Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 20: C20: Chương 20




Pháo hoa rực rỡ thành Trường An, còn lâu mới bắt mắt bằng ánh kiếm trước mặt.

Nhưng so với kiếm khí rợp trời, Giang Bạch Nghiễn đứng thẳng nơi ấy, dung mạo điển trai quyến rũ, càng khiến người ta khó rời mắt hơn.

Pháo hoa lượn lờ, loang ra bạch y trắng như tuyết của chàng, hóa thành gam màu ấm áp như sắc mây tươi thắm. Bình thường ngũ quan có vẻ lạnh lùng xa cách, cũng nhuốm vẻ quyến rũ tựa hoa quỳnh nở rộ.

Thi Đại rất không có tiền đồ mà ngắm đến ngẩn ngơ.

Tục ngữ nói rất hay, mỗi người đều có đôi mắt tinh tường khám phá cái đẹp. Nàng bị sắc đẹp che mờ tâm trí, nào có tội tình gì?

Huống hồ Giang Bạch Nghiễn còn tặng một bao lì xì với độ dày kinh người.

Kiếm trận kéo dài khoảng một lúc, khi ánh kiếm liên miên dần dần mờ nhạt, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt Thi Đại hãy còn chưa tan hết.

"Cám ơn Giang công tử."

Siết chặt bao lì xì trong tay, Thi Đại xoa chóp mũi:

"Pháo hoa đẹp lắm, lì xì cũng rất tuyệt. Chỉ là số tiền này, có phải nhiều quá rồi không?"

Bấy giờ Giang Bạch Nghiễn mới nhìn nàng.

Nàng thật sự rất vui vẻ, đôi mắt to tròn, khi pháo hoa rực rỡ nhất, tựa những gợn nước xuân dưới ánh mặt trời.

Chàng chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt, khẽ cười:

"Thi tiểu thư, không có lý nào lại trả lì xì về."

Cũng phải.

Cẩn thận ôm phong bao đỏ rực mà Giang Bạch Nghiễn tặng vào lòng, Thi Đại ra sức gật đầu:

"Giang công tử, năm mới vạn sự thuận lợi nhé."

Giang Bạch Nghiễn không định ở lại lâu, khẽ gật đầu với nàng, cáo từ rồi rời đi.

Thời gian không còn sớm, cơn buồn ngủ kéo đến, Thi Đại tạm biệt chàng, về phòng ngủ của mình.

Hồ ly trắng trong lòng ngủ không an giấc, lúc này bỗng choàng tỉnh, thấy Thi Đại đang mở bao lì xì lớn, A Ly mơ màng lên tiếng:

"Ôi chao, bao lì xì này, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha quả thật rất cưng chiều ngươi."

"Không phải cha nương."

Thi Đại thành thạo mở ra, vừa cúi đầu nhìn, đã bị ngân phiếu bên trong làm cho lóa mắt:

"Là Giang công tử tặng đấy."

A Ly hãy còn buồn ngủ, khẽ gật đầu.

À, Giang công tử.

Từ từ, Giang công tử?!

Hồ ly trắng bỗng rùng mình:

"Giang Bạch Nghiễn đưa lì xì cho ngươi?"

Cốt truyện phát triển kiểu gì thế này!

"Chắc là nhận lì xì của ta, chàng ấy muốn có qua có lại."

Đầu ngón tay xẹt qua xấp ngân phiếu với con số khả quan, tròng mắt Thi Đại thoáng nghiêm túc:

"Giang công tử là người tốt lắm luôn đó."

Sau khi Giang Bạch Nghiễn chém giết yêu tà, từng đi khắp ngũ hồ tứ hải diệt yêu, với thực lực của chàng, chắc chắn kiếm được không ít tiền thưởng.

Chàng chỉ là thần tài tốt bụng thôi, chàng nào có ý đồ xấu xa gì.

Thi Đại mừng rỡ bắt đầu lấp đầy kho bạc nhỏ của mình.

A Ly: "..."

Hồ ly toàn thân trắng như tuyết yên lặng rất lâu, không biết nên nói gì, cũng chẳng muốn nói gì hết.

Nhìn thoáng qua bao lì xì trong tay Thi Đại, A Ly hít sâu một hơi, cuộn người lại, nhắm chặt hai mắt, dứt khoát ngủ tiếp.

