Về Đến Tiên Tôn Thời Thiếu Niên

Chương 4: Trọng sinh (4)




Edit: Cá Mặn Ướp Muối

Phượng Hoàng ma chủng

"Lão tặc Tử Tiêu kia! Ngươi chết cũng đã chết rồi, xương cốt già đầu rồi cũng đừng có lăn qua lăn lại nữa!" Con dơi chiếm thượng phong, bắt đầu láo xược trào phúng ngày càng tệ hơn, phát ra tiếng cười to kiết kiết kiết.

Tử Tiêu lúc độ kiếp thất bại vốn là bị trọng thương, huống chi hiện tại thân tử đạo tiêu, kiếm ý lưu lại duy nhất đoán chừng chỉ có một phần trăm thực lực ban đầu. Càng đánh nhau về sau, đến cùng vẫn là đánh không lại thế công của con dơi.

Con dơi thừa thắng xông lên, trực tiếp lao xuống hướng chiếc lồng kim giữa U Trì, thèm ăn tới nổi nước miếng cũng sắp rơi xuống: "Thịt Phượng Hoàng của bản tọa ta tới đây!"

Một bên khác, Ân Vô Vọng nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nộ khí mà mắt trần cũng có thể thấy, hận không thể cạo xuống một miếng thịt ở trên người Ngôn Khanh, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói cái gì?"

Ngôn Khanh nói: "Ta nói, Bích Vân Kính ta cho ngươi ngươi khi nào trả, ngươi sẽ không phải muốn chơi xấu chứ?"

Ân Vô Vọng chưa từng chịu phải loại khuất nhục này, tức thì nóng giận công tâm, từ trong tay áo trực tiếp lấy ra một tấm gương màu xanh lớn bằng lòng bàn tay, ném về phía Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh vươn tay tiếp được trên không trung.

Bích Vân Kính tuy là Linh khí nhìn trộm 'Yểm' bình thường nhất, nhưng cũng là pháp bảo trân quý Tu Chân giới trong vạn người không có một. Nguyên chủ thế mà cứ dễ như trở bàn tay như vậy đưa ra ngoài, còn là đưa cho một cái nhãn lang không biết cảm ơn như thế, thật sự là đáng tiếc.

Ngôn Khanh cầm Bích Vân Kính tính chiếu mình một lần.

Đời trước lúc chết, Ma Thần luôn quanh quẩn ở bên trong hắn.

—— "Ngôn Khanh, ngươi không thoát khỏi ta được. Trong lòng mỗi người đều cư ngụ 'Yểm', tựa như cái bóng vậy, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi."

Khoé môi Ngôn Khanh cong lên.

'Yểm' sao.

Hắn hiện tại ngược lại là còn rất muốn biết bản thân có phải là ma chủng hay không đó.

Kết quả tấm gương trong tay hắn xoay một cái, mặt kính không cẩn thận chiếu đến Phượng Hoàng trong lồng kim ở trong nước U Trì. Một giây sau, trong U Lao truyền đến tiếng kêu Phượng Hoàng khóc thảm vô cùng. Ngay sau đó, hơi nóng chuyển động ùn ùn kéo đến, lấy lồng kim làm trung tâm, Ly Hoả sáng rực càng cháy càng liệt.

Tấm gương trong tay Ngôn Khanh mất khống chế, thế mà lại trực tiếp bay sang biển lửa!

"???"

Lấy thân phận của hắn bây giờ, đi đâu tìm tấm Bích Vân Kính khác a.

Ngôn Khanh ngự khí bay thẳng lên trời, đuổi theo.

Con dơi hướng về phía chiếc lồng kim.

Ngôn Khanh hướng về phía Bích Vân Kính.

Bọn hắn cơ hồ là tốc độ y nhau đến giữa U Trì.

Con dơi nhìn thấy hắn thì nổi giận: "Đi ra, mơ tưởng cướp cơm tối của bản tôn!"

Kim quang nóng bỏng chiếu sáng cả mảnh trời không, hỏa diễm rạng rỡ bùng cháy ở trên hồ nước màu đen, nuốt chửng xương trắng, hòa tan kim lao.

Nó vốn còn muốn cẩn thận làm món Khiếu hoa Phượng Hoàng*, rắc chút ớt bột, một chầu ngon lành ăn vào. Hiện tại cái gì cũng không để ý tới, mở ra miệng rộng, định nuốt Phượng Hoàng vào bụng. Đầu con dơi phồng lên như cái bong bóng, miệng mở ra cũng giống như vặn vẹo thời gian, trở thành lỗ đen.

