Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 84: Trưởng thôn




Nhìn thấy người giấy cuối cùng bị gió thổi ngã, lòng tôi dâng lên một nỗi tuyệt vọng đến cùng cực. Ngay đúng lúc người giấy ngã xuống, tôi rõ ràng cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi tung lên!

Thủy Liên bưng khay thức ăn đứng ở ngoài cửa bị cơn gió này hất tung. Cửa phòng bị gió thổi mở toang, chỉ trong thoáng chốc thì gió ngừng thổi, tất cả mọi thứ lại trở lại bình thường.

Thấy vậy, cụ Khâu chỉ lắc đầu chán nản.

"Con quỷ này quả thật không đơn giản, hai đội người giấy khóa quỷ của ta là một trong những thủ đoạn lợi hại nhất vậy mà cũng không thể ngăn được hắn, âu cũng coi như là số trời, lão già ta không thể giúp mi được rồi!"

Cụ Khâu nói xong liền đứng lên thở dài và đi ra cửa

Đã gần tóm được hắn nhưng cuối cùng lại để cho hắn trốn thoát, tôi suy sụp hoàn toàn, nằm bẹp ở trên giường, thật sự tuyệt vọng!

Thủy Liên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bất ngờ bị cơn gió hất đổ cả khay thức ăn khiến cô ấy giật mình hoảng sợ liền vội vàng ngồi xuống gom mảnh chén bát vỡ rơi đầy trên mặt đất.

Chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi, bị Thủy Liên mở cửa kéo theo một trận gió làm kế hoạch tan tành trong gang tấc, lòng tôi cực kỳ tức giận nhưng lại không biết phải trút vào đâu!

Phải trách ai đây khi sáng nào Thủy Liên cũng đem cơm đến cho tôi, nó đã trở thành thói quen rồi, không thể trách cô ấy được, chỉ có thể trách tôi đã không tính toán cẩn thận, tại sao chỉ dặn cô ấy đừng đem cơm tối đến cho tôi mà lại quên mất không dặn cô ấy cũng đừng đem cơm sáng tới.

Thủy Liên trông thấy cụ Khâu mặt buồn thiu từ trong nhà bước ra thì cảm thấy rất hiếu kỳ bèn vào nhà hỏi tôi:

"Lý ca, sao hai ngày nay cụ Khâu đều đến tìm anh? Cụ ấy đến làm gì vậy?"

Tôi không còn tâm trạng nào để nói chuyện, chỉ nằm bẹp trên giường thở dài thườn thượt.

Thủy Liên thấy tôi dường như không muốn nói chuyện nên chỉ ngồi một hồi rồi đứng dậy đi về.

Trãi qua cuộc chiến gay cấn tối qua, nếu như cụ Khâu vẫn còn muốn giúp tôi để bắt con quỷ đó xem chừng cũng rất khó để bắt được hắn.

Ông bà ta đã nói "là phúc thì không phải là họa nhưng đã là họa thì khó mà tránh khỏi", đã như vậy rồi, thôn Hoài Hồ này đã không còn là nơi an toàn cho tôi ẩn náu nữa, thế nhưng lão Ngô mãi vẫn chưa trở lại, tôi có nên tự mình trở về nhà không?

Tôi còn nhớ, lúc lão Ngô chở tôi đến đây lão ấy đã chạy suốt đêm ở trên đường cao tốc, hơn nữa, thôn này lại rất hoang vu hẻo lánh, không có cả điện, vậy nếu muốn đi ra ngoài không chừng tôi cũng phải đi mất mấy ngày đó chứ!

Nhưng dù sao cũng phải thử trước rồi tính sau, nghĩ tới đây, tôi vội vàng bật dậy thu dọn đồ đạc.

Buổi trưa, Thủy Liên lại đem đồ ăn tới cho tôi, thấy tôi đang thu dọn hành lý thì cô ấy không khỏi buồn bực, nhỏ giọng hỏi:

"Lý ca, sao anh lại thu dọn hành lý vậy? Hông lẽ anh phải đi rồi sao?"