Tuy cốt truyện phát triển khác xa một vạn tám ngàn dặm so với tưởng tượng của nó, nhưng may mắn trong bất hạnh, trong tay tên điên vui buồn thất thường như Giang Bạch Nghiễn, chẳng những Thi Đại sống đến tận lúc này không mất sợi tóc nào, còn hài lòng thích ý, thoải mái muôn phần.

Đại khái đây là...người ngốc có phúc của người ngốc chăng?

Hôm sau thức dậy, Thi Đại biết có hai vị khách đặc biệt đến phủ.

Phó chỉ huy sứ Bạch Khinh của Trấn Ách Ti, và chủ mưu trong vụ án người điều khiển con rối, khuyển yêu.

Đến trưa nàng mới thức giấc, vào sảnh chính vừa khéo trông thấy một góc váy trắng.

Thi Đại chưa từng gặp Bạch Khinh, chỉ nghe giọng của đối phương khi siêu độ vong linh.

Trong ấn tượng, chất giọng kia dịu dàng ôn hòa, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, hôm nay tận mắt nhìn thấy tướng mạo của Bạch Khinh, còn có vài phần sắc bén hơn so với tưởng tượng.

Nữ tử bạch y độ chừng hai mươi ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp như thanh kiếm, mắt phượng hẹp dài đọng ý cười, đuôi mắt khẽ cong, che giấu bén nhọn.

Khí thế của nàng ta thật thà mà chững chạc, không cần lên tiếng, chỉ yên tĩnh ngồi đó, đã như ánh nắng chiếu xuống, trăng sáng qua sông.

Bên cạnh nàng ta là thanh niên khoác áo choàng đen.

Thanh niên là loại hình hoàn toàn trái ngược với Bạch Khinh, cao lớn mạnh mẽ, mày rậm mắt to, giữa hàng mày lắng đọng lệ khí, đỉnh đầu là đôi tai màu đen mang theo vết sẹo, dáng vẻ hung ác bực bội...

Nhưng ở cạnh Bạch Khinh, lại ngoan ngoãn yên tĩnh đến bất ngờ.

"Đại Đại."

Trông thấy Đại Đại từ xa, Mạnh Kha ngồi trong sảnh chính vẫy tay gọi nàng:

"Đến đây, hai vị này là phó chỉ huy sứ Bạch Khinh và Tiểu Hắc, cố ý đến thăm các con đấy."


Vào sảnh chính rồi mới phát hiện Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương cũng ở đây.

Thi Đại sửng sốt:

"Tìm chúng con ư?"

"Vụ án người điều khiển con rối, may nhờ có các vị điều tra."

Bạch Khinh cười:

"Nghe nói trong đại trận núi Minh Nguyệt hôm đó, là mọi người đã cứu Tiểu Hắc một mạng."

Giọng nói của nàng ta rất êm tai, dịu dàng mềm mại tựa gió xuân phất qua rừng trúc.

Tiểu Hắc.

Hai chữ này lướt qua bên tai, Thi Đại ngẩng đầu, nhìn thanh niên khoác áo choàng đen bên cạnh Bạch Khinh.

Thanh niên nhạy bén nhận ra tầm mắt của nàng, sống lưng thoáng cứng đờ. Xuất phát từ bản năng đã nuôi dưỡng nhiều năm, dường như muốn hung ác trừng nàng một cái, lại cố hết sức nhẫn nhịn, căng chặt người cúi đầu xuống.

Hóa ra là dáng vẻ hình người của khuyển yêu.

"Ơn cứu mạng, phải đền đáp gấp bội."

Yên lặng thoáng chốc, Tiểu Hắc khẽ nói:

"Đa tạ."

Hắn ta phân biệt rõ ràng giữa ân và oán, ngày đó ở núi Minh Nguyệt, là Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn phá hoại mắt trận, cứu hắn ta một mạng.

"Nếu phó chỉ huy sứ đã đưa hắn đến đây..."

Thẩm Lưu Sương cất lời:

"Tiểu Hắc đã làm việc cho Trấn Ách Ti rồi?"



"Ừm."

