Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 238




***

Khương Chính Bình sững người, cõi lòng dậy sóng.

Lẽ nào cô ta thực sự ra kéo như lời đã nói?

Khả năng cao lời cô ta nói chỉ là giả, trước mắt chỉ còn hai sự lựa chọn.

Là búa hay bao đây?

… Lỡ như cô ta chỉ muốn lừa mình, nói ra miệng để dụ mình ra thứ khác, trên thực tế vẫn ra kéo thì sao?

Cảm giác không tin tưởng từ hai bên ép Khương Chính Bình từng bước đi vào tâm trạng lo lắng.

Cho dù không hiểu cô có ý gì, nhưng Khương Chính Bình vẫn bình tĩnh lạnh lùng đáp lại:

– Cô tưởng rằng tôi sẽ tin cô à?

– A… – Lý Ngân Hàng yếu ớt đáp lời – … Tốt nhất thì anh vẫn nên tin tưởng tôi thì hơn.

Khương Chính Bình hừ một tiếng:

– Ván này tôi cũng sẽ ra kéo.

Lý Ngân Hàng sững người:

– Ồ, vậy thì tốt quá.

Trong đầu Khương Chính Bình đã vạch ra bản đồ kế hoạch.

Thật thật giả giả, chẳng qua cô ta cũng chỉ muốn lừa mình ra búa mà thôi.

Rồi sau đó nhất định cô ta sẽ ra bao.

Nếu muốn thắng cô ta, mình chỉ cần ra kéo thật là được.

Đến lúc ấy, mình vừa làm theo đúng lời đã nói, vừa có thể giành thắng lợi thể diện.

Cô ta lừa dối thất bại, không còn mặt mũi, khí thế tuột dốc, mình còn có thể châm chọc cô ta mấy câu.

Đắc ý vì mình đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, hắn thoải mái đọc theo tiết tấu của Lý Ngân Hàng:

– … Kéo, búa, bao.

Ngay sau đó, khóe môi vừa khẽ nhướng lên của hắn cứng đơ trên mặt.

… Hắn ra kéo, Lý Ngân Hàng ra búa.

Đối diện với kết quả này, đến cả Lý Ngân Hàng cũng ngạc nhiên.

Thực ra kế hoạch của cô rất đơn giản.

Mình cứ hòa với Khương Chính Bình một ván trước đã, mình nói sẽ ra kéo, dùng cách ném đá dò đường này để gây nhiễu suy nghĩ của anh ta cũng tốt.

Nếu anh ta tin tưởng lời mình nói, muốn đề phòng thì có khả năng sẽ ra kéo, muốn tấn công thì sẽ ra búa.

Nếu anh ta không tin tưởng mình, anh ta sẽ phải suy nghĩ vòng vèo hơn.

Bất kể kéo, búa, hay bao đều có khả năng xuất hiện.

Tổng hợp hai khả năng, mình ra búa sẽ có tỉ lệ thắng cao hơn một chút.

Cô không ngờ hắn nói là làm, nói ra kéo thì ra kéo, không hề giả dối, khiến Lý Ngân Hàng tuy chiến thắng nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng cô mới thốt ra được một câu khen ngợi:

– Anh thật thà ghê.

Khương Chính Bình: Cô đang mắng ai đấy?

Khương Chính Bình nghẹn cả cục tức trong cổ họng, sau lưng tê dại tựa hồ có cả trăm con kiến đang bò, trái tim như bị tưới một lớp dầu sôi, bên ngoài nóng cháy kêu xèo xèo, nhưng bên trong lạnh thấu.

Hai ván qua đi rất nhanh, nháy mắt đã đến ván quyết định.

Sắc mặt Khương Chính Bình âm trầm không rõ.

Sắc mặt hai anh em họ Đới bên cạnh cũng không kém phần.

Hai người mới vừa tới đã vểnh đuôi lên, thực sự rất đáng ghét. Mặc dù hai anh em cũng muốn bọn họ phải chịu nhục, nhưng bây giờ bọn họ ngồi chung một thuyền, một người thua sẽ ảnh hưởng đến cả tập thể. Hai anh em cũng không ngu đến mức vui mừng vì phe mình thua thảm bại.

