sự quân chính trên bàn ăn tửu lâu khách sạn, và gần đây nhất là cuộc đối đầu giữa vị Hứa Cống và một bầy trẻ nhỏ trong đó có con gái của lão nho Cát Kiệt.

Đợi đến tối muộn khi Lý Năm rời đi, Hoàng Hùng quay lại bàn làm việc, từ trong hộc bàn rút ra một quyển sổ, lật vèo đến đúng trang đang viết dỡ.

Mỗi lần đều như vậy, sau khi nói chuyện trời trăng mây gió chó chạy qua đường với Lý Năm, Đinh Ba hoặc ai đó thân cận đáng tin cậy xong là Hoàng Hùng lại viết vào quyển sổ này thêm vài dòng.

Những thứ được viết lần này là:
“Trung Nguyên Nho môn sĩ phu xuất thân Giang Nam.
Cải tổ quan chế, chuyên môn hóa, phân quyền.
Thần đồng, cơ chế phát hiện và sớm bồi dưỡng”

Viết xong, cẩn thận đọc lại mấy lần, Hoàng Hùng chợt phát hiện những dự định ứ đọng từ nhiều lần trước cộng lại không ít.

Hắn hiếm khi xoa trán nhăn mày nhưng lần này cơ thể cũng khó thoát khỏi bản năng vốn có tạo ra bởi áp lực vô hình của núi công việc.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu, nếu không phải đèn còn sáng thì có lẽ chẵng ai nghĩ trong phòng có người.

Trước khi thổi tắt đèn về phòng nghĩ ngơi, Hoàng Hùng ghi thêm vài chữ vào quyển sổ ghi chú:
“Dân ý hội nghị, Chính Phủ chuyên ngành”
Cùng với một dấu X to lớn quẹt bỏ trang tiếp theo.

Tập hồ sơ mà Nguyễn Minh Đăng để lại cũng an vị trong ngăn kéo hộc bàn.

Hoàng Hùng vừa mới từ bỏ dự định tự mình quán xuyến hết thảy chi tiết trong việc này.

Hắn lựa chọn tin tưởng vào năng lực chuyên môn của Tự Vệ Quần, bao gồm tầm nhìn thời cuộc của Nguyễn Minh Đăng lẫn kinh nghiệm của Phạm lão, tin tưởng bọn họ có năng lực chia sẽ áp lực với mình trong phạm vi chuyên môn của họ.

Phương hướng giải quyết đã được đưa ra, việc còn lại chỉ là đắp nặn một bản kế hoạch sao cho không lạc hướng.

Hoàng Hùng đòi hỏi không nhiều, đừng quá nát là được, bởi đây là cơ hội để Tự Vệ Quân chứng minh mình không phải một khuôn mẫu với Huyền Kính Ty, là những người hùng bảo vệ muôn dân mà không phải một đám tay chân của kẻ thống trị.

Nếu ngay cả việc ấy mà đám cao tầng của Tự Vệ Quân cũng không làm được thì thà hủy bỏ hành động lần này rồi chờ cải tổ xong lại tính sau.

Cưỡng ép khiêng nhiều vác nặng hơn sức của mình, ngoài tự hại thân và cản trở người khác ra thì có thể được cái gì?!

Muốn cẩn thận, trước phải lượng sức.

------------

3 ngày sau, trụ sở Đại Nam Đồng Minh Hội, bên bờ ao sen.

Một bộ bàn ghế gỗ được dọn đến chiếm cứ vị trí mà bình thường là nơi trống trãi chuyên bị minh chủ của Hội Đồng chọn trúng để ... hất đồ ăn cho cá.

Vị minh chủ ấy hiện giờ đang ngồi hí hoáy viết lách phiên dịch ý tưởng trong đầu mình ra chữ latin viết vào mặt giấy.

Làm thế giới khí vận chi tử, hắn có được năng lực học tập và thấu hiểu đối với quy luật vận hành của thế giới này, bất kể đó là ngôn ngữ của tự nhiên hay là ngôn ngữ của nhân loại.