Bạch Khinh gật đầu:

"Những kẻ hắn giết đều là hạng người độc ác, về tình có thể tha thứ. Nhưng vụ án người điều khiển con rối khiến Trường An hỗn loạn, lòng người bất an, không thể không truy cứu. Trấn Ách Ti quyết định để hắn lấy công chuộc tội, cống hiến sức lực cho Ti."

Ồ.

Thi Đại hiểu, là đồng liêu của mình rồi.

Trấn Ách Ti là chén cơm sắt của triều đình, khuyển yên không thiệt thòi.

"Làm rõ chân tướng oan khuất năm đó thì tốt."

Mạnh Kha bùi ngùi:

"Ác nhân đền tội, người bị hại chết oan cũng có thể yên lòng."

Hàng mi khuyển yêu khẽ run.

"...Vâng."

Thanh niên mặc áo choàng đen khẽ nói:

"Tam Lang, Nguyệt Nương và Tiểu Uyển cũng nhận ơn của các vị."

Hắn ta chẳng màng để ý đến tính mạng của mình, điều duy nhất hắn ta quan tâm là trả thù cho người nhà của mình.

Sau khi vụ án người điều khiển con rối kết thúc, câu chuyện hắn ta viết truyền khắp thành Trường An, bốn gã ác ôn kia đều mang tiếng xấu.

Mà ba ngôi mộ nhỏ dựng trên đỉnh núi cũng được Bạch Khinh giúp đỡ, sửa sang lại trang nghiêm chỉn chu hơn.

Nếu một nhà ba người dưới suối vàng có thiêng, hẳn đã có thể yên nghỉ.

Ánh sáng ngày đông ấm áp, trong một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Thi Đại thấy khuyển yêu ngẩng đầu.

Mãi đến tận lúc này, nàng mới phát hiện thanh niên sở hữu đôi mắt lạnh lùng, dã tính khó thuần lại cứng rắn uể oải.

Khuyển yêu nhìn họ, dần dần cúi đầu, khom người thật sâu:

"Ơn này, suốt đời không quên."

Từng câu từng chữ, vang vọng rõ ràng.

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nghiêng mắt, liếc nhìn gương mặt nghiêng của Thi Đại, vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, thoáng ửng đỏ thẹn thùng.


"Sau này mọi người đều là đồng liêu, nên giúp đỡ lẫn nhau, không cần khách sáo."

Lần đầu nhận được lời cám ơn trịnh trọng như vậy, Thi Đại hơi xấu hổ, xoa vành tai nóng bừng:

"Dù sao thì mọi việc cũng đã sáng tỏ...tốt quá rồi."

Khuyển yêu nhìn nàng chăm chú, im lặng một chốc, khẽ mỉm cười.

"Hôm nay khó khăn lắm hai vị mới đến làm khách, Thi phủ phải tiếp đãi đàng hoàng."

Mạnh Kha cởi mở cười bảo:

"Hay là ở lại ăn bữa cơm! Đầu bếp trong phủ chúng ta nấu ăn ngon lắm."

Nghe thấy ăn cơm, hai mắt Bạch Khinh bỗng bừng sáng:

"Thế thì ngại quá, nhưng mà trùng hợp chúng ta đang nhàn rỗi, đúng không Tiểu Hắc?"

Khuyển yêu: "..."

Vị phó chỉ huy sứ tấm lòng rộng mở trong truyền thuyết này chỗ nào cũng tốt, ngặt nỗi sở thích lớn nhất chính là ăn uống.

Sau khi được thả ra khỏi nhà lao, hắn ta đi theo nàng ta chưa được mấy ngày, đã ăn hết các tửu lâu có tiếng trong thành Trường An một lượt.

Bạch Khinh đưa ra lý do hết sức nghiêm túc:


"Thưởng cho cấp dưới mới đến."

Khuyển yêu:

"Ừm."

Bạch Khinh cười càng tươi hơn.

"Đúng rồi."

Quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng nho nhỏ quen thuộc, Thi Đại tò mò hỏi:

"Vân Thanh đâu ạ?"

Thi Vân Thanh đang ở sân luyện võ.

Nói một cách chính xác, là một góc sau cửa sân luyện võ.

