Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 705: Thiếu Ân Bá Tước Thật Là Khí Phách





Thời gian một khắc nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hai người Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đã phân biệt được tổng cộng 229 loại thảo dược, đã sai tổng cộng 16 loại thảo dược, khả năng phân biệt dược liệu này đã là rất ấn tượng rồi.


Đối với nhiều luyện dược sư, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có được một nửa tốc độ như bọn họ thì đã là khá lắm rồi.


Dương Ân nhanh hơn hai người bọn họ rất nhiều, hai người kia có mấy loại thảo dược cần phải quan sát một lúc mới phân biệt ra được, Dương Ân thì không cần làm như vậy.


Hắn trực tiếp nêu ra tên và dược tính của thảo dược, số lượng ắt sẽ nhiều hơn của hai người Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam, chỉ là không biết tỷ lệ chính xác như nào.


Người làm chứng đi tới bên cạnh Dương Ân, bắt đầu xác nhận độ chính xác số thảo dược mà hắn vừa mới phân biệt.


Trong quá trình kiểm tra, ánh mắt già nua của ông lóe lên.



Cả Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đều nhìn dán chặt mắt về phía người làm chứng, mong chờ kết quả mà ông công bố.


Dương Ân thì dửng dưng khoanh hai tay trước ngực, hoàn toàn không quan tâm kết quả thế nào, bởi hắn đã biết kết quả là như thế nào rồi.


Một lúc sau, người làm chứng hắng giọng thông báo: “Dương đại sư đã phân biệt được tổng cộng 230 loại thảo dược, độ chính xác là 100%”.


“Oa!”

Trong phút chốc, mọi người xung quanh đều ồ lên.




Không ai ngờ được rằng Dương Ân lại có thể phân biệt được nhiều loại thảo dược trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn không có bất kỳ sai sót nài, kỷ lục này là hoàn toàn có thể nói là vô cùng bất ngờ.


Chỉ có các thành viên của quân đoàn Tử thần là vẫn bình tĩnh, dường như bọn họ không ngạc nhiên chút nào trước kết quả này.


Hai linh dược sư so luyện dược thường thức với một Dược vương, đây không phải tự mình tìm rắc rối thì là gì chứ?

“Không thể nào!”, Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đều kêu lên thất thanh.


“Hai vị đại sư nếu như không tin, có thể đích thân đến giám định!”, người làm chứng mời.


Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam bước tới để xác định kết quả cuối cùng.


Bọn họ thực sự không thể tin là Dương Ân không chỉ phân biệt được nhiều hơn hai người bọn họ có đúng một cây, hơn nữa tỷ lệ chính xác còn đạt tới 100%.



Sau khi bọn họ cẩn thận đối chiếu các loại thảo dược trên mặt đất với tên gọi và công dụng được ghi chép lại, trên mặt không còn một giọt máu, bọn họ hoàn toàn đã thua rồi.


“Hai vị, ta chứng thực không sai chứ?”, người làm chứng thấp giọng hỏi, trên mặt mang theo mấy phần tranh công.


.



Truyện Kiếm Hiệp

Vẻ mặt của hai người như bị người làm chứng tát mạnh một cái, đau điếng, bọn họ muốn mắng cho ông một trận: “Bọn ta biết rồi, không cần phải nhắc lại nữa, được không?”

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên người bọn họ không mang theo nhiều huyền linh thạch như vậy, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?

Lúc trước họ tới đây để mua bán thảo dược, nhưng thực tế là cưỡng đoạt, mỗi lần đều mua chịu của những chủ sạp hàng này, đến cuối cùng thì “tiền thầy bỏ túi”, ai bảo thế lực của Dược Vương các bọn họ to lớn, những chủ sạp bình thường đều không dám hó hé gì.


“Có chơi có chịu, giao huyền linh thạch ra đây và kết toán luôn thảo dược trong đống sổ sách này luôn một thể đi”, Dương Ân vừa nói vừa nhìn Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam.


