Vai Diễn Của Ác Nữ Minh Tinh

Chương 77: 77: Ngày Không Vui






Chiều tới, mặt trời rủ bóng hoàng hôn rồi chầm chậm lặn về hướng Tây, tiết trời mùa thu mát mẻ không chút nóng nực, hòa trong không khí còn có hơi gió ẩm dễ cảm giác.

Khả Hân bây giờ đã được bọn họ đưa tới nhà Mặc Lăng Tần, trước mặt cô là căn biệt thự to lớn, cô đứng hình một hồi ở đó, mãi mới chầm chậm bước vào.

Khả Hân nghe bọn họ nói đưa tới nhà Mặc Lăng Tần để ăn một bữa, cô lại không nghĩ đó đơn giản chỉ là một bữa ăn, cô nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó…

Quả nhiên là vậy, khi mới bước vào, thứ xuất hiện trong ánh mắt trong veo của cô là Mặc Lăng Tần, Mặc Lăng Vũ và… Thanh Sương.

Cô nhìn bọn họ, bọn họ cũng trừng mắt nhìn cô, có người nhìn với ánh mắt bất ngờ, người lại nhìn với ánh mắt như khán giả xem kịch.

“Bố có ý gì? Sao lại gọi cô ấy tới đây?”

“Càng đông càng vui mà?”

“Vui? Người đang đùa ấy hả? Hôm nay là ngày gì người còn không biết? Tới hôm nay người vẫn còn muốn tùy hứng như vậy nữa à?”

Mặc Lăng Vũ phản ứng gay gắt với sự xuất hiện của Khả Hân cùng lời nói như đùa như giỡn của bố mình.

Ngày hôm nay không hề vui, hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh!

“Ôi dào, con đang nóng quá đấy.” Mặc Lăng Tần chuyển đổi sắc mặt, ông lườm lườm anh, “Con mang cô ta kia tới không phải để ta vui sao? Thêm một người, con còn có ý kiến?”

Anh có ý kiến, nhưng cũng chẳng thể nói, chỉ đành chấp nhận sự xuất hiện của Khả Hân.

Còn Khả Hân, người gây ra cuộc cãi vã này cũng chẳng hiểu chuyện gì.


Từ nhiên cô xuất hiện lại khiến không khí gắt gỏng thế này?

“Khả Hân, lại đây ngồi đi.”

Mặc Lăng Tần ra vẻ thân thiện mời cô lại gần, nhưng lại chẳng khiến Mặc Lăng Vũ nghi ngờ chút nào, vì anh nghĩ ông ấy đang cố tình làm vậy để chọc tức anh.

Thế nên anh ta cũng hập hực kéo Thanh Sương rời đi.


Khi đi qua Khả Hân, không biết anh vô tình hay cố ý mà hất trúng vai cô, anh ta không nói gì, trực tiếp đi qua.

“Haha, thằng nhóc lầm lì lì này hiếm khi tức giận như thế.

Vậy mà chỉ vì cô xuất hiện mà bày ra cái vẻ mặt như bị chó dại cắn.

Buồn cười chết mất!”

Mặc Lăng Tần hứng thú cười lớn, cái gì mà trầm tính lạnh băng, chỉ cần gặp một đứa con gái lại tan biến cả.


thật không giống ông ta chút nào.

Trong căn phòng chỉ mình ông ta cười như điên, Khả Hân vẫn như cũ không nói gì đợi cho ông ta cười xong.

“Ôi dào, sao trông mặt cô lại căng thẳng thế?”

Sau tràng cười sảng khoái, ông ta cuối cùng cũng trấn tĩnh lại.

“Tôi không quan tâm ông đang nghĩ cái gì, tôi chỉ muốn biết chị Nguyệt Chân ra sao rồi.”

Cô không cần biết mấy chuyện ám toán nhau của bố con nhà này, cô chỉ quan tâm người chị của cô ra sao rồi…

“Chậc, hôm qua mới gặp cô ta rồi mà? Cô sợ tôi ăn cô ta à? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ, không, làm, gì, cô, ta!”

Dù đã nghe được lời bảo đảm của lão hồ ly trước mắt, nhưng cô lại vẫn cứ có cảm giác Nguyệt Chân đang có chuyện gì đó.

Cô cố nén nghi ngờ, chỉ “ừ” một tiếng rồi bước ra ngoài.

Nhưng ông ta lại nói một câu khiến Khả Hân hơi ngập ngừng khi bước ra:

“Cô không định kéo Mặc Lăng Vũ lại à? Tôi nói trước, nếu cô bị thằng bé đó bỏ lại thì Nguyệt Chân sẽ chơi với bóng tối cả đời đấy.”