Giao thừa đêm qua, cậu nhận liên tiếp chín bao lì xì nhỏ của Thi Đại, sau khi về phòng, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Đầu óc cậu mơ màng, lúc thì nhớ đến pháo hoa ồn ào khiến lòng người phiền chán, khi lại nhớ đến những câu chúc viết trên giấy, cuối cùng mở to hai mắt cho đến tận lúc trời sáng.

Khi vệt mây trắng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, để trút bỏ những cảm xúc lạ lùng trong lòng mình, Thi Vân Thanh đến sân luyện võ, luyện đao suốt mấy canh giờ.

Cả đêm không ngủ, lại kéo lê cơ thể sức cùng lực kiệt luyện đao, hơi thở trong người cậu không ổn định, lại lần nữa hóa thành sói con.

Mệt quá, muốn ngủ một giấc.

Nhưng lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, phải nhanh chóng về phòng. Giờ là ban ngày, nếu bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này...

Thi Vân Thanh không dám nghĩ.

Nhét y phục vào một góc hẻo lánh trong sân luyện võ, sói con lê bước chân mềm nhũn vô lực đi ra cửa lớn.

Chẳng ngờ vừa nhấc chân đã nghe thấy tiếng lạch bạch càng lúc càng gần...

Hồ ly trắng nằm bẹp trên vai Thi Đại, nàng khoác áo cổ chéo và váy đỏ thêu hoa, nổi bật tựa nhành mai trong tuyết trắng mênh mông.

Nguy rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Nhất thời sói con và hồ ly đều giật mình!

Thi Vân Thanh cứng người: Nàng, sao nàng lại đến đây?

A Ly hít khí lạnh: Hắn, sao hắn lại ở đây, còn là dáng vẻ kia nữa?!

Chỉ mỗi Thi Đại sắc mặt vẫn như bình thường, nhìn cục bông màu đen ở cạnh cửa sân luyện võ, tươi cười rạng rỡ:

"Là em à!"

Mãi đến giờ cơm trưa mà Thi Vân Thanh vẫn chưa xuất hiện, cũng không có trong phòng ngủ.

Nàng nghĩ chắc đứa nhỏ này đã đến sân luyện võ, người là sắt cơm là thép, không ăn gì đã luyện võ sao được chứ? Là một phụ huynh đủ tư cách, nhất định phải đưa cậu đi ăn.

Kết quả không tìm thấy Thi Vân Thanh, lại gặp chó con này.

Nó vẫn giống lần trước, uể oải không có tinh thần, đáng thương tội nghiệp, đôi tai mềm mại dựng đứng, cơ thể run rẩy.

Lạnh quá ư? Hay là khó chịu?

Không được, phải chạy mau.

Thấy Thi Đại đến gần, Thi Vân Thanh âm thầm cắn răng.

Chân ngắn yếu ớt mất sức run nhẹ, Thi Vân Thanh xoay người rồi...

Rồi bị ôm lên.


Ghét, ghét quá mà!

Hai móng trước vung vẩy giãy giụa vài cái, vì quá yếu ớt trông chẳng chút dữ dằn, nhiều nhất cũng chỉ uốn éo qua lại.

Đầu óc Thi Vân Thanh ong ong.

Trong cơ thể cậu dung hòa yêu đan, là bán yêu.

Yêu tính khát máu, huống hồ yêu đan của cậu đến từ loài sói hung dữ tàn bạo, trong tình huống bình thường, người khác nhìn thấy cậu sẽ phải lùi bước.

Nhưng trước giờ Thi Đại chưa từng là "tình huống bình thường".

"Chủ nhân của em đâu?"

Ôm cậu vào lòng, Thi Đại cau mày:

"Tại sao lần nào gặp, em cũng không thoải mái thế này? Không chịu ăn uống đàng hoàng hả?"

Động vật không biết nói chuyện, ba câu hỏi không thể nhận được câu trả lời, nàng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Hỏi xong, Thi Đại nhấc tay vuốt v e cục bông đen.

Mềm mại ghê, thoải mái quá.

Khác hẳn với chó hoang cứng rắn thô ráp, lông của chó con mềm mại mượt mà, mỗi lần sờ chúng, lòng bàn tay như chìm trong khóm mây.

Vậy mà nàng lại...!

Lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu, Thi Vân Thanh lập tức muốn vùng vẫy, nhưng thoáng chốc, cảm giác ấm áp bao bọc tứ chi xương cốt.