Nhưng khí vận bản thân cũng chỉ là một loại quy tắc, không có khả năng hoàn toàn khống chế được sự vận hành của tự nhiên, vậy nên thi thoảng vẫn có những làn gió thu nhè nhẹ thổi qua hà vào lỗ chân lông từng luồng hơi lạnh đượm sắc quạnh hiu của cảnh vật.

Gặp thân thể khỏe mạnh ấy không phản ứng gì với mình mà chỉ chăm chăm vào mặt giấy, những nàng gió tinh nghịch chuyển hướng công kích vào ‘tình địch’.

Mép quyển sổ bất chợt bị hất lên lất pha lất phất như thể đang vẫy chào ai đó, suýt chút nữa làm lem mực viết.

Hoàng Hùng vừa từ trong ngăn bàn lấy ra một nghiên mực không dùng đè lên mép giấy thì cũng là lúc có 3-4 bóng người hiện lên sau ngõ quẹo xa xa, đang hướng lại gần đây.

Thế là hắn quả quyết đóng lại quyển sổ, nhét vào ngăn bàn rồi rời khỏi chỗ ngồi.

“Lãnh tụ,
— QUẢNG CÁO —

Ngài trốn thật kỹ.
Toàn thành đều nháo nhào đi tìm ngài!”
-Ấy là một giọng nam lớn tuổi, sắc thái tuy hóm hỉnh nhưng âm điệu thâm trầm se lạnh không khác gì sương gió mây mù những độ thu đông.

“Phạm lão chớ trách!
Quả thật không tránh không được.
Bọn họ tìm ta tất có sở cầu.
Tà mặc dù mong họ được như ý nguyện nhưng lực bất tòng tâm.
Ta giúp một bên thì các bên con lại sẽ nghĩ thế nào?
Việc này đi trái với phương châm lãnh đạo của ta, chi bằng từ đầu không giúp!”
- Hoàng Hùng niềm nỡ bước lại gần nắm lấy tay ông lão nói tiếp:

“Phạm lão,
Ngoài trời gió lạnh, chúng ta vào nhà rồi nói”

Ông lão cảm nhận nhiệt lượng ấm áp mà ôn hòa truyền vào người mình thì giật mình không thôi nói:
“Hậu sinh khả úy!
Ngươi so cha ngươi năm đó còn cường mạnh hơn nhiều.
Cho dù là Hán Thăng ở ngươi tuổi này cũng không thể khống chế khí lực tinh dịu như ngươi vậy”

Sau đó lại lắc đầu cười khẩy nói:
“Nhưng ta cũng không nhận mình già.
Mỗi ngày vẫn ăn đủ ba bữa, thịt rau không kiêng cử gì, vì sao phải sợ nắng gió?!
Lại thủy đình ngồi đi, chớ để đám bé con này coi thường ta”

Nói độ tự mình bứt rời khỏi tay Hoàng Hùng, bước về phía cầu nối tới mái thủy tạ.

Bước đi của ông lão vững chãi, nhìn như từ tốn mà lại nhanh thoăn thoắt.

Hoàng Hùng vội nói:
“Để ta đi kêu Hướng Dương pha chút trà ấm!”

Phạm lão từ trong đình gọi với ra:
“Công sự đề huề, nhanh lẹ rồi đi, trà nóng trà nguội làm gì?!”

Đám thanh niên nam nữ phía sau cũng không lạ gì tính cách của thầy mình, lắc đầu thu liễm bớt sắc thái cười đùa, nối gót nhau đi lên cầu.

Hoàng Hùng thở phì nhẹ nhõm, nở nụ cười chứng tâm an lành nguyện làm đuôi sau chót, không một chút phật lòng.

Hắn biết Tự Vệ Quân đã hiểu ý hắn, hoặc chí ít là Phạm lão hiểu, mấy ‘bé’ không hiểu khắc có Phạm lão dạy dỗ, không đến phiên hắn phiền lòng.