Khả Hân đứng lại, không quay đầu mà nói:


“Ông không cần lo, tôi chắc chắn sẽ cứu được chị ấy ra.”

Sau đó cô sải bước rời đi.

Mặc Lăng Tần sau khi cô không còn ở đây thì bật cười thành tiếng:

“Haha, cứu thì cứu đi, tôi chắc chắn không làm gì, không làm gì!”

Mặc Lăng Vũ chưa rời đi, thấy Khả Hân mãi mới bước ra thì túm chặt lấy tay cô, ép cô vào tường lớn tiếng hỏi:

“Mau nói, cô rốt cuộc nói cái quái gì với ông ấy? Các người đang có âm mưu bàn với nhau nên cô mới ra ngoài chậm trễ đúng không?”

Anh vốn không nghĩ hai người bọn cô nói thứ gì, anh chẳng qua quá căng thẳng nên muốn hỏi cô rõ chuyện này.

Đối với khuôn mặt vừa nghi ngờ vừa như khẳng định của Mặc Lăng Vũ thì Khả Hân thở dài, thản nhiên nói không chút lo ngại.

“Tôi bị bắt tới đây, anh không nói được một lời công bằng cho tôi thì thôi, đến ngay cả tôi muốn đòi một câu công bằng với ông ta cũng không được? Anh không suy nghĩ cho tôi liền muốn tôi bỏ mặc bản thân à?”

Sau đó Khả Hân giật mạnh tay mình, thoát khỏi sự khống chế của Mặc Lăng Vũ, sau đó đẩy nhẹ vai anh nhếch mép cười như có ý trách mắng:

“À, tôi quên mất.

Anh đang bận quan tâm Thanh Sương của mình rồi, quan tâm tới tôi làm chó gì?”

Không phải do Thanh Sương kia khiến anh thay đổi, chẳng qua anh ta đang muốn kéo cô thoát ra khỏi chuyện này, như Nguyệt Chân đã nói.

“Tôi là nội gián, anh không cần phải nghi ngờ Khả Hân hay bất kì ai cả.


Nhóm ba người này, tôi xin rời khỏi.

Nhưng tôi mong rằng, cậu có thể rút Khả Hân rời khỏi cái chuyện này.

Sau chuyện của Huyền Giai Mẫn, con bé đã mệt mỏi lắm rồi…”


Từ đầu anh đưa cô vào chuyện tranh đấu dư thừa này vì chỉ nghĩ muốn lợi dụng cô.

Còn bây giờ ý nghĩ muốn lợi dụng cô đã hoàn toàn biến mất, anh không muốn cô gặp nguy hiểm nên mới có ý định thay người, cho cô an bình rời đi.


Lại vì thế mới ôm con bù nhìn Thanh Sương tới đây chứ không phải Khả Hân.

Thanh Sương kia im lặng nãy giờ cũng không chịu nhìn cảnh hai người bọn họ nhìn nhau phát ra tia lửa điện nữa.

Giả vờ chạy vào hòa hoãn hai bên, tay còn nắm lấy tay Khả Hân thân thiết.

“Anh, chị ấy dù sao cũng là người lạ, anh đừng động tay động chân với chị ấy.”

Đúng là chúa của các mẹ trà xanh, ngay cả một lời nói cũng mang mấy tầng ý nghĩa.

Cô ta sợ cô không hiểu hay sợ cô không dám vả thẳng vào mặt cô ta mấy cái đây?

Khả Hân không nhẹ tay, hất thẳng bàn tay dơ bẩn của cô ta ra khỏi da thịt mình rồi trừng mắt một cách đáng sợ.

“Em gái, em có vẻ không hiểu chuyện nhỉ? Người đàn ông này chị cho em mượn chơi một vài ngày, em liền tưởng chị đây là con hầu dâng món ăn tới tận miệng, cung phụng em lên tận trời ấy à? Chó điên cắn bừa, cẩn thận bị người ta đeo cho cái rọ mõm đấy?”

Chửi người xong cô cũng không dám một bước rời đi, đành phải bỏ vào trong vườn coi như tạm tránh, đợi tới khi ăn cơm thì sẽ trở lại sau.

“Hic, chị ấy quát em kìa.”

Thiếu nữ ngã vào lòng anh, nhưng anh lại chẳng mấy quan tâm, ánh mắt lại chỉ dán lên người Khả Hân đang rời đi kia, muốn chạy đến cạnh cô hỏi rõ mọi chuyện đang nghi ngờ.

Xong lại vì lý trí ngăn lại mà đành lòng để cô cứ thế rời đi….