Kỹ thuật vuốt lông của Thi Đại, cực kỳ tuyệt vời.

Bắt đầu từ đỉnh đầu sói con, lòng bàn tay áp sát vuốt dọc xuống, đầu ngón tay lún vào đám lông xù, gãi nhẹ như nước chảy mây trôi, khuấy động một dòng điện nhỏ lướt qua.

Tai sói Thi Vân Thanh run lên, cổ họng r3n rỉ khe khẽ.

Đây, đây là cái gì?

Sói con trong lòng ngừng giãy giụa, Thi Đại mỉm cười, gãi nhẹ cằm cậu:

"Ổn lắm phải không? Ta từng luyện qua đấy."

Cằm bị ngón tay nàng cọ tới cọ lui, chân sau của sói con giẫm đạp, hiển nhiên vẫn là tư thế kháng cự, nhưng sức lực phản kháng lại yếu ớt hơn nhiều.

Vậy mà, hình như cũng...rất thoải mái.

Cảm giác dễ chịu khó nói thành lời lấp đầy tứ chi xương cốt, vì được Thi Đại ôm chặt, cơ thể như chìm trong dòng nước ấm, rất thân thiết.

Không đúng đâu.

Chỉ cọ một lúc, động tác Thi Vân Thanh khựng lại.

Cậu là sói, là nam tử hán đại trượng phu, sao mà, sao có thể để nàng sờ tới sờ lui, còn cam tâm tình nguyện say mê cơ chứ?

Khó khăn rút khỏi dòng suy nghĩ, cố hết sức giữ vững tỉnh táo, Thi Vân Thanh cắn chặt răng, đang muốn đạp chân sau bỏ chạy, không kịp đề phòng đã nghe thấy giọng nữ.

"Đại Đại, tìm được Vân Thanh chưa?"

Là Mạnh Kha.

Sau lưng bà, còn có Thi Kính Thừa, Thẩm Lưu Sương và Giang Bạch Nghiễn.

Sấm – sét – giữa – trời – quang

Có một thoáng, cậu nghe thấy tiếng gì đó vụn vỡ.

Thảm kịch nhân gian gì thế này.

A Ly biết rõ chân tướng thực sự không nhìn nổi nữa, với chút lương tri ít ỏi còn sót lại, lặng lẽ thắp nhang trong lòng cho đứa nhỏ này.

Tự cầu phúc đi thôi.

"Chắc thằng bé ở sân luyện võ? Còn chưa tìm thấy sao?"

Mạnh Kha nhanh nhẹn bước tới, vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy cục bông trong lòng Thi Đại, lập tức ngẩn người:

"Đây..."

Yêu khí trong cơ thể Thi Vân Thanh không ổn định, chuyện này Thi Kính Thừa và Mạnh Kha đều biết.

Đương nhiên bà có thể nhận ra ngay, đây là con trai nhỏ nhà mình.

Mạnh Kha nhìn Thi Vân Thanh.

Đôi mắt Thi Vân Thanh chán nản, cũng lẳng lặng nhìn bà.

"Không thấy đệ ấy ở sân luyện võ."

Thấy Mạnh Kha nhìn nó chằm chằm, Thi Đại lắc lư sói con trong tay:

"Đây chắc là chó con người nào đó nuôi trong phủ chúng ta, lạc mất chủ nhân rồi."

Thi Kính Thừa: "..."


Mạnh Kha: "..."

À phải rồi, cả đời này Thi Đại chưa từng nhìn thấy loài sói hàng thật giá thật, cũng chẳng hay biết khi yêu lực của đệ đệ nàng rối loạn sẽ trở về hình sói.

"Đại Đại à."

Thi Kính Thừa ngập ngừng:

"Trong lòng con là..."

Vừa nói được vài chữ, đã thấy sói con trợn to hai mắt, như muốn rách cả mí, ra sức lắc đầu với một biên độ cực nhỏ.

Tuyệt đối không được.

Không thể để Thi Đại biết cậu là Thi Vân Thanh. Cậu bị nàng ôm, được nàng vuốt lông, còn được nàng sờ đến vui sướng vẫy đuôi.

Một khi bị nàng biết thân phận thực sự, chắc chắn cậu sẽ xấu hổ đến chết mất thôi!

