Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 236




***

Trò chơi vua là một trò board game thường thấy khi bạn bè tụ tập với nhau.

Có thể chơi bằng bài Tây hoặc bộ bài chuyên dùng.

Cách chơi và nhân vật cũng tương đối đơn giản.

Một đám người ngồi vòng quanh, rút thăm luân phiên, giả thiết có tám nhân vật, chọn những quân bài Cơ từ Át đến 7, và một quân bài Joker thể hiện cho thân phận của “Vua”.

Tên cũng như nghĩa, trong “Trò chơi Vua”, Vua chính là người lớn nhất.

Người chơi rút được Vua sẽ chiếm quyền chủ động tuyệt đối trong ván chơi ấy, có thể chỉ định hai người mang bất cứ con số nào làm bất cứ chuyện gì.

Ví dụ như có thể bắt Át và 7 hôn nhau, cũng có thể sai khiến 2 tát 3 một cái.

Trò chơi tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối, có tính chất tương tác giao lưu và không xác định này vừa là liều thuốc kích thích tình cảm giữa những cặp đôi yêu nhau, cũng có thể là bắt đầu cho một tình bạn tan vỡ.

Dẫu vậy, phiên bản Trò chơi Vua mà bọn họ sắp chơi là bản đổi mới.

Đới Học Lâm vừa hệ thống lại ngôn ngữ, vừa tuyên bố quy tắc.

– Người rút được “Vua”, bản thân không thể tham gia trò chơi, nhưng có thể ra lệnh cho những con số chỉ định đối kháng nhau, tạo ra quy tắc ván cược.

– Để đảm bảo nền tảng công bằng cơ bản, quy tắc có thể rất đơn giản, bỏ qua Roulette, cược lớn nhỏ và máy đẩy tiền mà chúng ta từng chơi, Vua có quyền lựa chọn tất cả thiết bị đánh bạc hiện có ở Bắc Đẩu Chuyển Hướng phục vụ cho việc tiến hành ván cược quyết thắng. Kể cả trò kéo, búa, bao. Chỉ cần trò chơi có tính chất thi đấu là được.

– Nếu muốn chơi mạt chược hay đấu địa chủ, có thể chỉ định bốn người.

– Dù sao cuối cùng mỗi trận đấu chỉ có một người thắng cuộc duy nhất.

– Thời gian mỗi ván đều có giới hạn, không thể vượt qua nửa tiếng đồng hồ.

– Vua có thể quy định bất cứ giá trị tiền cược nào từ mười nghìn đến một trăm nghìn. Dẫu chỉ là trò kéo, búa, bao quyết định thắng thua trong một ván cũng có thể đặt một trăm tích điểm cược.

Nam Chu ăn kẹo M&M’s, “ờ” một tiếng như đang suy nghĩ.

Nói cách khác, mỗi ván cược đặt thấp nhất là mười nghìn, cao nhất là một trăm nghìn.

Hiện tại Như Mộng đang nóng lòng như lửa đốt, đây quả thực là cách chơi tốt nhất.

Chơi mấy ván đã có thể hồi vốn trong khoảng thời gian ngắn rồi.

Hơn nữa, trên lý thuyết Vua không biết bài của từng người và còn phải đặt ra quy tắc trước khi bắt đầu, hoàn toàn không thể căn cứ vào đặc điểm của đối phương để xây dựng ván cược nhằm vào người ấy.

Điều này khiến trò chơi càng thêm khó xác định.

Thậm chí có khả năng xuất hiện tình huống một bên làm Vua, đặt ra quy tắc bản thân ngỡ rằng có thể chiến thắng, kết quả gặp ngay lĩnh vực đối phương am hiểu, còn bị giết ngược lại.

Có lẽ trước đây đã chịu đủ thiệt thòi, lần này Như Mộng nói rõ ràng tất cả quy tắc.

– Vua không được phép bỏ bài. Bất cứ ai bị Vua chỉ định cũng không được phép bỏ bài. Một khi bỏ bài thì sẽ bị phán thất bại ván ấy.

– Có thể nghỉ ngơi, nhưng chỉ được nghỉ ngơi sau ván chơi và mọi người đều đồng ý nghỉ, thời gian nghỉ không vượt quá mười lăm phút.

