Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 80: Người giấy trên cánh đồng




Tôi sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, những người đàn ông này thực sự rất kỳ lạ, họ không trò chuyện với nhau trong suốt quá trình làm việc, hơn nữa, cử động cơ thể của họ cũng vô cùng cứng nhắc.

Tôi đã gặp quá nhiều chuyện tà môn quỷ dị, do đó không muốn ôm rắc rối vào người cho nên sau khi quan sát họ một lúc tôi liền quay bước trở về nhà.

Về đến nhà lại xảy ra một chuyện khiến tôi khiếp sợ đó là cửa phòng phía tây đã bị gió thổi mở toang.

Tôi thở dài bất lực, tôi chỉ muốn sống bình yên, không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, gần đây tôi ở lại nơi này cũng cảm thấy khá thoải mái, không muốn gây rắc rối gì cả, lão Ngô cũng đã nói tuyệt đối không được bước vào phòng này, tôi còn không muốn nhìn huống hồ gì là bước vào trong đó.

Nghĩ vậy, tôi liền nhắm mắt lại bước nhanh đến đưa tay đóng mạnh cửa lại.

Có một câu nói như này "mắt không thấy, tâm không phiền". Do đó, sau khi đóng cửa lại tôi chỉ cảm thấy buồn ngủ nên leo lên giường và làm một giấc ngon lành tới sáng.

Cứ tưởng Thủy Liên không còn cái bớt trên mặt sẽ không đến tìm tôi sớm, không ngờ cô ấy lại đến sớm hơn thường lệ, cô ấy còn ngăn không cho tôi ra khỏi chăn nữa.

Không còn cái bớt trên mặt, Thủy Liên trông rất xinh, bản thân cô ấy cũng toát lên một vẻ rất tự tin, nụ cười cũng tươi hơn nhiều.

Thủy Liên mang bữa sáng đến cho tôi, sau khi xuống khỏi giường, vừa ăn tôi vừa trò chuyện với cô ấy.

Có thể thấy cô ấy đối xử tốt với tôi hơn vì có thêm một quả trứng cho bữa sáng.

"Lý ca, anh đã chữa khỏi cái bớt trên mặt cho em, thật tình em cũng không biết phải cảm ơn anh như nào nữa, hôm qua em vui quá nên quên hỏi anh, có phải anh đang gạt em đúng không? Thật ra anh không phải là tài xế xe buýt gì cả mà chính là một thần y đúng không?

Tôi cười nhạt, trả lời:

"Anh gạt em làm gì nè? Anh chính là một tài xế lái xe, ly nước mà em dùng rửa mặt không phải của anh, cô bé thường hay đến nhà anh vào buổi tối để mượn điện thoại anh chơi, là bé ấy cho em đó. "

Thủy Liên nghe vậy tỏ ra rất ngạc nhiên.

"Thật hả? Vậy thì em nhất định phải cảm ơn cô bé, tối nay bé ấy có đến không?"

Tôi gật đầu nói:

“Chắc chắn sẽ đến, cô bé này cực kỳ ghiền chơi điện thoại luôn, cho dù có mưa gió gì bé ấy cũng đến!"

Thủy Liên nghe vậy liền vui mừng bảo tối nay nhất định phải gặp cô bé để cảm ơn, đồng thời sẽ may cho cô bé một bộ đồ mới nữa.

Chúng tôi lại tám chuyện một hồi, đột nhiên tôi chợt nhớ đến chuyện tối qua bắt gặp mấy người đàn ông mặc đồ trắng làm việc trên mảnh đất trong thôn, bèn hỏi:

"Thủy Liên, khoảng 12 giờ tối qua anh vô tình nhìn thấy có mấy người đang làm việc trên mảnh đất đầu ngã tư thôn ở cuối bờ hồ ấy, người trong thôn em có thói quen làm vườn vào ban đêm sao?"

Thủy Liên nghe vậy rất ngạc nhiên liền lắc đầu nói:

"Giờ đó ai cũng ngủ rồi, sao lại còn có người làm vườn chứ, mà mảnh đất cuối hồ ấy chính là mảnh đất của cụ Khâu "

Đất của cụ Khâu?

