Tướng Minh

Chương 141-2




Đương nhiên, đó là nhìn một cách tương đối mà nói.

Khi Tiết Thế Hùng vẫn chưa gặp Lý Nhàn, cảm thấy vết thương trên người con trai mình đã rất nặng rồi. Mặc dù tức giận đến tái mặt với sự ngu ngốc của Tiết Vạn Triệt, nhưng tình yêu của con càng mãnh liệt hơn. Nhưng, ông bây giờ phải đi tìm Lý Nhàn trước tiên để bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó mới trở về giáo huấn hoặc nói chuyện với con trai.

Khi Tiết Thế Hùng gặp Lý Nhàn, chàng thanh niên như yêu nghiệt đó đã mất giáp trụ, đang dựa người vào một gốc cây cổ thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ ngáy. Chém giết một đêm hầu như chàng thanh niên đã mệt mỏi vô cùng, nên ngủ rất ngon lành. Nhưng từ lông mày hơi nhíu của hắn có thể thấy, vết thương trên người đã khiến hắn ngủ cũng không ngon.

Truy sát Ất Chi Văn Đức, trên người hắn bị trúng hơn hai mươi mũi tên. Mặc dù không quá sâu, nhưng vì nhiều cho nên cảm thấy giống như là khắp nửa thân trên đều không còn chỗ nào hở nữa. Cuộc chiến đêm qua đã khiến cho mấy vết thương đã khỏi lại há miệng ra, cộng thêm đêm qua xung phong liên tiếp đã thêm nhiều mũi tên cắm lên người hắn. Nếu không phải giáp đen kiên cố chỉ e là hắn đã sớm bị người ta bắn cho thành con nhím rồi. Hai lần mệt mỏi cộng lại, vết thương lớn nhỏ trên người hắn đã lên tới 36, 37 vết. Khắp nửa người trên hầu như đều bị băng bó. Ở bắp chân cũng có mũi tên cắm vào. Độc Cô Nhuệ Chí đích thân khử trùng vết thương cho hắn, sau đó bó thuốc lại, bận rộn mất khoảng nửa canh giờ.

Cho nên, khi Tiết Thế Hùng tới thăm Lý Nhàn, ông đã xúc động mạnh.

Một chàng thanh niên dựa vào gốc cây ngủ, trên chân phủ một tấm thảm, bởi vì thoa thuốc, quần áo trên người vẫn chưa mặc lại, lại hầu như không lộ ra chút thịt nào. Vải trắng băng bó toàn thân biến hắn thành chiếc bánh chưng, trên mặt cón có vết máu loang lổ chảy xuống. Chàng thanh niên tuấn tú khẽ nhíu mày, cũng không biết vì trong giấc mơ có chuyện đáng sợ gì, hay là vì đau đớn trên cơ thể khiến hắn ngủ không được yên giấc.

]Thuốc trị thương của Độc Cô Nhuệ Chí không chỉ có hiệu quả giảm đau rất tốt, hơn nữa, thoa lên vết thương còn có một cảm giác rất thoáng mát, ngay cả đau đớn cũng giảm nhẹ hẳn đi. Cho nên, sở dĩ Lý Nhàn nhíu mày tuyệt đối không phải là vì trên người nhìn thì rất là khủng khiếp những trên thực tế lại không có vết thương nặng. Hắn nhíu mày là vì hắn đang đau lòng cho những binh lính Đại Tùy tử chiến đó đêm qua. Đêm qua địch tập kích có chút kỳ lạ, Lý Nhàn kỳ thực sớm đã phát hiện ra, lửa trong doanh địa Tả Ngự Vệ sớm đã sáng lên rồi, nhưng khi hắn chạy tới người Cao Cú Lệ mới đánh tới doanh địa không lâu lắm. Điều này rất khác thường, hắn sai Vương Khải Niên đi nghe ngóng tin tức. Kẻ lõi đời này rất nhanh đã biết được sự việc qua một thương binh Tả Ngự Vệ.

Sau khi nghe Vương Khải Niên báo cáo xong, Lý Nhàn tức giận chửi Tiết Vạn Triệt một câu ngu ngốc. Hắn bảo Vương Khải Niên biết chuyện này không nên nói chuyện này ra. Sau đó lại cho Độc Cô Nhuệ Chí sai người mang một ít thuốc tới tặng cho Tiết Vạn Triệt.

Ngươi ngầm giở trò mưu ma quỷ kế, ta chơi trò lấy ơn báo oán, cuối cùng xem ai cao chiêu hơn ai.

Quả nhiên, thấy các binh lính mang thuốc trị thương tới, sắc mặt Tiết Vạn Triệt tái nhợt đi.

……..

………

Thấy Tiết Thế Hùng đến, Lạc Phó và Thiết Lão Lang trước tiên là hành quân lễ, sau đó định gọi Lý Nhàn dậy lại bị Tiết Thế Hùng khoát tay ngăn lại. Lão tướng quân cởi áo khoác của mình xuống, chậm rãi bước tới khẽ phủ lên người Lý Nhàn. Sau đó lão tướng quân ngồi xuống bên bên cạnh hắn, khoát tay ra hiệu cho những người khác đi ra xa một chút.

Chờ sau khi thân binh của hắn và đám người Lạc Phó đã rời đi rồi, Tiết Thế Hùng bỗng thở dài nói:
- Người định giả bộ ngủ tới khi nào nữa?

