Tung Hoành Cổ Đại

Chương 268: Người của Phi Long Moon vào thành




Gia Cát Minh nói: “Đúng vậy, chuyện này rất đáng nghi, nhưng nàng ta chắc không phải giả mạo đâu, bởi vì, giọng nói của bọn họ cũng rất giống.”

“Ừ, ta cũng chỉ hơi nghi ngờ một chút, không có gì, ngươi trở về đi, ta sẽ suy nghĩ xem sao.” Ôn Yến nói.

Gia Cát Minh gật đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ôn Yến nói: “Ta biết rồi.”

Gia Cát Minh nhìn cô thật lâu, sau đó quay người rời đi.

Ôn Yến sao có thể ngủ cho được chứ? Bây giờ cô không lo lắng cho bản thân, mà đang lo lắng cho Tống Vĩnh Kỳ.

Thứ Tống Vân Lễ muốn là vị trí ngôi vua, hắn đã nung nấu ý định này bao năm nay, thậm chí không tiếc cấu kết với Nam Chiếu, đều chỉ vì ngôi vua này.

Trước khi Tống Vĩnh Cung đến, Tống Vĩnh Kỳ đã biết được Vân Thâm công chúa trông giống với Khanh Nhi rồi.

Đại thần nghênh đón quay trở về thông báo cho chàng, chàng không nói điều gì cả, chỉ bình tĩnh quan sát mọi sự thay đổi.

Sau đó Tống Vĩnh Cung nói với chàng, Ôn Yến muốn vào cung dưỡng thương, chàng đã hiểu được ý của Ôn Yến.

Chàng đương nhiên rất hi vọng Ôn Yến vào cung, chàng muốn gặp cô từng giờ từng phút, nhưng mà, sau khi Khanh Nhi vào cung sẽ vô cùng nguy hiểm, bây giờ cô lại không nhìn thấy gì, chàng không thể để cô mạo hiểm, ở tổng bộ Tào Bang, ít nhiều còn có Tào Bang và Phi Long Môn bảo vệ, muốn hại cô cũng khó. Loading...

Vì vậy, chàng nói với Tống Vĩnh Cung: “Không vội vào cung, xem tình huống thế nào rồi nói.”

Tống Vĩnh Cung nói: “Đệ không cản được cô ấy, cô ấy dùng thân phận Môn Chủ Phi Long Môn trở về, trong cung bắt buộc phải tiếp đón.”

Tống Vĩnh Kỳ khẽ thở dài: “Hoàng huynh, có những lúc trẫm cảm thấy, cứ nhường ngôi cho huynh là xong rồi.”

“Nói nhăng nói cuội gì vậy? Ngôi vị này có thể tùy tiện nhường cho người khác sao? Nếu hắn ta dám đến, thì chúng ta cứ nghênh chiến, có gì phải sợ chứ?” Tống Vĩnh Cung nói.

Tống Vĩnh Kỳ cười khổ: “Yên tâm, trẫm cũng chỉ là thuận miệng nói với huynh vậy thôi, nếu mà nhường, thì đã nhường từ lâu rồi, sao phải đợi đến giờ này? Tống Vân lễ không phải một hiền quân, nếu như hắn ta làm Hoàng đế, bách tính thiên hạ sẽ phải chịu khổ, hơn nữa, bây giờ hắn cấu kết với Nam Chiếu, một khi lên ngôi, Lương quốc chúng ta tối thiểu sẽ tổn thất mất mười mấy thành trì.”

Làm một đế vương, chàng có trách nhiệm duy trì toàn vẹn quốc thổ.

Một người chỉ vì đế vị, đến cả giang sơn mà tổ tông khổ sở giành được cũng dâng lên nhường cho người khác, loại người như vậy, sao có thể làm một Hoàng đế tốt?

“Hoàng huynh biết mấy năm nay đệ rất vất vả, nói thật, huynh cũng cảm thấy đế vị này không có gì đáng để quyến luyến cả, thật không hiểu sao bao nhiêu người cứ muốn đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành lấy.”

Tống Vĩnh Kỳ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, khẽ nói: “Nếu như Ôn Yến hồi cung, thì không cho nàng ấy tiếp xúc với bất cứ chuyện gì cả, nàng ấy chỉ được ngoan ngoãn dưỡng thương thôi, Hoàng huynh, sau này có chuyện gì, cứ tìm trẫm là được, không cần tìm nàng ấy.”

Tống Vĩnh Cung gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Nhưng mà, nào có thể dàng như vậy? Ôn Yến sao có thể bằng lòng yên lặng dưỡng thương được chứ? Cho dù ông ta không đi tìm Ôn Yến, người của Phi Long Môn cũng sẽ tìm đến.

“Ngày mai trẫm sẽ tuyên bố truyện này trên triều, Môn Chủ Phi Long Môn muốn vào cung, đám đại thần cũng nên nghênh đón!” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói.

Thật đúng là buồn cười, đám người Lương Khuê dốc hết sức không để cho Ôn Yến trở về, lại không ngờ đến, bây giờ cô dùng thân phận Môn Chủ Phi Long Môn để trở về.

Tống Vĩnh Cung nói: “Tuy nói Thái tổ có quy định, nhưng đám người Lương Khuê sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu? Chắc hẳn sẽ ngăn cản đó.”

“Huynh yên tâm, nếu như Ôn Yến dùng thân phận Môn Chủ Phi Long Môn để vào cung, Phi Long Môn chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, đám người Lương Khuê sẽ không thể phản đối được.” Tống Vĩnh Kỳ nói.