– Ngồi vào bàn bài không được cho mọi người thấy bài, không được phép trao đổi.

– A. – Nam Chu ngạc nhiên hỏi – Các anh không định gian lận đấy chứ?

Đới Học Bân đang định chậm rãi nói tiếp: …

Đới Học Bân xấu hổ đỏ mặt nghẹn ra mấy từ từ kẽ răng:

– Lục soát người trước, được không?

Giang Phảng cũng giơ tay hỏi:

– Ai chia bài?

Chia bài là một khâu rất quan trọng trong Trò chơi Vua, có thể nói liên quan đến thắng thua của ván bài.

Bất kể đưa cho ai trong hai bên, đối phương đều sẽ không yên tâm.

– Có thể tìm người qua đường.

Nghe theo lời dặn dò của tổ chương trình, nói đến đây, Đới Học Bân cũng hơi sững người, nhưng vẫn tiếp tục nói:

– Chúng ta cùng nhau chọn một con số, cùng phát trên kênh thế giới. Người muốn tham gia có thể tự nguyện giành lấy. Ai giành được con số đại diện cho vị trí kia coi như “trúng thầu”.

Giang Phảng cười híp mắt:

– Cũng được. Đến lúc ấy còn phải cho bọn họ 200 tích điểm nữa.

Khúc Kim Sa kịp thời xen vào đoạn đối thoại:

– Trọng tài có thể vào sòng bạc miễn phí. Tôi có quyền hạn này.

200 tích điểm vào sòng bạc cũng không thể thao túng nổi ván bài của bọn họ.

Hai anh em họ Đới mặc kệ Khúc Kim Sa hào phóng, trong lòng đồng thời nảy ra suy nghĩ.



Tổ chiến lược nghĩ gì vậy?

Giao cơ hội chia bài cho người thứ ba không liên quan, như vậy còn cơ hội chiến thắng tuyệt đối sao?

Dẫu vậy, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, tạm thời áp chế nghi ngờ trong lòng.

Đừng vội.

Tổ chiến lược đưa ra đề án này thì nhất định sẽ có suy tính của riêng mình.

Đích thực, trong lòng tổ chiến lược đã có tính toán.

Sau khi xác định Như Mộng bại trận ở máy đẩy tiền, bọn họ đã tìm tới một tổ người chơi không gian đa chiều, bảo bọn họ tách đội tạm thời.

Trước đây nhiệm vụ chính của bọn họ là nghiên cứu văn hóa và quan sát sinh thái của con người chứ không phải đi chơi, từ đầu đến cuối xếp hạng tích điểm đều ở trong trạng thái áp chót. Vì thế vào thời khắc tăng tốc về đích, ê-kip chương trình không cho bọn họ vào trong danh sách.

Nhìn thì cách chơi “cướp ghế” như thể ngẫu nhiên, nhưng cho dù bọn họ có xác định con số nào, người cuối cùng giành được con số ấy nhất định là người bọn họ đã đặt trước.

Vị trí ấy đã được chốt sẵn, không ai có thể giành được nó với bọn họ.

Chỉ cần người chia bài là người bên mình sắp xếp, vậy thì hay rồi.

Nghe xong quy tắc, Lập Phương Chu bày tỏ bọn họ không có dị nghị gì với quy tắc trò chơi, đã hiểu tất cả phương diện này.

Sau khi bọn họ phát lệnh triệu tập công khai trên kênh thế giới, người chơi giật được số 123 có thể nhận được quyền chia bài trong Trò chơi Vua.

Dĩ nhiên, nếu rút được người chơi không muốn tham gia thì người đó có quyền từ bỏ.

Lệnh triệu tập vừa được công bố, kênh thế giới im lìm nháy mắt nổi lên phản ứng như thể ném viên đá to vào mặt nước tĩnh lặng.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ còn mười mấy tiếng nữa là kết thúc ba ngày, rất có khả năng đây là trận chiến cuối cùng của Như Mộng và Lập Phương Chu.

Những người không muốn tham gia đều im bặt, những người muốn chứng kiến thời khắc này đều nhao nhao spam kênh.

Mười giây sau, số người tham gia đã dần đạt đến mốc 123.