Thấy Thủy Liên tới, tôi liền hỏi:

"Ừa, anh ở đây cũng quá lâu rồi, cũng đến lúc phải trở về nhà, đúng rồi Thủy Liên, em có biết đường từ thôn mình ra thành phố đi như nào không?"

Thủy Liên cắn môi trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:

"Thôn của em không có tiếp xúc với bên ngoài, bình thường muốn đi ra ngoài mua sắm gì đó thì đều phải nhờ trưởng thôn dẫn đi, em không biết đường"

Thủy Liên nhất định là không nói dối, quả thật, thôn Hoài Hồ được bao quanh bởi toàn là núi, nếu như không có người trong thôn dẫn đường thì chắc chắn không thể dễ dàng để ra ngoài được.

Tôi thở dài tiếp tục thu dọn hành lý, mười phút sau, tôi xách ba lô lên và đi, Thủy Liên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo sau tôi.

Khi đến ngã tư thôn, tôi muốn tặng Thủy Liên cái gì đó làm kỷ niệm nhưng lần này đến đây một cách vội vã nên không đem theo gì cả, tôi liền rút trong ví ra một trăm đồng đưa cho cô ấy.

"Thủy Liên, em cầm số tiền này đi, anh làm ở bến xe Trường Tân, lúc nào em có dịp lên thành phố thì nhất định phải đến tìm anh nha hông, anh sẽ dẫn em đi chơi một vòng"

Thủy Liên lắc đầu không nhận tiền, nói:

"Lý ca, ở đây toàn là núi, anh đi dọc theo các sườn núi cũng sẽ rất dễ bị lạc đó, mà nữa, anh nói đi là đi ngay vậy sao? Còn cô bé vẫn thường đến nhà anh chơi mỗi tối thì sao?"

Nếu Thủy Liên mà không nhắc tới cô bé thì thiếu chút nữa là tôi quên mất, phải rồi, mỗi ngày cô bé đều không quản mưa gió để đến chơi với tôi, tôi đột nhiên lại bỏ đi như vậy mà không nói lời nào chắc là cô bé sẽ thất vọng lắm!

Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra đặt vào tay Thủy Liên và nói:

"Ngày nào cô bé cũng đến nhà anh để chơi điện thoại, phiền em đem cái điện thoại này đặt giúp trên giường của anh để cho cô bé lấy làm kỷ niệm nha"

Thủy Liên nhận lấy cái điện thoại, cô ấy tính nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi.

Tôi thấy cũng không còn sớm nên nói thêm với Thủy Liên vài câu rồi vội vã xách ba lô lên đường.

Đường núi ở thôn Hoài Hồ này hẹp đến mức khó mà đi, tôi vác ba lô đi bộ chưa được vài trăm mét đã thở hổn hển.

Đường là do tôi tự chọn, nếu nơi này không an toàn nữa thì nhất định tôi phải tìm cách trở lại thành phố, dù sao ở đó còn có cu Sáu, có Đầu Viên và có cả lão Lưu.

Sau khi ngồi nghỉ một lúc ở vệ đường, tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Trên con đường núi này ngoại trừ tôi ra không hề có một bóng người, tôi vẫn kiên trì tiến về phía trước nhưng chợt phát hiện ra con đường núi này dường như là dài vô tận, tôi đi mãi đến tận hoàng hôn nhưng trước mắt tôi vẫn chỉ có núi và núi.

Tôi thật sự đã đánh giá thấp cái thôn Hoài Hồ này rồi, thật sự không ngờ nó lại nằm ở một nơi xa xôi hẻo lánh đến như vậy!

Lúc tôi vừa khởi hành thì trời quang mây tạnh, vậy mà giờ đây mây đen đang từ đâu ùn ùn kéo đến, mưa như trút nước!

Con đường mòn này không có chỗ để trú mưa, tôi chỉ có thể ngồi ở ven đường mặc cho mưa xối lên người.

Trời bắt đầu tối dần, đường núi bị nước mưa làm cho nhầy nhụa bùn lầy rất khó đi, tôi dường như bị mắc kẹt lại ở đây và bắt đầu cảm thấy hối hận về cái quyết định rời thôn một cách liều lĩnh này!