Bắt đầu ván thứ ba, Văn Gia Thắng kéo tay Khương Chính Bình, thủ thỉ bên tai hắn hồi lâu.

Hai người đều không thuộc dạng ngồi không chịu chết, nhất định phải nghĩ cách đột phá vòng vây trong tuyệt cảnh.

Bên kia, bàn tay phía sau lưng Lý Ngân Hàng cũng run run, cô không ngừng lặp lại động tác kéo, búa, bao, thông qua vận động để xoa dịu cảm giác căng thẳng gây cản trở máu lưu thông.

Nói thực, Lý Ngân Hàng tự cảm thấy bản thân mình không có bản lĩnh gì, cùng lắm chỉ khôn vặt thôi.

Tác dụng lớn nhất trước giờ chính là PK về vấn đề “ai đi lấy đồ ăn đã đặt cho mọi người” với chị em cùng phòng ký túc đại học.

Thậm chí cô còn không có chiêu tiếp theo, bởi vì thông thường quy định của ký túc của cô chỉ có ba ván thắng hai là được.

Cô nhón chân, dán mép bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dường như phía sau lưng là vách núi sâu. Nhất định phải làm gì đó mới giải thoát được bản thân khỏi cảm giác bất an vì có thể rơi xuống vực sâu bất cứ lúc nào.

Những động tác nhỏ liên tục ấy khiến Thiệu Minh Triết đứng sau lưng quan sát trận đấu dời sự chú ý khỏi Nam Cực Tinh đang ngủ trong ổ tóc của Lý Ngân Hàng và chuyển sang bản thân cô.

Hắn hoang mang nhìn xương hồ điệp của cô kẹp chặt lại, tò mò dùng ngón tay gõ cô cốc cốc hai cái như gõ cửa.

Thiệu Minh Triết thoải mái cất lời:

– Cô đang sợ gì à?

Lý Ngân Hàng bị gõ rụt cổ vào, thật thà trả lời:

– Tôi sợ thua.

Thiệu Minh Triết không hiểu lo lắng của cô:

– Các cô, có rất nhiều tích điểm.

Lý Ngân Hàng:



– Đúng, chúng tôi có rất nhiều tích điểm, nhưng tôi vẫn sợ thua.

Vậy sao…

Thiệu Minh Triết nói:

– Cô muốn thắng, tôi có cách này.

Lý Ngân Hàng quay phắt lại:

– Cái gì?

Thiệu Minh Triết nói:

– Cô bẻ hết các ngón, hai bàn tay anh ta, anh ta chỉ có thể ra bao thôi.

Lý Ngân Hàng: …

Sắc mặt Khương Chính Bình tái mét: Mẹ kiếp! Ở đâu ra tên tâm thần này vậy.

Hắn mắng một tiếng:

– Anh đâu có cược, liên quan gì đến anh?

Thiệu Minh Triết không nghe lời hắn nói, còn lười nhìn hắn một cái, chỉ nhìn một mình Lý Ngân Hàng.

Lý Ngân Hàng như được chỉ bảo, khẽ đấm nắm đấm vào lòng bàn tay:

– Đúng vậy, quy tắc không nhắc tới chuyện có thể bẻ gãy ngón tay người khác hay không.

Khương Chính Bình: …

Thiệu Minh Triết rút tay khỏi túi, các khớp ngón tay ma sát vào bao tay da phát ra tiếng vang soàn soạt:

– Có cần tôi giúp không?

Lý Ngân Hàng bật cười ra tiếng.

– Cảm ơn anh nhé. – Cô quay đầu nhìn Thiệu Minh Triết – Tôi chỉ đùa thôi, tôi hết căng thẳng rồi.

Bản lĩnh lớn nhất của Lý Ngân Hàng chính là cảm nhận được mục đích, thiện ý và ác ý của người nói chuyện.

Mặc dù Thiệu Minh Triết nói chuyện có vẻ rất tàn khốc, nhưng phù hợp với nhận thức của hắn đối với “cuộc thi” từ trước đến nay. Kết quả cuối cùng mà hắn muốn nhận được cũng chỉ vì tốt cho cô mà thôi.