Tôi nhớ Thủy Liên từng nói với tôi rằng cụ Khâu chỉ sống một mình, cho tới bây giờ chưa ai thấy cụ ấy ra vườn làm việc, vậy mấy người đàn ông tối qua là do cụ ấy thuê sao? Nhưng mà thuê người làm vườn sao lại phải lén lén lút lút làm vào buổi tối, sợ người khác nhìn thấy sao?"

Nhất thời tôi không hiểu, Thủy Liên ở bên cạnh nói:

"Em nghĩ chắc là do anh bị hoa mắt nên nhìn nhầm thôi, hơn nửa đêm không có ai làm vườn đâu"

Thủy Liên nói xong nghĩ nghĩ một chút lại nói:

"Đúng rồi, chiều hôm qua cụ Khâu có tới nhà em hỏi thăm về việc làm sao em chữa khỏi được cái bớt nữa đó"

"Em có nói cho cụ ấy không?"

Thủy Liên tỏ vẻ sợ sệt, nhìn tôi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Em không nên nói cho người khác biết đúng không?"

Tôi cười trả lời:

"Không sao đâu, chỉ là do anh không có cảm tình với cụ ấy thôi, anh cứ có cảm giác cụ ấy là người xấu"

Thật ra thì đối với tôi việc này cũng hết sức hợp lý. Từ lúc tôi lái xe đến nay tôi đã gặp không ít những cụ già kỳ quái, đầu tiên là bà già bỏ quên sọt rau, tiếp đến là bà già đi đào mộ ở thôn Đường Oa Tử, giờ thì đến cụ già này suốt ngày quàng khăn đỏ, cụ ấy thực sự là một cụ già kỳ quái hơn cả những người kia rồi.

Thủy Liên thấy tôi không vui thì cảm thấy rất áy náy, tôi an ủi cô ấy mấy câu rồi hẹn tối nay chín giờ đến nhà tôi để gặp cô bé, xong xuôi đâu đó, Thủy Liên đi về nhà.

Cái bớt của Thủy Liên đã được chữa khỏi nên chúng tôi không phải lên núi để tìm bé nhân sâm nữa, nhưng do đã quen với việc lên núi mỗi ngày, giờ tự nhiên không có việc gì làm nên tay chân bỗng nhiên thừa thãi cảm giác rất khó chịu.

Lão Ngô đem tôi ném vào đây cũng hơn một tuần lễ rồi, không hề có chút tin tức nào cả, tôi rất lo không biết Bạch Phàm có lại gặp nguy hểm nữa hay không, cu Sáu có gặp phải điều gì bất thường khi lái xe không, Đầu Viên có đánh nhau với ai và bị sứt đầu mẻ trán không?

Nhưng ngoài việc ở đây chờ đợi lão Ngô ra, tôi không thể làm gì khác được.

Thời gian trôi thật nhanh, đêm vung ngọn roi da nạm đầy sao xua mặt trời xuống núi.

Sau khi đem cơm tối đến cho tôi, Thủy Liên không vội đi như mọi khi, cô ấy tính may cho cô bé kia một bộ đồ mới để bày tỏ lòng biết ơn, do đó Thủy Liên cầm một quyển sách đến ngồi cạnh mép giường đọc để đợi cô bé đến.

Thế là chúng tôi đợi đến hơn 11 giờ đêm mà vẫn không thấy cô bé kia xuất hiện, tôi đoán cô bé cố ý tránh mặt Thủy Liên nên đề nghị Thủy Liên về trước còn việc lấy số đo của cô bé kia để may đồ thì tôi sẽ làm.

Thủy Liên cũng đã rất buồn ngủ và ngủ gà ngủ gật nãy giờ nên nghe tôi nói vậy thì đồng ý. Thế là tôi đưa Thủy Liên về nhà. Đêm nay trời khá tối và có gió thổi mạnh, chúng tôi vội vã bước đi cạnh nhau và không ai nói với ai lời nào.

Khi đi đến cuối hồ, tôi cố ý liếc nhìn vào mảnh đất kia thì quả thật lại nhìn thấy những người đàn ông mặc đồ trắng đang làm việc ở đó.

Tôi huých nhẹ Thủy Liên, nhỏ giọng nói:

“Em nhìn kìa, anh không có xạo em nha, trong đất cụ Khâu rõ ràng là có người đang làm việc mà."

Thủy Liên nhìn vào mảnh đất, cô ấy kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa là la lên.