Đã đi được một nửa đường rồi nhưng mà phía trước không thôn bản phía sau không hàng quán thật sự rất bế tắt.

Trời đã tối đen, cơn mưa cũng không hề tạnh đi mà ngược lại càng ngày càng to hơn, mình mẩy tôi ướt sũng.

Gió núi hòa với nước mưa, cái lạnh thấu xương này khiến tôi trở nên tuyệt vọng, trong lúc bất lực, tôi phát hiện có ánh sáng đèn xe đang phát ra từ hướng thôn Hoài Hồ!

Trong thôn có người muốn vào thành phố sao?

Tôi vui mừng, loạng choạng đứng giữa đường định dừng xe lại xin quá giang vào thành phố.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là con đường sình lầy như vậy nhưng chiếc xe này lại chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt nó đã lao đến gần tôi.

Tôi đứng giữa đường huơ hai tay nhưng dường như chiếc xe này không hề giảm tốc độ, đến khi tôi kịp nhận ra thì đã quá muộn. "Ầm" một tiếng, tôi bị chiếc xe tông mạnh bay ra khỏi đường.

Tôi bị một cú tông mạnh như vậy, cảm giác đau nhức toàn thân giống như toàn bộ xương của tôi đã bị gãy vụn vậy, tôi bị hất văng vào một vũng sình, mí mắt tôi càng ngày càng nặng, có phải tôi sắp chết rồi không?

Ngay trước khi tôi hôn mê, tôi cảm thấy như thể có ai đó đang đỡ tôi dậy.

Tôi cố hết sức để mở mắt ra thì không thấy người đỡ mình, thay vào đó tôi thấy phía sau xe đâm vào mình.

Chữ đỏ tươi ở phía sau xe không thể quen thuộc hơn với tôi, tuyến xe số13.

Lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trong ngôi nhà cổ ven hồ.

Tôi đã trở lại!

Tôi vừa muốn ngồi dậy thì trong chớp mắt cơn đau nhức lan khắp cơ thể, tôi khẽ rên lên.

Thấy tôi đã tỉnh, một đôi tay nhỏ bé vươn ra kéo chăn bông lên đắp cho tôi.

Lại là cô bé!

Cô bé đứng ở mép giường đắp chăn cho tôi xong, nói:

"Chú ơi, chú không định sống ở đây sao? Chú muốn đi đâu vậy?"

Tôi thở hổn hển, nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ cô bé ra không còn ai khác ở đây, không lẽ vừa rồi người cứu tôi ở trong đường núi về đây lại chính là cô bé này sao?

Tôi gật đầu nói:

"Bé nè, anh nhớ nhà"

Cô bé không hiểu liền chớp chớp mắt hỏi:

"Có phải chú sợ kẻ đến tìm chú đúng không?"

Tôi hiểu ý của cô bé, ý của bé ấy là muốn nói đến con quỷ mà ngay cả cụ Khâu cũng không có khả năng bắt nó.

Cô bé có thể thấy được cả quỷ, nếu như nói bé ấy không phải là bé nhân sâm thì quả thật tôi không thể tin.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn bé ấy gật đầu cười.

“Ngay cả bà nội cũng không làm được gì sao?”

Bà nội?

Tôi nghi ngờ hỏi:

"Bà nội nào? Anh đã gặp bà nội của em rồi sao?"

"Đúng rồi, tối hôm qua nội không đến giúp chú sao"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ cả người, không lẽ bà nội của cô bé lại chính là cụ Khâu sao?

Tôi bối rối hỏi:

"Bé con, là em nhờ bà nội của em tới giúp anh sao?"

Cô bé gật đầu nói:

"Dạ đúng rồi, cháu thấy hắn không giống như người tốt nên đã đi cầu xin bà nội nhờ nội giúp chú"

Cụ Khâu không thể nào là cụ nhân sâm được, nếu cụ ấy chính là bà nội của cô bé, tôi chợt bừng tỉnh, cô bé trước mắt tôi đây hẳn là...