(*) Vốn là Khiếu hoa kê (gà) nhưng ở đây biến tấu thành Phượng Hoàng:), đơn giản chỉ là món gà bọc lá sen thôi, nhưng ở đây là Phượng Hoàng bọc lá sen.

Phượng Hoàng mới tỉnh trong lồng kim, mắt xanh bích lẳng lặng nhìn nó, dần dần đôi mắt xanh bích của Phượng Hoàng xuất hiện một tia tà quang âm u. Loại tà này bao gồm giết chóc cùng máu tanh, không phải là làm việc ác vô số, căn bản sẽ không có.

Chỉ là con dơi không có chú ý.

Miệng con dơi quá lớn đi, nuốt xong Phượng Hoàng, đồng thời thuận miệng đem Bích Vân Kính của Ngôn Khanh "A ô" nuốt rồi.

Nuốt xong còn không dễ chịu, đập bốp hai lần, thở ra một hơi ghét bỏ nói: "Tán gẫu."

Ngôn Khanh: "......"

Ngôn Khanh: "Hơ."

Hắn đứng ở trên không, tóc đen, áo xanh, sợi tơ trong tay bay loạn lên sợi tóc giữa các ngón tay hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, trực tiếp tập kích quanh thân con dơi.

"Ngươi muốn làm gì với bản tọa?!" Con dơi phẫn nộ đến cực điểm. Nó hé miệng, muốn cắn sợi tơ mà Ngôn Khanh dùng để trói nó một cái, kết quả răng rắc một tiếng —— Răng, răng không còn gòi......

Con dơi: "A a a bản tọa muốn giết ngươi!"

Ngôn Khanh mỉm cười, hắn sinh có đôi mắt đào hoa, tựa cười mà không phải cười ẩn tình nhất. Sắc môi đỏ thắm làn da như tuyết, nổi bật lên nụ cười cũng ung dung thân hòa. Đương nhiên, chỉ có người Thập Phương Thành mới biết, Thiếu thành chủ mỗi lần tâm tình không tốt trước khi giết người đều là vẻ mặt này. Sợi tóc trên tay Ngôn Khanh từng chút từng chút siết chặt, nếu dùng lực một chút dường như liền có thể hóa thành lưỡi đao sắc bén, tấc tấc cắt vào máu thịt thân thể con dơi.

Con dơi gặp hung càng hung, điên cuồng đạp chân ngắn nhỏ: "Cách lão tử! Buông bản tọa ra! Nương hi thất*, ta muốn ăn ngươi!" Nhưng mà một chữ cuối cùng của nó rơi xuống đất, quanh thân đột nhiên bắt đầu nổi lên ánh sáng đỏ, con dơi cúi đầu xuống, nháy mắt: "A, bụng ta sao thế này."

(*Đ*t con mẹ nó theo từ ngữ cổ đại.)

Lập tức bụng liền nói cho nó đáp án.

Con 'Phượng Hoàng' sẽ bị Tử Tiêu nhốt ở trong kim lao bày ra Huyền Thiên Liệt Hỏa từng chút từng chút thiêu chết căn bản cũng không phải là con Thần thú gì, là ma chủng giết người như ngóe.

Nó ở trong bụng con dơi không chết, ngược lại còn định nuốt chửng con dơi, bổ sung thể lực. Thế là cảm thụ hiện tại của con dơi chính là, thân thể bị ngàn sợi siết lại, nội tạng bị lửa ăn mòn.

Nó: "......" Cứu, cứu mạng.

Ngôn Khanh thật ra từ khi Bích Vân Kính bị mất khống chế bay qua đã đoán được trong lồng kia là tà vật. Bích Vân Kính là đồ vật tương quan mật thiết với 'Yểm', có thể hấp dẫn nó sao có thể là thứ tốt gì. Nếu như hắn đoán không sai, cái con Phượng Hoàng này sớm đã bị 'Yểm' khống chế trở thành ma chủng.

"Lui ra!" Phát giác được Phượng Hoàng ma chủng thức tỉnh, Tử Tiêu dùng một tia niệm lực cuối cùng lớn tiếng giận dữ khiển trách!

Ngôn Khanh đứng ở không trung, áo xanh tung bay, đôi mắt xa xa nhìn về phía con dơi.