Quả nhiên, xem xong kế hoạch và nghe qua cao tầng Tự Vệ Quân giải thích từng chi tiết, Hoàng Hùng cực kỳ ưng ý, lấy ra con dấu đóng cái rẹt xong luôn.

Nhìn đám thanh niên nam nữ mang theo trọng trách và tín nhiệm hiên ngang bước đi xa, lão đầu họ Phạm thăm thẳm thở dài:
“Không nhận mình già không được.
Cũng đã đến lúc tre già dời sang bên cho măng xanh hướng lên trời”

Hoàng Hùng buồn cười mỉa mai:
“Phạm lão chớ nói như vậy.
Đám ‘bé’ con tuy có năng lực đảm đương nhưng hãy còn khuyết thiếu kinh nghiệm.
Vẫn cần thế hệ trước như ngài dìu dắt một đoạn đường.
Thời cuộc biến thiên từng ngày, ngài còn chưa nghỉ hưu được đâu”

Lão đầu không quay đầu lại, vẫn đứng bên ngoài dõi mắt theo những bóng lưng bé nhỏ khuất dần sau khúc quẹo, chỉ có giọng lanh lãnh truyền vào phòng theo gió thu xào xạc:
“Tính theo vai vế thì ngươi so bọn họ còn nhỏ một cấp.
Nếu bọn họ là ‘đám bé con’ thì ngươi chỉ tính mới lọt lòng”

Hoàng Hùng chưng hửng, nhất thời không biết đối đáp thế nào.

Ngẫm lại thì lời lão đầu này nói cũng không sai.

Phạm lão tên thật Phạm Quốc Danh, thuộc một dòng Lạc Tướng lâu đời, truyền thừa không dưới ngàn năm.
— QUẢNG CÁO —

Theo như Phạm bà bà từng kể với Hoàng Hùng thì gia phả họ Phạm hiện nay có ghi lại tổ tiên từng xuất hiện bậc dũng sĩ sát cánh bên cạnh Phù Đổng Thiên Vương chống Ân Thương, lập công vang dội, được nhân dân suy tôn Đại Vương, được Hùng ban hiệu Quốc Lang.

Đến thời Hùng Vương thứ 18, dòng tộc này sinh ra đời tận 3 vị Lạc Tướng kiệt xuất nối nghiệp nhà giúp nước, có thể nói là đủ để xếp số 1, số 2 trong các dòng Lạc Tướng lúc bấy giờ.

An Dương Vương trước khi thất bại, đúc trống đồng di dời truyền thừa của dân tộc Bách Việt, dòng tộc khi ấy có Lạc Tướng tên Phạm Gia, nhận lệnh An Dương Vương chặn đường truy đuổi của Nam Triệu, bảo vệ những người rút lui lên núi rừng Tây Bắc.

Phạm Gia xây trận địa dựa vào sông Đáy, cho phụ nữ trẻ em người gia qua sông rồi dìm thuyền hủy cầu thề tử chiến không lùi, họ Phạm phần thì hi sinh, phần thì bị Nam Triệu bắt giữ.

Chiến tử tự nhiên đoạn tuyệt truyền thừa, không cần phải nói nhiều làm chi cho thêm phần thương tiếc.

Phạm bà bà thuộc về chi mang theo truyền thừa của dân tộc rút lui lên núi rừng, cũng trở thành một trong những Lang Đạo trong Hội Đồng Môn Lang hiện nay.

Còn chồng của bà, Phạm Quốc Danh, lại là con cháu đời sau của những người bị Nam Triệu bắt giữ.

Bởi vì Phạm Gia lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Triệu Đà, mà tên gọi ấy dịch trại qua ngôn ngữ của người phương Bắc lại thành ‘nhà họ Phạm’, thành thử chính quyền Nam Triệu khi thống kê dân số thì tiện tay đem Phạm ghi nhận làm họ của chi ấy.