Lý Nhàn liền chậm rãi mở mắt ra, xin lỗi Tiết Thế Hùng, cười nói:
- Từ đầu đến giờ vẫn chưa ngủ, sao có chuyện giả vờ ngủ chứ?

Tiết Thế Hùng lắc đầu cười khổ:
- Lão phu đích thân đắp áo khoác lên người cho ngươi, ngươi ngay cả mí mắt cũng không thèm mở ra một cái xem. Nếu ngươi ngủ say đến như vậy, đó mới thực sự là chuyện kỳ lạ nhất thiên hạ.

Lý Nhàn cười cười, thành thực nói:
- Ty chức nếu không phải giả ngủ để được lão tướng quân che cho cái áo này, chỉ e là Đại tướng quân bây giờ càng buồn rầu hơn.

Tiết Thế Hùng ngẩn người ra, liền gật đầu thừa nhận:
- Mấy hôm trước khi đi tìm ngươi, nhờ ngươi giúp chăm sóc hai thằng con không ra gì đó của ta. Khi đó lão phu còn không cảm thấy thực sự sẽ dùng tới ngươi, chẳng qua là không quen thấy tên Tân Thế Hùng kia giở trò với ngươi, tiện tay có thể cứu ngươi một lần rồi lại thêm lần nữa, cũng có thể để hai con trai ta có thêm chút trợ lực. Ta thật không ngờ, mới có vài ngày, ngươi đã quả thực vì lão phu mà giữ lấy tính mạng của hai con trai ….

Lý Nhàn khẽ nói:
- Đại tướng quân, chuyện ông nhân tiện giải quyết cũng là cứu cái danh của tôi, cho nên về cơ bản tôi giết địch cứu người và Đại tướng quân một câu cứu người là như nhau, không có gì khác biệt. Yến mỗ nhận ân huệ của Đại tướng quân trước, vừa gặp lúc hai vị thiếu tướng quân gặp nạn, Yến mỗ sao dám không tận lực tương cứu?

Tiết Thế Hùng lắc đầu nói:
- Người một câu cứu người, chưa chắc có thể làm được người liều mạng cứu người.

Ông vỗ vai Lý Nhàn, sau đó chậm rãi đứng lên:
- Yến Vân, hôm nay ơn cứu mạng này của ngươi, lão phu xin ghi nhớ. Người Tiết gia ngoài miệng đều không nói rất được, nhưng trong lòng biết nên làm thế nào. Ta nợ ngươi hai mạng, sau này ngươi có thể tìm ta để lấy.

Nói xong, Tiết Thế Hùng liền bước về phía trước. Sau khi bước được hai bước bỗng đứng lại, cưởi túi rượu ở thắt lưng xuống quẳng lại cho Lý Nhàn. Lý Nhàn đưa tay ra chụp lấy cười nói:
- Tạ Đại tướng quân.

Tiết Thế Hùng gật đầu, bỗng hạ giọng nói:
- Mấy ngày nữa điều quân về kinh, Vũ Văn Nguyên soái lệnh cho Tân tướng quân dẫn Tả Đồn Vệ cản phía sau … ngươi cẩn thận một chút.

Lý Nhàn tái mặt, liền gật đầu trịnh trọng nói:
- Đa tạ.

Lý Nhàn bỗng nhớ lại Vũ Văn Sĩ Cập trước khi xuất phát đã cãi nhau với hắn:
- Bất luận thế nào, đừng cản phía sau!

Hắn uống một ngụm rượu, cúi thấp đầu xuống người bên ngoài cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Tiết Thế Hùng quay đầu lại nhìn, còn tưởng rằng chàng thiếu niên cúi đầu trong lòng chắc đang rất đau khổ. Ông lại không thấy mắt của chàng thiếu niên đó sáng lên khác thường, sáng như sao buổi sớm.

Cao Cú Lệ Bảo Sơn Vương Cao Kim đại diện cho Cao Nguyên đi đàm phán với Vũ Văn Thuật. Vốn thái độ của Vũ Văn Thuật rất cứng rắn, yêu cầu do Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên phải đích thân tới nói chuyện mới được. Nhưng giám quân Lưu Sỹ Long lúc này liền đứng lên rất nghiêm khắc chỉ trích Vũ Văn Thuật làm như vậy không đúng với phong phạm của nước lớn. Nếu người Cao Cú Lệ đã dùng thành ý để đàm phán, là Nguyên soái quân viễn chinh của nước lớn số một thiên hạ không thể đánh mất bộ mặt của nước lớn được, càng không thể làm mất bộ mặt nhân nghĩa của Bệ hạ..... bl....bl

Lưu Sỹ Long nói:
- Chuyện quân sự, bổn quan tự biết mình là một người ngoài ngành, cho nên không nhúng tay vào. Nhưng chuyện chiêu hàng, không thể trơ mắt ra nhìn các ngươi hồ đồ mà mặc kệ được. Người Cao Cú Lệ xảo quyệt thô lỗ, bây giờ nhân lúc Đại tướng quân bị đánh không có ác ý gì, nếu không tận dụng cơ hội nhanh chóng thu phục, chỉ e là trì hoãn lâu lại suy nghĩ lại. Cao Kim chính là em ruột của Cao Nguyên. Cao Nguyên đã cử y tới đã đủ thể hiện thành ý rồi. Nếu lại tiếp tục kéo dài nữa chẳng phải là bất lợi cho chúng ta sao?