Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 48




Editor: Mika

Beta: Lục

Tần Việt suy nghĩ đến kế hoạch dẫn suối nước nóng vào thành, Ma Tôn đương nhiên muốn giúp hắn.

"Để ta dùng thần thức quét một lượt."

Có thần thức của Ma Tôn, chẳng bao lâu là bọn họ đã tìm được suối nước nóng. Có điều là suối nước này cách khá xa thành Thanh Châu, muốn dẫn thẳng đến phủ Thành chủ có hơi khó khăn, cùng lắm chỉ dẫn tới rừng trúc phía tây được thôi.

"Vậy thì làm ao suối nước nóng ở đó đi." Tô Thu Diên cũng không ngờ gần Thanh Châu lại có suối nước nóng.

"Việc này cứ giao cho ta, bằng không sẽ cần khá nhiều nhân lực."

Đúng là y rất muốn ngâm suối nước nóng, nhưng nếu giao việc này cho đội thi công làm thì e rằng sẽ rất phức tạp.

Vì thế Tô Thu Diên đích thân ra tay, chỉ mới nửa ngày đã chuẩn bị xong đường dẫn nước, nhưng cái ao vẫn cần tu sửa thêm.

"Thành chủ, chúng ta giữ lại một cái ao ở nơi hẻo lánh dành riêng ngài dùng, những ao còn lại sẽ phục vụ cho người dân. Ngài thấy thế nào?" Tần Việt dứt khoát vẽ luôn một bản thiết kế.

Toàn bộ khu suối nước nóng chiếm diện tích rất rộng, chỉ nhỏ hơn Thanh Uyển một chút. Nếu đi bộ từ Thanh Uyển qua đấy cũng mất mười lăm phút. Mỗi cái ao đều rất lớn, nếu mọi người chen chúc với nhau thì sức chứa của ao lên đến mấy chục người. Nhưng có quá nhiều người như thế thì ngâm sẽ không thoải mái, cho nên họ lại làm thêm mười mấy cái ao nhỏ hơn.

Tô Thu Diên xem kỹ bản thiết kế rồi nói: "Ao đủ thì đủ rồi nhưng xung quanh đây không có vật gì, nhìn trơ trụi, thật sự rất xấu."

Không chỉ có ao suối nước nóng dính phải vấn đề này, mà toàn bộ Thanh Châu đều có chung một vấn đề. Ngoại trừ rừng trúc và phủ Thành chủ, những nơi khác đều không có lấy một bóng cây xanh. Mỗi khi có gió, bụi đất lại tung bay khắp nơi, ai ra ngoài một chuyến cũng vác về một thân cát bụi.

"Ý của Thành chủ là muốn trồng một ít thực vật?" Tần Việt hỏi.

Tô Thu Diên gật đầu, nói: "Tạm thời vẫn chưa trồng lương thực được, nhưng vẫn có cách tìm được hạt giống thực vật."

Thật ra, trên Tiên Sơn có hạt giống lương thực, nhưng những hạt giống này lại không thể trồng ở thành Thanh Châu. Vì một khi bị phát hiện, tứ đại tông môn khẳng định sẽ phái người tới diệt thành. Với thực lực hiện tại của thành Thanh Châu, căn bản không đủ sức đối đầu với bọn họ.

Đừng nói tứ đại tông môn, chỉ cần những thành nhỏ như thành Dương biết đến thôi đã đủ khiến Thanh Châu không được yên bình.

Còn thực vật lại khác, nó không bị lũng đoạn, chẳng qua giá cả rất cao nên có rất ít người mua mà thôi.

Nhưn Tô Thu Diên cũng không định mua. Bởi nhị sư phụ của y thích trồng chút hoa cỏ, trong tay người có rất nhiều hạt giống thực vật,cho nên y định sẽ hỏi xin sư phụ mình luôn.

Người có sư phụ là có chỗ dựa vững chắc như vậy.