“Sư… Sư huynh, ta… ta không mang theo huyền linh thạch! Huynh có thể cho ta mượn trước một ít, quay về ta sẽ trả lại cho huynh sau”, Ngô Nam nói nhỏ bên tai Chương Hoắc Kiệt.


Nghe được lời này, Chương Hoắc Kiệt muốn tát bay Ngô Nam, hắn còn đang thiếu một người cho hắn mượn viên huyền linh thạch đây.


“Dương...!Dương Ân, hai sư huynh đệ chúng ta tạm thời nợ ngươi huyền linh thạch trước, đợi quay về rồi sẽ gửi đến phủ trả lại cho ngươi! Thảo dược ở đây thì ngươi cứ việc lấy đi, sẽ không có ai dám nói lời nào!”, Chương Hoắc Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.


Dương Ân không nhịn được cười nói: “Hóa ra trên người hai ngươi không có huyền linh thạch, vừa rồi không phải các ngươi hét rất lớn nói muốn cược huyền linh thạch với ta sao? Các ngươi định bỡn cợt ta à!”

Mười tám người phía sau Dương Ân tiến lên một bước, sát khí nồng đậm kia bao vây người Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam, dọa cho hai người run rẩy toàn thân, họ sợ đám người này sẽ nhào tới chặt chém mình.


“Không, không...!ta thân là linh dược sư của Dược Vương các, tuyệt đối sẽ không bỡn cợt ngươi! Chỗ này có mười mấy miếng huyền linh thạch, chúng ta đưa ngươi trước, trở về nhất định sẽ gửi lại chỗ còn thiếu!”, Chương Hoắc Kiệt vội vàng đáp.

s


Ngô Nam cũng nói: “Đúng, đúng, uy tín và danh dự của Dược Vương các bọn ta ở đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ nợ ngươi chút huyền linh thạch cỏn con này đâu!”

Thân là linh dược sư, bọn họ muốn kiếm một chút huyền linh thạch không phải là chuyện gì khó, nhưng đáng tiếc hôm nay bọn họ ra ngoài không coi ngày, đụng phải Dương Ân thì đúng là đáng đời xúi quẩy rồi.


Lúc hai người bọn họ nói lời này, các chủ sạp ở đây đều đảo mắt khinh thường, trong lòng thầm mắng: “Nếu như người của Dược Vương các có uy tín và danh dự thì mặt trời mọc đằng tây rồi”.


Dương Ân cũng không phải là người dễ bị dao động như vậy, bản thân hắn cũng không thiếu chút ít huyền linh thạch hạ phẩm như vậy.


Hắn trầm mặt khua tay với mấy người xung quanh nói: “Lột sạch quần áo của bọn hắn, ném về Dược Vương các đi!”

“Không, ngươi không thể làm như vậy được! Ta là tam đệ tử của các chủ Dược Vương các, thân phận tôn quý, nếu như ngươi đắc tội với ta, ngươi cũng sẽ không được dễ sống đâu!”, Chương Hoắc Kiệt sợ hãi nói.


Ngô Nam cũng nói: “Có gì từ từ nói! Ta có thể trở về thuyết phục sư tôn nhà ta, đợi đến ngày hai người tỉ thí luyện đan, sư tôn sẽ để ngươi thua bớt khó coi hơn thế này một chút, được không?”

Dương Ân nào muốn nói nhảm với bọn họ, người của quân đoàn Tử thần đã hành động, túm lấy hai người, xé rách quần áo trên người.


Cả hai muốn chống cự nhưng cũng vô ích, thực lực của bọn họ ở trước mặt đám người của quân đoàn Tử thần này thì chẳng khác nào con nít và người lớn

“Đừng mà, Dương Ân, ngươi quá ác độc! Dược Vương các chúng ta thề không đội trời chung với ngươi!”

“Ta đã chịu qua một lần rồi, lại tới nữa, còn để cho ta sống nữa không!”

....