Trãi qua mấy phen thăng trầm lên xuống, đến thời Trưng Vương, dưới sự chủ trì của Lạc Hầu Thi Sách, đền Ngọc Lâm bắt đầu được xây dựng, Hán Việt và Môn Việt trao đổi ngày càng mật thiết, nhận tổ quy tông cũng nhiều, để thuận lợi cho hoạt động khởi nghĩa, rất nhiều người Môn cũng khoác lên họ của phân chi Hán Việt của mình dưới đồng bằng.

Dòng họ Phạm cũng chính thức ghi vào Ngọc Lâm quốc phả từ đấy!

Mấy chục năm trước, khi Lạc Long bỏ làng đi bụi, người thầy trong chốn sương gió giang hồ đầu tiên của hắn chính là Phạm Quốc Danh, ông cũng là người đưa đường dẫn lối cho Lạc Long đến với hội đồng Môn Lang rồi thì đền Ngọc Lâm.

Sau khi Hoàng Dung phát hiện ra ‘Hùng hài 6 hiệp’ có vấn đề, lại thông qua bọn họ thành công bắt liên lạc lại với Lạc Long rồi đề lên dự định xây dựng tổ chức vô danh thì Lạc Long cũng thành công thuyết phục Phạm Quốc Danh đến làm thầy dạy huấn luyện thành viên của tổ chức.

Vậy nên dựa theo vai vế thì Hoàng Hùng phải gọi ông lão là sư công, gọi đám Nguyễn Minh Đăng, Lê Hướng Dương là sư thúc, cô cô.

Thậm chí nếu kéo thêm chút dây mơ rễ má vào thì đám 6 quái cũng phải gọi thế hệ đầu tiên của trường đào tạo vô danh là sư thúc, cô cô nốt.

Cho nên đây là hố của Lạc Long đào mà không chịu lấp, cực kỳ bẫy người!

Quả quyết kéo phe rồi đem nồi quăng lên đầu ông cha ở xa tít phương trời cóc cần biết ổng có bị gió thu thổi hắt xì hay không, Hoàng Hùng lập tức nói lãng sang chuyện khác:
“Phạm lão.
Ta vẫn luôn thắc mắc ngài và Phạm bà bà cùng chung tổ tiên đời thứ mấy”

“Víu víu, xào xào”
Trong bức tranh vần luật của thế giới, một cơn gió đìu hiu cuốn lên lá vàng khô, vẽ thành hình xoắn ốc, chà qua vỏ ngoài bức ‘tượng đá’ hình người.

Phạm Quốc Danh an tĩnh một hồi lâu rồi mở miệng:
“Hoàng thị bé con.
Ta không biết ta và nàng cùng chung tổ tiên đời thứ mấy.
Dựa theo gia phả, hai nhà chúng ta bắt đầu tách ra riêng từ thời An Dương Vương.
Ngọc Lâm quốc phả so gia phả trong nhà còn hoàn thiện hơn.
Nhưng ngay cả trong Ngọc Lâm quốc phả cũng không thể tra rõ những chi tiết lặt vặt xảy ra trước thời An Dương Vương.
Ta chỉ biết ...

Ngươi và cha ngươi giống nhau, đều cần ăn đòn!”

Rất may, không có án mạng xảy ra!

May hơn nữa, bởi vì hành động truy quét gián điệp chưa bắt đầu, trụ sở của Hội Đồng vẫn còn đang nằm trong sự tiếp quản của Tự Vệ Quân, cho nên không có tạp vụ viên hay người qua đường abcd nào đó vô tình trở thành nhân chứng cho sự biến lúc này, ... hú vía!

-----------

Cùng lúc này, một đám người nói giọng Ngô đang tụ tập tại tầng cao nhất của một tòa tửu lâu hạng sang thuộc vào hàng nhất lưu của Trường Sa nếu không tính Hoàng Lạc lâu.

Tầng này thường ngày vẫn bị bỏ trống hoặc chỉ dành riêng cho chủ nhân của tòa tửu lâu, những kẻ ở xa lắc tận miệt hạ du Trường Giang, cứ như thể cả tầng lầu chỉ là một viên ngọc quý đính lên chiếc mũ hòng tôn thêm phần quý khí thượng hạng cho cả tòa tửu lâu.