Màu đỏ cùng xanh bích trộn lẫn trong mắt to như hạt đậu của con dơi.

Phượng Hoàng ma chủng rõ ràng đang cắn nuốt linh hồn của nó, ma chủng hướng Ngôn Khanh lộ ra nụ cười có một tia khinh miệt.

Ngôn Khanh cũng hướng nó cười một cái.

Đời trước hắn trực tiếp liên hệ với Ma Thần nhiều năm, còn chưa đến mức không đối phó lại một cái ma chủng như thế. Thậm chí hắn lúc trước chọn thiên ty làm vũ khí, chính là vì đối phó 'Yểm'.

Biển lửa bao trùm giữa U Trì, người bên ngoài căn bản nhìn không thấy bên trong xảy ra chuyện gì.

Phượng Hoàng ma chủng kêu to một tiếng, nhào về Ngôn Khanh.

Sợi tóc giữa ngón tay của Ngôn Khanh đâm thẳng vào giữa trán Phượng Hoàng, xâm nhập thức hải, bén như kiếm, nhanh như gió, hắn hơi nghiêng người, tránh khỏi công kích của Phượng Hoàng.

Một sợi tóc phất qua đôi môi dính máu, lúc ngước mắt, sát ý băng lãnh, ngón tay đột ngột kéo một cái.

Phượng Hoàng bỗng ngửa mặt lên trời kêu dài.

Ngay tại lúc đó, thần niệm của Tử Tiêu phát ra một kích cuối cùng, dựa theo động tác lúc này của Ngôn Khanh, Ly Hỏa cuồn cuộn, phá hủy trận pháp cấm địa ngàn năm của Hồi Xuân Phái, hướng thẳng Phượng Hoàng!

Ầm ầm —— Vách đá nứt ra, đá loạn sụp đổ. Phượng Hoàng hét lên một tiếng, tức giận không thôi, ánh mắt oán hận nhìn về phía hắn, một giây sau cơ hồ là ôm lòng đồng quy vu tận, mang theo diễm hỏa quanh thân, trực tiếp vòng về phía Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh trong sự hỗn loạn ngẩng đầu lên.

Ai ngờ một đám Xích Hỏa đang xông tới đột nhiên dừng lại.

"Dừng lại coi con chim rách này, ngươi lại dám lôi kéo bản tọa đi chết chung!"

Con dơi cùng Phượng Hoàng cướp giật quyền thân thể. Thân thể ngã trái ngã phải, có chút mất tập trung, trực tiếp từ trên trời rớt xuống, rơi ở trên đầu Ngôn Khanh nhất thời chưa có kịp phản ứng.

Xì xì xì —— Hắn nghe thấy thanh âm đầu tóc bị cháy.

Ngôn Khanh: "......"

Công pháp đời trước của Ngôn Khanh là 'Huyền Ty', trước khi chưa tìm được Thần khí Chức nữ ty* thay thế, dùng luôn là tóc của mình. Bởi vì cũng không có việc gì làm nên nhổ đến tận gốc, càng nhổ càng ít, cái chữ 'trọc' này trực tiếp thành vảy ngược của hắn, sau này mọc ra rồi cũng không thể qua được cái cục ghẻ này.

(*Cô gái dệt vải sợi.)

Sau đó, hiện tại, bị con súc sinh này đốt một nắm rồi???

Ngôn Khanh mặt không biểu tình, trực tiếp đưa tay, đem cái con dơi này lôi xuống.

"Ngươi làm gì!" Con dơi đoạt thân thể với Phượng Hoàng đã kiệt hơi kiệt sức, đột nhiên bị Ngôn Khanh xách ở phần gáy, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.

Ngôn Khanh âm u cười sưu sưu*: "Ngươi biết chỗ nào trên người nam nhân không thể đụng nhất chứ?"

(*Tượng thanh tiếng cười.)

Con dơi: "Ta biết cái quỷ a!" Sinh tử tồn vong trước mắt, nó trực tiếp cắn đầu ngón tay Ngôn Khanh một cái, máu tươi tràn vào trong miệng.

Ngôn Khanh tức cười: "Tiểu súc sinh." Chỉ là hắn còn chưa kịp trả thù, sau khi con dơi uống máu của hắn, miệng lập tức sùi bọt mép, hoa mắt, ngã xuống đất bất tỉnh.

