Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 556: Ném Ngọn Núi Đi





Khi Mộng Băng Tuyết bị thương, ánh mắt của cô ta vẫn kiên định nhìn về hướng của Dương Ân phía trên thang trời, cô ta như nổi điên muốn xông về phía thang trời, hoàn toàn không để ý đến tính mạng của chính mình, có thể thấy được tính mạng của Dương Ân ở trong lòng cô ta mới là quan trọng hơn tất cả.


“Một người phụ nữ không biết sống chết”, Thiên tượng yêu hừ lạnh, ngưng tụ toàn bộ năng lượng ngăn cản Mộng Băng Tuyết.


Hai con thiên yêu còn lại cũng tấn công cùng một lúc, không chỉ để ngăn chặn Mộng Băng Tuyết, mà còn để bắt cô ta lại.


Bọn chúng canh giữ thang trời là để không cho những kẻ ngoại tộc tùy tiện xông vào, bọn chúng đã cho Dương Ân một cơ hội, như vậy đã là ngoài sức tưởng tượng rồi, đương nhiên bây giờ bọn chúng sẽ dùng toàn lực ngăn cản Mộng Băng Tuyết.


Nếu như bọn chúng không thể ngăn cản được, thì mới tới lượt thang trời phát huy uy lực của thần.



Cũng vào lúc này, Dương Ân ở trên thang trời đã kinh hô lên: “Đứng dậy cho ta!”

Dương Ân gầm lên như sấm sét vang rền, tiếng gầm này lọt vào tai của hai phe đang chiến đấu ở bên dưới, khiến cho Mộng Băng Tuyết cùng tam đại thiên yêu đều đồng loạt dừng tay lại.


Chỉ thấy ở trên bốn mươi bậc thang, thân thể nhỏ bé của Dương Ân đang khiêng ngọn núi lớn đứng dậy, hắn giơ hai cánh tay đã nổi đầy gân xanh lên, da thịt gân cốt đều đã nứt toát, máu tươi đã rỉ ra toàn thân, trông vô cùng dị thường đáng sợ.


Hắn cố gắng nhấc thân thể nặng nề đứng lên, xương sống tựa hồ như cũng muốn gãy lìa, vô số kinh mạch bên trong cơ thể cộng với 720 huyệt vị đều đang rung chuyển cho dù không có huyền khí lưu động, khiến cho tiềm năng của tứ chi xương cốt và lục phủ ngũ tạng đều bị ép ra ngoài, năng lượng của hắn không ngừng bành trướng, sức nặng đè lên cơ thể của hắn từ mọi nơi đang dâng lên một cách kinh khủng.




Võ thể không tì vết của Dương Ân vốn là một thể chất cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước hắn còn chưa phát huy hết tiềm lực, bây giờ dưới áp lực cực lớn của ngọn núi này, rốt cuộc hắn cũng đã bộc phát ra sức chịu đựng cực hạn, thể lực tăng vọt không kém gì dũng sĩ Man tộc đã đánh thức Man kình tầng 4, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.


Suy cho cùng, Dương Ân không phải là người Man, hắn không sở hữu Man lực thiên phú của Man tộc, sức mạnh của hắn đạt đến mức độ này là cực kỳ bất thường.


“Á!”, Dương Ân điên cuồng hét lên, sức mạnh bộc phát, từng chút từng chút nâng ngọn núi đứng dậy.


Lúc này, sức mạnh toàn thân của hắn đã đạt đến đỉnh cao, ý chí chiến đấu vô hạn chứa đựng trong huyết mạch khiến cho hắn không bao giờ chấp nhận đầu hàng.


Khi hắn đứng thẳng dậy, chịu đựng được sức nặng của ngọn núi, hắn lại quát lớn: "Cút ngay cho ta!"

Hắn giận dữ vác thẳng ngọn núi lên rồi ném về một hướng khác.



Ngọn núi lớn rời khỏi bàn tay hắn, lặng lẽ biến mất không còn dấu vết.


Dương Ân ngã ngửa ngay tại chỗ bốn mươi bậc thang, cũng không còn chút sức lực nào để bước tiếp.



Tuy nhiên, sức nặng của ngọn núi đè trên lưng hắn đã không còn nữa, tất cả áp lực đã được trút bỏ, cả người hắn trở nên hoàn toàn nhẹ nhõm.


Dương Ân cũng không cảm thấy cơ thể quá yếu ớt, thay vào đó, cơ thể của hắn đang dần dần hồi phục lại sức mạnh ban đầu.


Nguồn năng lượng bên trong cơ thể đã nuôi dưỡng vết thương của hắn, giúp cho các vết thương mau chóng bình phục.


“Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể đứng vững trên bốn mươi bậc thang”, Thiên tượng yêu thở dài nói.


“Sức mạnh của hắn thật khủng khiếp, nếu không phải là dũng sĩ đã thức tỉnh Man kình tầng 4 "Man lực pháp kình" thì sẽ không thể có sức mạnh như vậy!", Man ngưu yêu cảm thán nói.


"Ta cảm thấy trên người của hắn không có Man lực, hắn không thuộc về Man tộc, không biết tại sao thang trời lại cho hắn cơ hội khảo nghiệm, hơn nữa sức mạnh khảo nghiệm lại gấp đôi những dũng sĩ Man tộc trẻ tuổi trước kia", con hổ cái nói.


Tam đại thiên yêu đã canh giữ ở đây rất nhiều năm, đã từng nhìn thấy không ít dũng sĩ Man tộc leo lên những bậc thang nơi đây, nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp một người có thể chất biến thái như Dương Ân, còn đáng sợ hơn những dũng sĩ tuyệt thế thiên kiêu của Man tộc.

s


Sau khi Mộng Băng Tuyết cảm thấy tình trạng của Dương Ân đã ổn định, cô ta không còn phát điên nữa, cả người chỉ toát ra khí tức băng giá, khiến cho không ai dám động tới.


Khoảng nửa canh giờ sau, vết thương của Dương Ân chẳng những đã lành hẳn, mà sức lực cũng hoàn toàn bình phục, trạng thái cũng trở nên tốt hơn, hắn còn cười nói: "Thang trời này chẳng lẽ có thể ép tiềm lực của người ta bộc phát đến cực hạn hay sao?"

Nghĩ đến đây, Dương Ân lại càng thêm hưng phấn, hắn đã không còn phải chịu áp lực nữa, hắn tin tưởng rằng sau bậc thang thứ bốn mươi, chỉ cần hắn có thể tiếp tục gánh vác sức nặng của thang trời giáng xuống, tiềm lực của hắn sẽ được nâng cao lên một bậc, sau khi xuống, nói không chừng hắn còn có thể phát triển tiềm lực chiến thể vô biên, ngày sau không cần dùng đến huyền khí cũng có thể đánh giết cường địch, càng suy nghĩ càng cảm thấy tuyệt vời.


Hắn lại đứng lên, vừa định leo tiếp lên thang trời, hắn liền quay đầu lại nói với Mộng Băng Tuyết bên dưới: "Băng Tuyết đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu, cô cứ ở đây chờ ta trở về.


Ba vị tiền bối, xin các vị thứ lỗi".


Nói xong, hắn lại bước lên bậc thang thứ bốn mươi mốt.


Vốn tưởng rằng sẽ có một sức nặng kinh khủng hơn đè lên người hắn, nhưng hóa ra lại không có, thay vào đó lại xuất hiện một tình huống mà hắn hoàn toàn không thể nào ngờ tới.


Bòooo!.