Kỳ thực đây cũng là chiêu trò kinh thương của đám thương nghiệp thế gia lão thành, kinh nghiệm đầy mình, bởi vì cho kinh doanh thêm một tầng lầu cũng chẵng bỏ bèn vào đâu với họ, nhưng để dành tầng ấy không dùng lại có thể vô cùng thích hợp cho những dịp đặc biệt cần tiếp đãi thượng khách.

Ví như hôm nay, một đám đồng hương đang cùng với trưởng giả trong nhà họp bàn chuyện đại sự, ngay cả chủ nhân của tòa tửu lâu cũng không dám tùy tiện bước lên xen vào, thậm chí còn tự mình xung phong đứng tại cầu thang tầng dưới để làm ‘bảo vệ soát vé’.

Thẩm lão bản ăn mặc tươi sáng gọn gàng, nghiêm túc đứng thẳng, thần thái hiền hòa tự tin, thi thoảng hơi mõi thì chỉ nhấc chân xoay vai vặn cổ mấy cái rồi lập tức quay lại tư thế, ngó lên tầng trên liếc liếc, không hề có ý định rời đi vị trí, cũng không hề có ý định kéo ghế tới ngồi, đám nhân viên có đến mấy lần khuyên nhũ đều bị hắn từ chối rời tìm cách sai xử đuổi đi, chỉ để lại những kẻ khôn khéo, khôi ngô và nghe lời nhất.

Xem chừng hắn quyết tâm xây dựng hình tượng đội ngũ lịch thiệp sạch sẽ triệu like!
— QUẢNG CÁO —


Đám nhân viên không dò la ra được tâm ý của ông chủ nhưng cũng không lạ gì cái tính ấy.

Thẩm lão bản tên gọi Thẩm Bảo, nói là lão bản nhưng kỳ thực chỉ là một thanh niên hơn 20 tuổi, vốn là con nuôi của một trưởng lão thuộc Ngô Hội Thẩm thị theo diện nuôi làm hầu cận tay chân cho con cháu dòng chính.

Tuy không có bất kỳ quyền thừa kế nào đối với gia nghiệp kếch xù, nhưng Thẩm lão bản lại có năng khiếu kinh thương xuất chúng bộc lộ từ rất sớm, từng được Mi gia thiên tài Mi Trúc khen là: “Nếu sinh cùng thời chưa chắc Hoàng nữ sĩ sẽ xem trọng ta hơn hắn”.

Thẩm thị là thương nghiệp thế gia, không phải nho học thế gia, tự nhiên vô cùng nguyện ý từ bỏ một người hầu khôn khéo để đạt được một cự thương tài giỏi.

Có gia tộc hỗ trợ, lại thêm thiên phú, Thẩm lão bản từ những ngày đầu dựng nghiệp ngông cuồng lấy Hoàng Lạc lâu làm đối thủ, coi Hoàng Dung làm mục tiêu cần vượt qua, vậy nên chẵng mấy chốc mà xây dựng được một tiểu đế chế của riêng mình.

Chuỗi tửu lâu của hắn hiện giờ tuy chỉ có 7 tiệm nhưng đều nằm trong các thành phố lớn nhất liên minh, mỗi một tòa cũng ít nhất có năng lực cạnh tranh 10 vị trí đầu tại địa phương của mình.

Trong đó lấy tòa tửu lâu đầu tiên, tên gọi Thái Bửu, tại nội thành Trường Sa làm đầu.

Thẩm Bảo trước khi vào ở Thẩm gia tên là Đỗ Bửu, thường gọi Thái Bửu hay Đại Bửu vì là con lớn trong nhà. Tên Bửu do người mẹ ruột là quá phụ họ Đỗ đặt cho. Bà là người Mân Việt, nói giọng Bách Việt, âm Bảo chệch thành âm Bửu.