"Trời tối quá và cũng ở xa nữa, em không nhận ra bọn họ nhưng chắc chắn ở thôn em không có nhiều đàn ông với dáng vẻ giống vậy đâu!"

Thủy Liên muốn lại gần để nhìn cho rõ nhưng tôi kéo cô ấy lại nhất định không để cô ấy đi.

Sau khi đưa Thủy Liên về đến nhà, tôi quay trở lại con đường cũ. Lúc đi ngang mảnh đất ấy tôi không còn thấy ai làm việc trên đó nữa.

Vừa mới bước chân vào nhà thì lập tức cô bé xuất hiện.

Vẫn y như vậy, với đôi mắt trong veo và nụ cười tươi rói, cô bé đưa bàn tay nhỏ bé ra nói:

“Chú ơi, cho cháu mượn điện thoại chơi một xíu.”

Tôi cười, đi đến bên giường rút điện thoại ở dưới gối ra đưa cho cô bé.

Cô bé không có vẻ gì là mệt mỏi cả, vui vẻ nhận lấy điện thoại và say mê chơi giống y như là lần đầu tiên được chơi điện thoại vậy.

Tôi tìm cơ hội hỏi:

“Em gái, ly nước mà em cho anh em lấy ở đâu vậy?”

Cô bé không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu gõ vào màn hình, lắc đầu nói:

“Cháu không thể nói cho chú được!"

Không thể nói?

Cũng đúng, nước đó đúng là một loại thần dược quý hiếm mà.

Tôi không trách cô bé, tiếp tục nói:

"Cái bớt của chị ấy đã được chữa khỏi rồi, chị ấy muốn gặp em để cảm ơn, chị ấy còn muốn may cho em một bộ quần áo mới nữa đó!"

Cô bé lại lắc đầu.

“Không cần, cháu cũng không gặp ai cả"

“Tại sao?”

Hỏi tại sao xong tôi còn muốn hỏi thêm một câu mà tôi vẫn luôn giữ trong lòng đó là:

“Em có phải là bé nhân sâm hay không?”

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhướng mày một cái, đặt điện thoại di động xuống và chạy vội ra ngoài.

Tôi bất ngờ trước hành động này của cô bé, thường ngày bé rất thích chơi, hôm nay đột nhiên lại phản ứng như vậy là sao?

“Em gái, anh…”

Tôi còn chưa nói hết câu thì cô bé đã đóng sầm cửa lại và đi mất.

Tôi sững sờ một lúc mới kịp phản ứng có thể là chuyện gì đó đã xảy ra liền vội vàng đuổi theo cô bé. Vừa ra đến cửa tôi đã rùng mình kinh hãi.

Cụ Khâu với chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm đang đứng trước cửa nhìn tôi toét miệng cười.

Tôi nhíu mày đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh không thấy bóng dáng cô bé đâu liền nhỏ giọng hỏi:

“Cụ ơi, khuya rồi sao cụ không ngủ lại tới đứng trước cửa nhà cháu làm gì vậy ạ?"

Cụ Khâu không nói lời nào, vẫn toét miệng cười một cách ngây ngô, tôi để mặc cho cụ ấy cười mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Tôi còn chưa kịp trở vào nhà, cụ Khâu xoay người bước đi, tôi sững sờ nhìn theo bóng lưng cụ ấy, bỗng nhiên tôi chú ý thấy tay trái của cụ ấy đang cầm một chiếc túi đựng đồ màu trắng.

Sau khi trở về nhà, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, bà cụ này chắc chắn không phải tự nhiên lại đến cửa nhà tôi, càng nghĩ tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng, tôi ngồi bật dậy.

Nhất định cụ ấy đến đây là vì cô bé!

Chính cụ Khâu đã nói cho Thủy Liên biết về bé nhân sâm, hôm qua cụ ấy còn đến nhà Thủy Liên hỏi thăm về việc cái bớt của cô ấy được chữa khỏi như nào.

Vì vậy cụ ấy đã đoán ra được cô bé kia chính là bé nhân sâm sao?

Tôi bất giác cảm thấy hoảng sợ, mặc dù tôi không quen biết cô bé kia nhưng mấy ngày nay sự xuất hiện của cô bé đã trở nên thân thuộc đối với tôi, tôi không cần biết cô bé là bé nhân sâm hay là con gái nhà ai miễn là cô bé gặp nguy hiểm thì nhất định tôi sẽ quan tâm.