Dẫu cô không định làm theo thì vẫn muốn cảm ơn vì hắn đã có lòng.

Thiệu Minh Triết ngây người, nhìn chăm chú vào khóe môi hơi vểnh lên của cô, bỗng dưng không còn lòng dạ nào mà ung dung nhìn ngắm nữa.

Hắn dời mắt đi, nhận thấy cảm xúc trong lòng mình thật lạ, giọng nói vang lên cũng ẩn giấu sự trốn tránh:

– … Tùy cô vậy.

Khác với hai người mưu đồ lớn tiếng, sau khi hai người Cầu Vồng thủ thỉ giây lát, Khương Chính Bình quay về bàn cược.

Lý Ngân Hàng tiếp tục sử dụng chiến thuật mê hoặc thần trí cũ kỹ của mình:

– Lần này, tôi vẫn sẽ ra kéo.

Nhưng Khương Chính Bình đang trong trạng thái vô tâm hoàn toàn lờ đi lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm động tác ngón tay đưa ra trước ngực Lý Ngân Hàng, đồng thời cầm tay trái nâng cổ tay phải mình lên, tay phải đong đưa từng nhịp theo quy luật.

Hắn nắm hờ tay, ngón trỏ và ngón giữa hơi để lỏng, thoạt nhìn như định ra kéo, lại như động tác lừa mắt giả vờ.

– Kéo.

– Búa…

Để có thể nắm bắt được điểm kết thúc “bao”, khi đọc khẩu lệnh đến “kéo”, tay Lý Ngân Hàng để sau lưng đã vung lên phía trước.

Mặc dù cô cũng nắm hờ tay, tốc độ ra tay cũng rất nhanh, nhưng trước khi kết thúc màn PK mặt đối mặt với Khương Chính Bình, ngón trỏ và ngón giữa của cô đã hơi hướng ra ngoài.

Khương Chính Bình theo sát toàn bộ quá trình thay đổi tư thế tay của cô, phản ứng thật nhanh, siết chặt tay thành nắm đấm.

Cứ thế, kéo của Lý Ngân Hàng vừa vặn đụng phải búa của Khương Chính Bình.

Chỉ hành động này thôi, Nam Chu đã nhìn ra chiến lược của Cầu Vồng.

Khương Chính Bình đang quan sát thay đổi tư thế tay của Lý Ngân Hàng trong nháy mắt, muốn so phản xạ thần kinh với cô.

Đây rõ ràng là điểm yếu của Lý Ngân Hàng.

Hiển nhiên Lý Ngân Hàng cũng đã phát hiện ra điểm này.

Bởi vì đến ván thứ tư, cô quyết định bỏ luôn động tác “rút tay từ phía sau ra” dễ làm lộ ý định của mình. Cô mô phỏng hoàn toàn theo tư thế của Khương Chính Bình, một tay nâng cổ tay còn lại, buông lỏng hai ngón tay, nắm đấm đối diện với Khương Chính Bình, cố gắng hết sức gây nhiễu phán đoán của hắn.

Nhưng, Lý Ngân Hàng chỉ giỏi kiên nhẫn chứ phản xạ thần kinh thì cực kém.

Ngay lúc ngón tay cô có xu hướng chuyển động, Khương Chính Bình tức tốc đổi chiến lược.

Búa và bao, Lý Ngân Hàng lại thua thêm lần nữa.

Khi bị đoán trước ý định, tất cả lý luận đều hóa tro tàn.

May mắn ùn ùn kéo tới, rồi lũ lượt trôi đi, lần lượt chạy qua giữa hai người.

Hai người đều đạt đến điểm cân bằng, bước vào ván cuối cùng quyết định thắng bại.

Lần này, Lý Ngân Hàng sửa đổi chiến lược của bản thân.

Tay trái của cô nắm hờ, đồng thời dùng tay phải cản chặt phía trước, cản trở tầm mắt Khương Chính Bình.

Khương Chính Bình thầm cười nhạo một tiếng.