Mặc dù phát âm Thái Bửu có chút khác lạ với phần lớn người nói tiếng Hán nhưng Thẩm Bảo vẫn quyết định đặt tên ấy cho ‘viên gạch đầu tiên’ trong ‘đế chế’ thương nghiệp của mình nhằm tưởng nhớ người mẹ ruột đã mất và ghi khắc cội nguồn của mình.

Thẩm Bảo hiện giờ tư thế nghiêm túc, thần thái ôn hòa, trong bụng thì hí ha hí hửng bởi chiêu ‘đính ngọc trên mũ’ của mình thành công, trong bao nhiêu là tửu lâu, nhà hàng, khách sạn có nguồn gốc Ngô Hội ở Trường Sa, các đại biểu của Dương Châu lại chọn tòa tửu lâu của hắn làm nơi trú ngụ và họp bàn đại sự trong thời gian chờ đợi buổi bỏ phiếu mang tính quyết định sắp tới.

Mặc dù không biết các bậc trưởng giả thương thảo điều gì nhưng Thẩm Bảo rất thức thời không hề tò mò dò xét bởi vì với hắn, việc có thể đón tiếp và phục vụ bọn họ chu đáo ở đây những ngày qua mới là quan trọng nhất.

Chỉ riêng sự có mặt của họ cũng đủ để chứng minh ‘trên mũ thực sự có ngọc’.

Mà đợi sự việc xong xuôi, mỗi một lời bình phẩm của những bậc trưởng giả lan ra cũng là một lần đánh bóng viên ngọc ấy.

Ngay tại lúc này, một cái đầu nhô lên từ chổ cầu thang đi xuống tầng dưới, Thẩm Bảo liếc mấy cọng tóc liền nhận ra đó là ai, lập tức tự mình bước đến đón tiếp:
“Phùng công,
Các vị trưởng thượng đều đang ở tầng trên.
Ngài có cần phục vụ gì chăng để Thẩm Bảo chuẫn bị?”

Ông lão họ Phùng cười hiền hòa nhận lấy tay vịn của Thẩm Bảo nói:
“Thẩm gia đứa nhỏ.
Gọi ta bá bá là được.
Không cần phải câu nệ khách sáo.
Mấy ngày nay làm phiền ngươi”

Nói rồi ông lão thở một hơi xã khí mệt nhọc, đứng lại nghỉ sức, hướng lên tầng trên than dài trách móc:
“Ta nói đám lão đầu thúi hoắc này.
Bàn tới bàn lui vẫn cứ cố chấp, không ai chịu lùi nửa bước.
Hại ta leo cầu thang muốn rớt cả chân”

Thẩm Bảo cười khôn khéo:
“Nghe nói bên trung tâm nghiên cứu của Ô Vũ tiên sinh đang thử nghiệm dùng ròng rọc chế tạo cầu thang kéo.
Thịnh Vượng khách sạn xây lại tựa hồ muốn làm người đầu tiên áp dụng thang kéo.
Thẩm Bảo nhát gan, chỉ có thể trước xem thời thế rồi mới lựa chọn sau”

Lão đầu họ Phùng cười lắc đầu:
“Ngươi mà nhát gan nỗi gì, nếu không phải đám lão đầu chúng ta bá chiếm thì ngươi đã sớm đập nhà rồi, nào đến lượt Phạm thị khách sạn giành trước”

Vừa nói, ông lão vừa chủ động rời khỏi tay vịn của Thẩm Bảo, một mình bước lên thang lầu dẫn đến tầng trên cùng, giữa chừng lại nói vọng lại:
“Lát nữa có lẽ ta sẽ cần gọi ngươi lên.
Chuẫn bị cho bọn ta một bữa tiệc khánh công.
Lần này Dương Châu chúng ta thắng lớn!
Hahaha!”

Khác với đám nhân viên xung quanh bị tiếng cười chuyển tông đột phát của ông lão làm giật mình, Thẩm Bảo tai thính, còn nghe được lão đầu họ Phùng nói lí nhí kế sau đó:
“Liên minh chúng ta cũng vậy!”