Đám người không gian đa chiều đã chắc chắn nắm vị trí này trong tay cho nên không cần vội, còn rảnh rỗi giao lưu mấy câu, xác nhận có cần bổ sung gì thêm cho thế cục trước mắt không.

Thế vậy mà lại xảy ra thay đổi ngoài dự kiến của bọn họ.

Khi tổ trưởng tổ chiến lược mượn ánh mắt Đới Học Lâm để nhìn rõ ai là người cuối cùng “trúng thầu”, số liệu tức khắc hỗn loạn:

– Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Người trúng thầu vô cùng háo hức.

Dịch Thủy Ca: Ồ. Tôi may thật đấy.

Dịch Thủy Ca: Có thể mang theo người nhà không, chỉ một người thôi.

Dịch Thủy Ca: Nếu như không, thì có lẽ phải đợi tôi thêm bốn, năm phút nữa.

… Đây là… ai?

Chính là con người xây dựng trạm tín hiệu kia ư?

Tại sao lại là anh ta? Xảy ra vấn đề ở đâu rồi?

Tổ chiến lược lập tức hoảng loạn, muốn tra kỹ xem, đáng tiếc với hoàn cảnh hiện tại của bọn họ thì hoàn toàn chẳng thể làm được gì.

Để né tránh tổ giám sát tự phát của khán giả, bọn họ phải tách ra một nhánh, hoàn toàn tách biệt khỏi ê-kíp chính, quyền hạn không nhiều, chỉ có thể động tay động chân ở chỗ không ảnh hưởng đến toàn cục. Đến cả sắp đặt trên kênh thế giới cũng chỉ có thể dùng cách cho nhân viên thêm một đoạn mã ưu tiên đơn giản trên kênh thế giới.

Tại sao chuyện này có thể xảy ra?

***

Dịch Thủy Ca khép chiếc máy tính mượn của Lâm Chi Tùng lại, thoải mái đứng dậy khỏi giường, đi chân trần vào trong phòng tắm, bước chân vui vẻ còn hơi tưng tưng.

Cửa mở, luồng hơi nước phả vào mặt anh ta.

Anh ta tháo chiếc kính phủ kín hơi nước mới nhìn rõ được bóng người kia.

Tạ Tương Ngọc chống tường, miễn cưỡng rửa sạch dấu vết còn sót trên đùi. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ta quay đầu nhìn, sau đó quay đi, dùng lưng đưa ra tín hiệu “từ chối”.

Chẳng qua cậu ta đã quên mất, bấy giờ mình không mặc gì, hơi nước bao phủ toàn thân, bóng lưng ướt nước mờ ảo, ngược lại giống như một lời mời gọi.

Cậu ta quay lưng về phía Dịch Thủy Ca:

– Làm sao?

Dịch Thủy Ca cười khanh khách:

– Tôi phải ra ngoài một chuyến. Đi cùng nhé.

Tạ Tương Ngọc lạnh lùng nói:

– Không đi, cút.

Dịch Thủy Ca:



– Không hỏi tôi đi đâu à?

Cuối cùng Tạ Tương Ngọc cũng không chịu được nữa, trợn mắt xem thường trong màn sương mờ ảo:

– Anh tưởng rằng tôi không xem kênh thế giới à?

Dịch Thủy Ca:

– Không đi thật à? Có thể đến đó xem chuyện vui.

Tạ Tương Ngọc gắng nhịn niềm vui trong lòng, thầm nghĩ cuối cùng thì cái tên khốn này cũng sắp lăn rồi, tâm trạng khá vui vẻ.

Gương mặt tái nhợt của cậu ta lạnh lùng:

– Anh quản tôi à?

– À, thế à.

Dịch Thủy Ca thuận miệng cảm thán một tiếng, dùng chân móc cửa, để cửa phòng tắm khép dần, thuận tay đặt kính lên đài rửa mặt.

Tạ Tương Ngọc thoáng cảm thấy được hơi thở không lành, bàn tay cầm khăn tắm lập tức siết chặt.

Chờ khi Tạ Tương Ngọc nơm nớp lo sợ quay đầu, một bàn tay cầm lấy cổ tay cậu ta, đồng thời xoay mặt cậu ta lại ấn lên vách tường phủ kín bọt nước.