Vóc dáng của Lý Ngân Hàng thuộc dạng trung bình hơi cao một chút so với nữ giới con người, dẫu vậy trong mắt hắn cô chẳng khác một con gà mái mơ.

Hắn nhìn từ trên cao xuống, có thể nắm bắt rõ ràng toàn bộ những động tác nhỏ che giấu bên dưới tay trái.

Hắn tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào tay trái Lý Ngân Hàng, ánh mắt lạnh lùng cắt qua da thịt cô, phân tích rõ ràng từng hướng chuyển động của cơ thịt từ bên trong, chờ đợi thắng lợi thuộc về mình.

Trong sấm chớp im lặng, hai người đồng thời vung tay ra.

Một bên im lặng không nói, một bên vô cùng đắc ý.



Nhưng lần này, Lý Ngân Hàng không sử dụng tay trái theo thói quen.

Cô dùng tay phải che trước nắm đấm tay trái.

Bao và bao, hai người hòa nhau.

Còn chưa đợi Khương Chính Bình tỉnh hồn từ trong kinh ngạc, Lý Ngân Hàng nắm bắt thời cơ trước, đẩy nhanh tốc độ báo khẩu lệnh.

– Kéo, búa, bao!

Cô đọc ra ba từ nhanh và chuẩn sát nhau, không một khe hở, Khương Chính Bình bị đánh bất ngờ nào kịp phòng bị, chỉ đành hốt hoảng ứng chiến.

Hắn không còn thời gian quan sát hướng chuyển động của cơ tay Lý Ngân Hàng, bị ép phải ra tay, thu về rồi ra tay trong khoảng thời gian cực ngắn.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất, hòa nhau hai ván.

Màn đối kháng không cần đầu óc, không chiến lược, chỉ dựa vào mỗi may mắn.

Máu nóng chuyển động cuồn cuộn như Trường Giang, Hoàng Hà, nhưng ngay giây phút quyết định thắng bại, tất cả dừng chảy, bốn phía tĩnh lặng.

Im lìm.

Xung quanh tĩnh lặng hồi lâu, ngay cả tiếng tim đập của cô cũng bị cuốn theo và chậm lại.

Cho tới khi tiếng còi vang lên, cô như bừng tỉnh giấc mộng, nhìn “kéo” đang ở giữa không trung của mình.

Khương Chính Bình đã rụt tay về, ngồi về chỗ với vẻ mặt đắc ý. Chỉ có dòng mồ hôi hơi trắng trên trán minh chứng cho việc ván đấu cuối cùng đã kích thích dữ dội khiến cảm xúc hắn dao động thế nào.

Ra quân ắt thắng.

Mặc dù mở màn không thuận lợi, song cuối cùng bọn họ cũng thắng rồi.

Tại ván đối kháng cuối cùng, khi mà không thể sử dụng kế sách, may mắn của hắn vẫn nhỉnh hơn một bậc.

Lý Ngân Hàng thắng hai, thua ba, thua trong tiếc nuối.

Lý Ngân Hàng ngả người ra sau, ngã xuống chiếc ghế bành mềm mại.

Tiếng tim đập thình thịch dần dần ổn lại, ngay sau đó cảm giác đau lòng và hối hận dâng lên, chèn ép khiến cô không thể nâng nổi đầu.

Cô đã thua mất năm mươi nghìn tích điểm.

Từ khi bắt đầu cược đến giờ, đây là tổn thất lớn nhất của bọn họ.

Lý Ngân Hàng làm mất tích điểm, buồn tới mức chực khóc. Nhưng cô biết, mình không thể biểu hiện quá ủ rũ, bởi vậy trước khi mọi người lên tiếng an ủi mình, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, gắng gượng nở một nụ cười xin lỗi.

Thiệu Minh Triết thầm nghĩ, cô không vui.

Hắn nhìn về phía Khương Chính Bình.

… Sớm biết vậy thì đã bẻ gãy ngón tay hắn rồi.

Như Mộng chiếm ưu thế, đương nhiên sẽ không chịu nghỉ ngơi, phải thừa thắng xông lên.

Ván thứ ba, người rút được quân bài Vua là Nguyên Minh Thanh.