Ngôn Khanh thèm quan tâm nó tỉnh hay không tỉnh, định chơi chết nó.

Tay hắn vừa mới dùng sức, huyệt thái dương bỗng nhiên co rút đau đớn, liên quan đến máu thịt linh hồn, giống như là trong vô hình có ràng buộc không thể tránh được.

Ngôn Khanh lui lại một bước, trừng lớn mắt, khó có thể tin được nhìn thứ đồ chơi màu đen trong tay mình?

Lập tức phản ứng kịp —— Ký khế ước?!

Ngôn Khanh: "......"

Hắn đời trước thân là Thiếu thành chủ của Thập Phương Thành, có biết bao Thần thú Ma thú tự mình đưa tới cửa, một con cũng không thể làm hắn vừa lòng ký khế ước! Kết quả bây giờ bị cái con dơi này cắn một cái, đã trực tiếp cưỡng chế ký khế ước?! Một giọt máu đã có thể cưỡng chế ký khế ước, cái con dơi này đến cùng là lai lịch gì!

Ngôn Khanh tức đến bật cười.

Con dơi chậm như rùa tỉnh lại, cánh che đầu của mình: "Bản tọa sao lại ngất rồi."

Nó ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt xanh xám của Ngôn Khanh, mặc dù giống sát thần tôn mặt lạnh nhưng lúc cũng chưa có động thủ, mới cẩn thận từng li từng tí cử động thân dưới, đợi trốn khỏi ma trảo, sau khi thở phào lập tức phóng thích bản tính, cười lớn cạc cạc: "Cười chết, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn □□ bản tọa? Nhục lớn như thế, ta nhất định sẽ quay lại! Chờ đấy cho bản toạ!"

Nó vỗ vỗ cánh xương định chuồn đi, nhưng mà còn chưa có chuồn được mấy mét, ngay lập tức gào lên một tiếng, bộp rơi trên mặt đất. Tu sĩ kết sinh tử khế với yêu thú, liền đại biểu tu sĩ có quyền khống chế tuyệt đối với yêu thú.

Ngôn Khanh bình phục tâm tình, bớt giận, phi thường tỉnh táo, khom người lượm cái con dơi xấu đến ai ai cũng oán trách này lên: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là thứ gì."

Con dơi vô cùng thiếu kiên nhẫn, nói chuyện phát ra ngông cuồng của thiếu niên: "Liên quan gì đến ngươi! Bản tọa là Bát Hoang Lục Hợp Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Bức*."

(*)Bát hoang: Chốn xa xăm

Lục hợp: Trên dưới và bốn phương (thiên hạ, vũ trụ)

Lôi đình: Sấm chớp

Diệt thế: Hủy diệt thế giới

Hắc Đại Bức: Con dơi đen lớn

Loại tên ngu xuẩn này liếc một cái đã biết là tự nó lấy.

Ngôn Khanh: "Đem tên đổi cho ta."

Con dơi: "?"

Con dơi: "Cười chết, dựa vào ngươi? Ngươi kêu ta đổi ta liền đổi?—— Dừng dừng dừng tay, ta đổi ta đổi ta đổi!"

Ngôn Khanh nhịn xuống bực tức, tâm bình khí hòa: "Tên cũng không phải mấu chốt nhất, làm thú khế ước của ta, trước tiên đem cái bộ dáng khó coi này đổi đi."

Con dơi:" Thú khế ước, cái đồ chơi méo gì dị?" Nó lại nghe được câu sau của Ngôn Khanh, trong nháy mắt thẹn quá hoá giận: "Cái gì gọi là khó coi. Vô cùng nhục nhã! Lão tử sống là Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Bức, chết cũng là Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Bức!"

Ngôn Khanh lành lạnh nói: "Ta không phải bảo ngươi đổi tên sao."

Con dơi con vịt chết mạnh miệng, chẳng biết xấu hổ nói: "Cả tộc ta gọi là Lôi Đình Diệt Thế, đây là tên tộc của tụi ta."

Ngôn Khanh: "Ồ."

Con dơi: "Đừng đừng đừng động thủ! Ta sai rồi, ta đây đổi." . Đam Mỹ Hài

Nó ở trong tay Ngôn Khanh biến hoá khôn lường, rất nhanh một con vẹt lông đen xuất hiện ở trong lòng bàn tay Ngôn Khanh, vẫn như cũ xấu đến khó coi.