Tống Vĩnh Cung tuy là người của hoàng thất, nhưng không biết nhiều về quyền hạn của Phi Long Môn, trước kia nghe bọn họ nói Phi Long Môn thế này thế kia, luôn cảm thấy có chút hơi quá, bây giờ lại nghe Tống Vĩnh Kỳ cũng nói như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Phi Long Môn bây giờ thật sự vẫn giống như trước kia sao? Mấy năm nay rất ít khi nghe đến tin tức Phi Long Môn xuất hiện, người trong triều, có khi nào sẽ tính sổ không?”

Không thể phủ nhận, Phi Long Môn trước kia quả thật rất lợi hại, rất nhiều người có võ công cao cường, nhưng mà, dù sao cũng đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi.

Tống Vĩnh Kỳ cười: “Có tính sổ hay không, ngày mai sẽ biết.”

Tống Vĩnh Cung có chút hứng thú: “Nói thật, bản vương cũng rất chờ đợi đấy.”

Phi Long Môn ẩn tích trong mắt mọi người bao năm nay, bây giờ lại xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện với thái độ ủng hộ Tống Vĩnh Kỳ, đúng là khiến người ta mong chờ.

Đến nửa đêm, binh sĩ giữ thành thấy hàng ngàn người mặc áo giáp đến bên ngoài cổng thành, lập tức báo cáo với tướng lĩnh Trần An, Trần An tưởng rằng có địch, bèn đốt lửa trại, rồi dắt theo hàng trăm người đứng trước cổng thành hét lớn.

“Người đến là ai?”

Một người đàn ông mặc áo giáp Phi Long ngồi trên bạch mã lao ra, khuôn mặt tuấn mỹ, giương lá cờ lên, nói: “Trưởng lão Phi Long Môn, Lý Trường An dẫn người vào thành.”

Trần An là võ tướng lâu năm, nghe thấy là người của Phi Long Môn, liền vội vã híp mắt nhìn kĩ, những bộ đồ giáp này không phải đồ giáp của binh sĩ trong biên chế, trước ngực có họa tiết một con rồng đang bay lên, quả thực là áo giáp của Phi Long Môn.

Người của Phi Long Môn muốn vào kinh thành thì bắt buộc phải mở cổng thành.

Trần An không dám chậm trễ, vội vàng cho người mở cổng thành, bước về phía Lý Trường An: “Xin hỏi, Phi Long Môn đem theo nhiều người vào thành như vậy, là có chuyện gì?”

Lý Trường An đưa lá cờ cho ông ta kiểm tra, sắc mặt lạnh lùng nói: “Phụng lệnh của Môn Chủ Phi Long Môn, ta vào thành bảo vệ chủ nhân.”

Kiểm chứng lá cờ của Phi Long Môn, là dùng lửa để kiểm chứng, Trần An đích thân đưa ngọn cờ vào trong đám lửa, đốt trong vòng mười lăm phút, lá cờ vẫn không đổi màu, xem ra là thật.

Nếu như đã có cờ, Trần An cũng không thể ngăn cản, mở cổng thành ra, nghênh đón người của Phi Long Môn vào thành.

Phi Long Môn vào thành với tốc độ rất nhanh, sau đó chia ra bốn hướng, không thể tìm ra được tung tích nữa, giống như là biến mất ở giữa kinh thành này vậy.

Trần An thấy một màn này, không khỏi cảm thán: “Bản tướng giữ thành bao nhiêu năm, tuy cũng đã từng thấy qua người của Phi Long Môn vào thành, nhưng chưa thấy qua quy mô lớn như vậy, lại còn mặc cả áo giáp của Phi Long, đây là muốn làm gì chứ?”

Một binh sĩ cũng tò mò với Phi Long Môn, hỏi: “Trần tướng quân, có khi nào bọn họ tạo phản không?”

“Vớ vẩn.” Trần An trách cứ: “Người của Phi Long Môn sẽ không tạo phản, cho dù có phụng mệnh Môn Chủ đến, chắc là do hoàng thất gọi đến, xem ra, sắp có chuyện lớn rồi.”

“Vậy có cần báo cáo lại với đại tướng quân Trần Nguyên Khánh không?” Binh sĩ hỏi.

Trần An nghĩ một lúc: “Bản tướng đích thân đi một chuyện.”

Trần An là đường thúc của Trần Nguyên Khánh, là một người trung thành, nhưng lại không có chí lớn, vì vậy mấy năm nay vẫn luôn giữ chức thống lĩnh ở cổng thành, không thể tiến thêm một bước.

Trần Nguyên Khánh từng có ý muốn cất nhắc ông, nhưng mà, ông nói việc giữ thành cũng rất tốt, không muốn bị điều đi, Trần Nguyên Khánh cũng chẳng có cách gì với ông.

Thật ra trong lòng Trần An cũng có vài suy nghĩ, những năm trước Trần Nguyên Khánh quả thực đối với một người thúc thúc như ông vô cùng kính cẩn, nhưng từ sau khi được phong thành đại tướng quân, liền trở nên kiêu căng, đối với người trong tộc đều không coi ra gì, cất nhắc Trần An, chẳng qua chỉ là muốn có thêm một tâm phúc tùy hắn sử dụng, bởi vì Trần An là một người trượng nghĩa, có nhiều người nghe theo, muốn mượn nhân mạch của ông để xây dựng thế lực cho mình.

Trần An là một người có ý kiến riêng, cũng không bị cuốn vào những chuyện như vậy, bèn mượn cớ nói không muốn thăng chức.

Chỉ là lần này người của Phi Long Môn vào thành, ông thấy cần phải nói với Trần Nguyên Khánh một tiếng vì cảm thấy Trần Nguyên Khánh có dính líu đến những chuyện như vậy.

Dù gì cũng là cháu trai, nhắc nhở cũng là một điều cần thiết.