Vì thế y gấp một con hạc giấy, suy nghĩ một lát lại cảm thấy cứ xin xỏ sư phụ vậy hoài thì đúng là có hơi mất mặt thật. Vậy nên y viết thêm một tin tức tốt lên trên hạc giấy —— đệ tử đã giúp các sư phụ khai quật một hạt giống thiên phú và tâm tính rất tốt, nếu sư phụ rảnh rỗi có thể tới Thành Thanh Châu gặp hắn thử xem..

Tô Thu Diên thả bay hạc giấy, bây giờ chỉ còn chờ sư phụ hồi âm.

Cùng lúc đó, những người khác cũng biết việc tu sửa ao suối nước nóng.

"Thành chủ đã chuẩn bị xong đường dẫn nước rồi, ngay cả ao cũng đào xong, chỉ cần tu sửa thêm chút nữa là có thể dẫn nước suối về thành."

Một tu sĩ Kim Đan xác thật có thể thay thế một đội thi công. Tuy ao nước đã được Tô Thu Diên đào xong, nhưng vẫn phải dùng bùn lầy và gạch xây thêm cho bằng phẳng chắc chắn mới được.

"Chuyện này thì đơn giản." Người của đội thi công hơi cân nhắc lại bước làm: "Trước tiên phải sản xuất một ít bùn lầy và gạch đã, có vật liệu là có thể khởi công."

Chuyện này đối với người thành Thanh Châu chẳng phải là chuyện khó nhọc gì. Chỉ cần rút ra chút thời gian, hai ba ngày là họ có thể làm xong hết. Mọi người thương lượng một chút, quyết định tận dụng thời gian nghỉ ngơi để làm, sẽ không gây trì hoãn tới công tác thường ngày.

Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung

"Nhưng mà suối nước nóng là cái gì?"

Với người Thanh Châu mà nói, suối nước nóng còn xa lạ hơn cả thịt. Rốt cuộc họ đã từng được ăn thịt còn suối nước nóng là thứ họ chưa từng được gặp qua, nghe tên chỉ biết là một hồ nước ấm.

"Hình như nó là nhà tắm ngoài trời? Sau này chúng ta có tắm rửa cũng thuận tiện hơn rồi."

"Nhiều người tắm chung với nhau như thế, cảm giác rất kỳ quái."

"Thôi, chờ làm xong rồi chẳng phải sẽ biết?"

Trước kia người Thanh Châu là được chăng hay chớ*, mỗi ngày có thể ăn no là đã thỏa mãn. Nhưng từ sau khi thành chủ mới tới, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với những đồ vật kỳ lạ mà ngài ấy nhắc đến.

(*) Được chăng hay chớ: Chỉ thái độ làm việc hời hợt, được nhiêu hay nhiêu.

Nếu thành chủ muốn xây dựng suối nước nóng, vậy thì suối nước nóng kia chắc chắn là thứ tốt.

Không đến nửa tháng, suối nước nóng đã được xây dựng và tu sửa xong.

Bên cạnh đó, Tô Thu Diên cũng nhận được hồi âm của nhị sư phụ.

Trong đó không có thư mà chỉ có mấy túi hạt giống. Ngoại trừ hạt giống ra, bên trong túi trữ vật còn có rất nhiều đất. Dù sao hiện giờ Thiên Đạo đã biến đổi, đất bình thường không thể trồng ra được cái gì, vậy nên trước tiên cần phải dưỡng đất, sau đó mới có thể gieo giống.

Tô Thu Diên lấy hạt giống ra kiểm tra một lát, trong túi có các loại cây và hoa. Cây thì có mấy loại cây hương chương, cây bạch quả, cây quế, cây ngọc lan, cây lam hoa doanh. Chủng loại hoa càng nhiều, hoa mai, hoa đào, hoa lan, hoa cúc...

Chỉ với một túi trữ vật có những đồ vật như vậy, là đã đủ mua vài cái thành nhỏ ở Đông Cảnh. Cũng chỉ có tiên chủ Tiên Sơn, mới có thể tùy tiện lấy ra nhiều bảo bối trân quý như vậy.

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com