Con dơi giận mà không dám nói gì, trong lòng hùng hùng hổ hổ. Tròng mắt nó di chuyển lên, ánh mắt đột nhiên rơi xuống cái khối nhỏ trên tóc của Ngôn Khanh vừa mới bị hắn đốt.

Lửa Phượng Hoàng có thể đem đầu tóc đốt đến sạch sạch sẽ sẽ.

Con dơi nghĩ nghĩ, vô cùng có nhãn lực kiến giải biểu đạt quan tâm với chủ nhân mới: "Ui nương ưi, ngươi người này sao lại là trọc a? Tóc ngươi cũng không dài sao."

"......" Rất nhanh, con dơi có nhãn lực như vậy đã nhận được ban thưởng của chủ nhân, trực tiếp bị quấn thành cái bánh chưng, ném vào trong hồ nước U Trì, òm ọp òm ọp phun ra mấy ngụm nước.

"Thiếu gia!" Thông Minh vô cùng lo lắng sáp lại gần: "Thiếu gia ngươi không sao chứ."

Ngôn Khanh dùng pháp thuật để tóc mọc ra lần nữa, vừa đi vừa buộc tóc, vén tóc lên trên trán, phe phẩy mở quạt xếp, lại là một bộ dáng công tử văn nhã: "Không sao cả."

Trận pháp U Lao sụp đổ, một đường hầm chạy thoát khẩn cấp xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Bích Vân Kính của Ngôn Khanh bị con chim ngu kia nuốt rồi, tương đương hắn đến một chuyến vô ích, tâm tình không tốt, cũng không thèm quan tâm những người còn lại trong U Lao, trực tiếp hướng lối đi ra.

Thông Minh hấp tấp đuổi theo.

A Hổ A Hoa lần lượt vận dụng năng lực ngôn ngữ biểu đạt cùng năng lực đọc phân tích đỉnh phong cả đời, sau khi làm rõ sự tình nước mắt lưng tròng kể nổi lòng nhau, đỡ nhau rời đi.

Bạch Tiêu Tiêu đối với chuyện vừa rồi xảy ra đều ở trong một loại cảm giác giống như trong mơ vậy, ngón tay dài tinh tế của hắn nắm lấy cánh tay Yến Kiến Thủy, nhỏ giọng nói: "Yến sư huynh, ban nãy......"

"Tiêu Tiêu, chúng ta đi." Yến Kiến Thủy cảm thấy đêm nay quả là không thể càng phiền lòng hơn nữa, chịu đựng tức giận mang Bạch Tiêu Tiêu rời đi.

Bạch Tiêu Tiêu: "Thế nhưng Vô Vọng ca ca hiện tại còn sống chết không rõ."

Hắn vừa mới nói xong, lại đột nhiên thấy Ân Vô Vọng đi ra từ trong nơi hẻo lánh.

Sắc mặt Ân Vô Vọng tái nhợt, ánh mắt âm u lạnh lẽo, ấn ký hình thôi trên mi tâm phiếm đỏ, không nhìn bọn hắn đi về phía trước.

Bạch Tiêu Tiêu sửng sốt, bứt rứt bất an kêu lên: "Vô Vọng ca ca."

Lần này, Ân Vô Vọng không để ý tới hắn.

U Lao xảy ra chuyện, không ngoài dự đoán trực tiếp kinh động đến toàn bộ Hồi Xuân Phái. Ngôn Khanh vừa đi ra đó, liền thấy một đống tu sĩ trên không, thật vừa vặn cầm đầu chính là lão phụ thân tiện nghi của hắn, Hoài Hư trưởng lão.

Hoài Hư ngạnh sinh sinh sắp bị hắn làm cho tức đến ngất đi: "Yến Khanh, ta bảo ngươi ở từ đường hảo hảo tỉnh táo lại. Chính là vì giải thích rõ trước mặt tông chủ, chưa đến mức đánh ngươi vào U Lao. Ngươi chính là đối với ta như vậy?"

Ngôn Khanh quay lại nhìn sơn phong sụp đổ, uyển chuyển nói: "Thật xin lỗi phụ thân, có điều ta hiện tại hẳn là thật sự sẽ không bị đánh vào U Lao rồi."

Đám người: "......"

Đây chính là lý do ngươi nổ U Lao?

Hoài Hư tức giận đến toàn thân run rẩy, rống lên: "Bắt hắn lại cho ta!"