Tâm trạng thập phần ủy khuất, Vân Dung đáy mắt nước mắt lại tràn ra. Rõ ràng không thích Nàng, nhưng lại đối với Nàng như thế. Nàng tức giận đến cực điểm. Một bên giãy dụa một bên hét lớn: "Bạch Hi Thần, Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nhưng trong nháy mắt, vạt áo của Nàng đã bị Hắn cởi tới thắt lưng, đầu ngón tay của Hắn chạm vào da thịt của Nàng, giống từng dòng điện chạy khắp cơ thể của Vân Dung. Trong đầu Trống rỗng, Nàng cắn môi dưới, nước mắt tràn mi. Hắn điên mất rồi sao?
Cảm giác hai tay Bạch Hi Thần gắt gao đè hai vai của Nàng lại. Nàng vừa nhấc đầu, thấy một ánh mắt sâu thẳm của Hắn đang nhìn ở trên cánh tay của Nàng cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, ánh mắt của Hắn rơi vào chấm đỏ nhỏ nhắn trên cánh tay trái của Nàng. Đó là chấm đỏ của thủ cung sa, Hắn làm sao có thể tìm thứ này? Vân Dung vừa thẹn lại phẫn, hận không thể tìm một cái lỗ lập tức chui vào. Trừng mắt Bạch Hi Thần, thời gian giống nhau ở trong mắt hắn lại một lần nữa yên lặng. Tâm tình của hắn tựa hồ thực phức tạp, trên mặt trăm ngàn loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, cuối cùng Vân Dung xác định chính mình không có nhìn lầm, Hắn cuối cùng toát ra một vẻ mặt, dĩ nhiên vẻ mặt đó là một vẻ mặt như trút được gánh nặng. Trên mặt của Hắn cho tới bây giờ đều lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, nhưng là cái loại tươi cười này cùng lúc Hắn tươi cười trước kia không giống nhau. Giờ khắc này, Hắn sự bình tĩnh không màng danh lợi lập tức bị đánh vỡ, làm cho Hắn thoạt nhìn như là một người có sự sinh động, giống như khói lửa cháy một cách rựa rỡ, ở bên trong bầu trời đêm thật lâu không tiêu tan. Hắn đến tột cùng là làm sao vậy?
Mà Bạch Hi Thần lại không thể hiểu được tâm tình của mình giờ phút này, đem đầu vai của Vân dung gắt gao ôm vào trong ngực. Đem đôi môi hôn lên cái trán của Nàng, khẩu khí thật mạnh. Hắn âm thầm cười nói: nguyên lai trực giác của chính mình cũng có thời điểm lầm lỗi, trong lòng lúc này rất khinh bỉ ý tưởng vừa rồi của mình. Nàng làm sao có thể là thị thiếp của Bạch Tử Hiên chết ở trong trận hỏa đó chứ?