Tạ Tương Ngọc cắn trúng môi Dịch Thủy Ca trong cơn cuồng loạn.

Hai phút sau, cậu ta hoàn toàn bị cơ thể và dục vọng của bản thân khống chế, mềm xụi trong lòng Dịch Thủy Ca, nức nở gián đoạn trong nụ hôn mùi máu:

– Tôi sẽ không chạy! Không chạy có được không?!

– Mẹ kiếp, anh… a…

Giọng tỉnh táo pha lẫn tiếng cười của Dịch Thủy Ca vang lên bên tai cậu ta:

– Xin lỗi, tôi không tin.

***

Thông qua hành vi bạo lực này cắt đứt đường chạy trốn của Tạ Tương Ngọc, Dịch Thủy Ca mới vui vẻ ra khỏi khách sạn.

Có lẽ vì biết trò chơi sắp đi đến hồi kết, đa số người chơi đều tự tìm chỗ trốn cho mình như động vật trước thiên tai.

Đường phố Phồn Hoa xưa nay luôn tấp nập, bấy giờ lẻ loi lác đác vài người.

Dịch Thủy Ca lững thững đi trên phố, lướt qua mấy NPC say xỉn lảo đảo trên đường.

Anh ta nhìn thẳng, cất bước về phía trước.

Trong bóng đêm, có vô số những bóng người đang nhìn trộm anh ta.

Nơi ngõ tắt giao nhau, bóng người im lặng vội vã, đan thành một chiếc lưới theo đuôi.

Năm phút sau, Dịch Thủy Ca mới chắc chắn mình đã bị bảy tám người đồng thời bao vây.

Những người kia không phải thuộc không gian đa chiều, đều là những người chơi bình thường.

Bọn họ đứng trong bóng tối, sắc mặt ngưng trọng, mặt mũi mơ hồ.

– Chúng tôi không thể để anh đi. – Người dẫn đầu đối diện với Dịch Thủy Ca, nói ra mục đích của mình – Trước đây anh đã từng giúp Nam Chu, chúng tôi không tính chuyện cũ. Nhưng bây giờ nếu anh còn định giúp Lập Phương Chu thì chúng tôi sẽ không bỏ qua.

Những người này kiên định thuộc đảng “phản đối Nam Chu”, hơn nữa còn từng tham gia cuộc truy kích nghìn người, trong đó có hai người từng chơi qua Vạn Vật Hấp Dẫn cũng từng kết bè vây giết Nam Chu, ôm mối hận chồng chất với cậu.

Còn một đội khác quan hệ với bọn họ không tệ, bị kéo vào trong chiến trường 99 người, cuối cùng tuyệt vọng tự sát.

Bọn họ vô cùng không tin tưởng Nam Chu, đồng thời cũng kiên định tin tưởng Như Mộng chính là chiến hữu duy nhất của bọn họ vào lúc này, là người chính nghĩa để ngăn chặn Nam Chu cho nên mới liên hợp với Khúc Kim Sa và sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng của ông ta.

Bọn họ không thể ngồi im nhìn tà thắng chính được.

Bắc Đẩu Chuyển Hướng không cho phép dùng vũ khí, nhưng xem ra bọn họ vẫn còn hi vọng ngăn chặn sự giúp đỡ từ bên ngoài với Lập Phương Chu.

Chẳng qua bọn họ cảm thấy bất ngờ khi Dịch Thủy Ca không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng không có ý định thuyết phục bọn họ.

Anh ta bỏ kính xuống, thuận tay đặt lên bậc thang bên cạnh, tháo lỏng chiếc cà vạt đen của mình ra, quấn quanh khớp ngón tay.

– Tôi biết sẽ có người muốn cản đường mình. – Anh ta tự lẩm bẩm rồi thở dài một tiếng – Cho nên mới không để cậu ấy ra ngoài.

– Khó lắm cậu ấy mới ngoan hơn, nếu còn thấy máu thì không hay lắm đâu.

Không còn chiếc kính râm màu trà che chắn, tia sáng dao động đan xen trong mắt anh ta, khiến gương mặt tươi cười kia mang sắc thái quỷ dị không giống con người.

– Các anh muốn từng người lên? Hay lên cả?

Hết chương 235



------oOo------