Anh ta cầm quân bài Joker đại diện cho vị trí cao nhất, nhưng không lập tức sắp xếp trò chơi.

Anh ta nghĩ tới cuộc họp ngắn bọn họ tập trung bàn bạc với nhau trước khi chính thức diễn ra trận đấu.

– Đợi khi chính thức bắt đầu, tôi sẽ đưa ra yêu cầu ba ván đổi một bộ bài mới. Nói cách khác, trừ ván đầu tiên chúng ta phải đoán mò, ván tiếp theo đều có thể căn cứ vào người chia bài, dù ít dù nhiều cũng phải nhớ được mặt mấy quân bài, biết được vòng này người nào cầm được bài nào. Cho nên, để tiện cho người rút được Vua sắp xếp trò chơi, nói ra trò mà mọi người giỏi đi.

Sau khi đưa ra yêu cầu này, Giang Phảng là người đầu tiên đưa ra ý kiến:

– Tôi à, chỉ cần thiết bị có trong sòng bạc này, sao cũng được.

Nam Chu:

– Tôi chơi gì cũng được. Tôi có thể học. Nếu như muốn ổn định hơn thì có thể xếp tôi vào hạng mục thi đấu sử dụng sức mạnh.

Lý Ngân Hàng ngại ngùng xoa xoa cái đuôi Nam Cực Tinh lòi ra từ một góc búi tóc:

– Tôi… không giỏi gì cả, nhưng tôi sẽ cố gắng. Nếu như cần tôi ra sân thì cố gắng sắp xếp cho tôi trò gì có quy tắc đơn giản thôi…

Nguyên Minh Thanh trả lời ngắn gọn:

– Sao cũng được.

Cuối cùng đến lượt Trần Túc Phong vào đội muộn nhất.

Cậu ta nói:

– Tôi không hiểu bài bạc. Song, nếu đã là cờ bạc thì cược gì cũng được, đúng không?

– Nếu có trò gì đơn giản nhưng nguy hiểm và cần đến thể lực, tôi có thể thử một lần. Ví dụ như, mắc một đoạn dây thép, đi từ Bắc Đẩu Chuyển Hướng đến nóc nhà đối diện, xem ai rơi xuống chết trước… cũng có thể sắp xếp cho tôi thử một lần.

Cậu ta mỉm cười, sắc mặt tái nhợt:

– Tôi biết, cảm xúc của tôi bây giờ rất không ổn. Mọi người có thể tùy ý sử dụng cảm xúc này của tôi, tôi không có ý kiến gì hết.

Nguyên Minh Thanh có nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ của vô số ánh mắt như thiêu đốt trên cơ thể mình.

Có trời mới biết, anh ta chẳng muốn rút trúng lá bài Vua tẹo nào.

Trước đây anh ta đã tỏ thái độ từ chối gia nhập Như Mộng, theo một góc độ nào đó, cũng vì tiết kiệm thời gian cho ê-kip chương trình, để bọn họ mau chóng từ bỏ hi vọng với mình, mau chóng tìm người khác bổ sung vị trí còn thiếu của Như Mộng.

Anh ta luôn âm thầm tìm kiếm cân bằng, cố gắng khiến cho hành vi của mình có thể hiểu thành một kiểu thiện ý nào đó trong mắt những người thuộc không gian đa chiều.

Bây giờ đã đến ván thứ ba, anh ta đã biết rõ trong tay mỗi người cầm lá bài gì, anh ta không thể giả ngây, nhưng cũng không muốn đứng hẳn về phía Lập Phương Chu để cho người không gian đa chiều càng thêm hận mình.

Dẫu sao thì anh ta cũng phải trở về.

Cho nên, phải làm thế nào để sắp xếp một ván cược tương đối hợp lý và công bằng, có thể không đắc tội cả hai bên mà vẫn có thể để lợi thế của Lập Phương Chu nhỉnh hơn một chút đây?

Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Vua Nguyên Minh Thanh bị kẹp giữa hai bên, chậm rãi thở ra một hơi.

– Tôi chọn 4 và 7.

– Ván này sẽ chơi Roulette Nga.

– Tiền cược là… 0.