Tôi không sao ngủ được vì lo lắng không biết cô bé có gặp nguy hiểm hay không.

Sau khi trời sáng, Thủy Liên lại mang cơm tới cho tôi, cô ấy hoảng sợ khi nhìn thấy cặp mắt thâm quầng của tôi vội hỏi:

“Lý ca, tối qua anh mất ngủ sao? Cô bé kia có tới không?"

Tôi ngáp dài gật đầu.

"Tới, không chỉ cô bé tới mà cụ Khâu quàng khăn đỏ cũng tới nữa"

"Cụ Khâu cũng tới? Cụ ấy đến tìm anh để làm gì vậy?"

Tôi thở dài, xua tay nói:

“Không phải tới tìm anh, đợi tối nay nữa xem sao"

Thủy Liên gật đầu và không tiếp tục hỏi tôi gì nữa, cô ấy chỉ nói nhất định phải gặp cô bé để nói lời cảm ơn.

Cả ngày tôi như kẻ mất hồn, mong sao cho trời mau tối, tôi cố ý bảo Thủy Liên đem cơm cho tôi sớm một chút vì muốn cô bé kia tới sớm hơn.

Nhưng sau khi Thủy Liên về, tôi bồn chồn đợi đến mười một giờ cũng không thấy cô bé tới.

Quả nhiên là xảy ra chuyện rồi!

Bình thường, cho dù trời có mưa gió gì đi nữa thì cô bé vẫn đến mượn điện thoại của tôi chơi, không thể nào lại biến mất một cách vô lý như vậy được.

Sự biến mất của cô bé khiến tôi nghĩ ngay đến cụ Khâu, phải chăng cụ ấy đã bắt cô bé?

Trong lúc tôi đang buồn bực thì Thủy Liên lại đến.

Thủy Liên bảo cô ấy cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, cô ấy vẫn muốn đến gặp trực tiếp cô bé để nói lời cảm ơn.

Tôi không giấu cô ấy nữa. Tôi nói cho cô ấy biết chuyện tôi nghi ngờ sự biến mất của cô bé tối nay có thể có liên quan đến cụ Khâu.

Thủy Liên ngạc nhiên khi nghe điều đó, cô ấy định đến nhà cụ Khâu để tìm người, mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi vẫn muốn vào để cứu người, tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền theo Thủy Liên đến nhà cụ Khâu để điều tra.

Hai chúng tôi đi dọc theo con đường làng một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nhà cụ Khâu, lúc này trong nhà cụ ấy vẫn còn thắp nến.

Cụ ấy chưa ngủ sao?

Tôi ra hiệu cho Thủy Liên, chúng tôi thận trọng ẩn nấp để quan sát, mặc dù cửa sổ có treo rèm nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua và thấy được quang cảnh bên trong phòng.

Tôi và Thủy Liên nằm dưới cửa sổ, ngóc đầu dậy trộm nhìn vào bên trong.

Đã nửa đêm rồi nhưng cụ Khâu vẫn chưa ngủ, trên cổ vẫn còn quàng chiếc khăn đỏ thẩm kia, cụ ấy ngồi chễm chệ trên chiếc giường đất, tay cầm kéo đang miệt mài cắt cái gì đó.

Tôi ngạc nhiên khi nhìn kỹ lại, cụ Khâu không cắt gì khác mà chính là người giấy, cụ ấy đang cắt hàng loạt người giấy màu trắng.

Thủy Liên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ một lát và chợt hiểu ra.

Người trong thôn đều biết cụ Khâu có chút phép thuật, thảo nào cụ ấy không bao giờ ra vườn làm việc mà hoa màu vẫn tốt tươi hơn của người khác, tôi nghĩ, những người đàn ông mặc đồ trắng nửa đêm làm việc trên mảnh đất của cụ ấy chắc có lẽ là những người giấy mà cụ ấy cắt ra chăng?

Nghĩ đến đây tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Tôi đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Thủy Liên vô tình đạp vỡ một mảnh ngói ở dưới chân.

Một tiếng "cạch" vang lên, cụ Khâu đang ngồi cắt giấy ở trong phòng chợt ngẩng đầu nhìn sang.

Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của kia của cụ Khâu.

Ánh mắt của cụ ấy âm u sâu thẳm tưởng chừng như muốn tước đoạt mạng sống của người khác vậy!