Cô bé đưa ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm tôi, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm ấm áp.

"Không sao đâu, anh không có sao"

Vừa nói, tôi vừa nhịn đau đớn ngồi dậy.

Nhớ lại chuyện kinh hoàng lúc nãy, nếu như không được cô bé cứu chắc tôi đã sớm bỏ mạng ở trong núi rồi.

Điều kỳ lạ là chiếc xe đâm tôi kia lại chính là con xe 13 của tôi, tôi biết nó không thể nào là xe thật được nhưng mà tôi nhớ tôi đã thấy chiếc xe 13 này lần đầu tiên là lúc tôi gặp phải quỷ chờ xe và đây là lần thứ hai tôi gặp lại.

Con quỷ này đang muốn cảnh báo tôi điều gì chăng?

Cô bé thấy tôi trầm ngâm liền nói nhỏ:

"Chú đừng sợ, cháu sẽ giúp chú"

Nói xong cô bé liền chạy vụt ra khỏi nhà. Tôi không kịp gọi bé ấy lại, không thể làm gì hơn ngoài việc nằm lại xuống giường nghỉ ngơi.

Sau khi trời sáng, thật kỳ lạ là tôi không còn cảm thấy một chút đau đớn gì nữa cả, tôi đã hoàn toàn bình phục trở lại!

Thủy Liên không biết là tôi đã trở lại nên không đem bữa sáng đến cho tôi.

Tôi đói bụng đi vòng vòng trong sân, muốn đến tìm cô ấy để xin ăn cơm nhưng lại ngại.

Ngay khi tôi không biết phải làm gì thì cụ Khâu lại đến.

Lần này gặp tôi, cụ ấy không còn tỏ ra vui vẻ mà lạnh lùng nói:

"Ta sẽ giúp mi bắt quỷ lần cuối, nhưng mi phải hứa với ta, cho dù được hay không cũng không được ở lại đây nữa"

Tôi nghe vậy thì giật mình, cụ ấy sẽ giúp tôi bắt quỷ một lần nữa sao?

Tôi vội vàng hỏi:

"Cụ Khâu, cụ thật sự còn có thể giúp cháu được ạ? Chẳng phải lần trước cụ bảo phương pháp người giấy khóa quỷ là tuyệt chiêu lợi hại nhất của cụ nhưng mà vẫn không có hiệu quả, chẳng lẽ vẫn còn cách khác sao?"

Cụ Khâu thở dài, quay lưng lại, chậm rãi nói:

"Nếu không phải cháu gái ta cứ nài nỉ van xin thì ta chẳng thèm quan tâm tới mi đâu, cách cuối cùng này có chút mạo hiểm, được hay không cũng tùy vào số mạng của mi"

Tôi mừng rỡ đồng ý.

Cụ Khâu chỉ tay vào trong nhà nói:

"Đi, vào căn phòng phía tây nào"

Tôi sửng sốt nói:

"Cụ Khâu ơi, đây là ngôi nhà tổ tiên của bạn cháu, trước khi đi ổng có nói cấm không được bước chân vào căn phòng đó"

Cụ Khâu cười nhạt, nói:

"Đừng có nói nhảm nữa, muốn bắt quỷ thì đi với ta"

Vừa nói cụ Khâu vừa xoay người bước vào nhà, cửa của căn phòng phía tây này đã bị tôi đóng chặt nhưng cụ Khâu chỉ đẩy nhẹ một cái liền bị mở ra.

Tôi luôn tò mò không biết trong phòng này có vật gì nhưng khi cửa phòng được mở ra lại khiến tôi thất vọng.

Trong gian phòng này, khắp nơi đều phủ một lớp bụi dày, trên giường đất có để một vài cái chăn và gối, điều đặc biệt nhất chính là giữa phòng có đặt một chiếc ghế bành.

Cụ Khâu nhìn thấy chiếc ghế bành củ kỹ màu đỏ rượu vang này thì nước mắt lưng tròng, giọng khàn đi, hướng về cái ghế nói nhỏ:

"Bạn già à, cũng đến lúc ông phải giúp tôi rồi"