Nhận ra ý kháng cự của tiểu nhi tử, Thi Kính Thừa lặng thinh rồi chuyển chủ đề:

"Con chó...trong lòng con, ôm như vậy, không cắn người chứ?"

Nguy hiểm quá, ghìm cương trước vực, xem như cũng lấp li3m được.

Từ những ngày đầu trở về Thi phủ, Thi Vân Thanh đã không muốn để người khác biết hình dáng tộc sói của mình, Thi Kính Thừa là phụ thân, sẽ không làm trái ý muốn của cậu.

Càng không cần nhắc đến...tình huống một lời khó nói hết này.

"Nó không cắn người đâu ạ."

Thi Đại hào hứng cười bảo:

"Nó ngoan lắm, xoa đầu nó, nó sẽ vẫy đuôi."

Chó con là bảo tàng của thế giới!

Mạnh Kha nhướng mày:

"...Ồ?"

Sắc mặt Thi Kính Thừa phức tạp:

"À..."

Phiền chết mất.

Vành tai nóng bừng, Thi Vân Thanh bực bội cúi đầu.


May mắn duy nhất là, lúc ở hình sói toàn thân cậu đầy lông, người ngoài không thể thấy vệt ửng hồng trên tai cậu.

Tai sói lúc lắc, Thi Vân Thanh lấy hết can đảm, nhanh chóng liếc nhìn biểu cảm của người xung quanh.

Mạnh Kha và Thi Kính Thừa muốn nói lại thôi, Thẩm Lưu Sương nở nụ cười ẩn ý sâu xa.

Giang Bạch Nghiễn hờ hững đứng đó, khi bốn mắt chạm nhau với cậu, cong nhẹ khóe môi khó phát giác.

Thi Vân Thanh: "..."

Chắc chắn là đang cười nhạo cậu rồi, cái tên này!!!

Thẩm Lưu Sương và Giang Bạch Nghiễn từng gặp vô số yêu ma, sao có thể không rõ khác biệt giữa chó và sói. Trong số những người ở đây, trừ Thi Đại ra, đều biết cậu là Thi Vân Thanh.


Một lần sảy chân để hận ngàn đời.

Đôi mắt sói con trống rỗng, từ bỏ giãy giụa.

Mệt rồi, hủy diệt đi thôi.

"Nói ra thì, Vân Thanh đi đâu nhỉ?"

Nhớ đến chuyện chính, Thi Đại không yên lòng:

"Tối qua đệ ấy không ngủ, hôm nay không có trong phòng cũng không ở sân luyện võ, liệu có gặp chuyện gì không?"

"Chắc là đến nơi khác giải sầu. Năm mới mà, chỗ nào cũng rộn ràng, mấy đứa nhỏ thích nhất."

Mạnh Kha thăm dò lên tiếng:

"Hay là, con thả...chó con xuống đi, chúng ta dùng cơm trưa trước nhé?"

Như được đại xá.

Thi Vân Thanh vẫy đuôi, lòng đầy cảm động, cho nương mình ánh mắt cảm kích.

"Được ạ."

Thi Đại cúi đầu nhìn cục bông trong lòng, ánh mắt giao nhau, bỗng ngờ ngợ:

"Nhưng mà nhìn kỹ lại, nó rất giống Vân Thanh."

Thi Vân Thanh lập tức cứng đờ!

Mạnh Kha cười khan hai tiếng:

"Vậy ư? Giống chỗ nào?"

Thi Kính Thừa cố gắng giữ bình tĩnh:

"Sao con lại nói thế?"

Thẩm Lưu Sương chẳng hề che giấu ý cười, thảnh thơi ăn dưa xem kịch:

"Muội nói rõ xem."

"Ánh mắt rất giống, mọi người nhìn đi."

Nhấc nửa người sói con lên, Thi Đại như có điều suy nghĩ:

"Quả thật như đúc từ một khuôn."

Thi Vân Thanh cứ hay xụ mặt không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng, trông mất kiên nhẫn.

Giờ nghĩ lại, chó con này cũng thế, tròng mắt đen nhánh, thoáng chút lạnh lẽo như có như không, hơi hung dữ.

"Ồ? Vậy ư? Sao lại thế được?"

Mạnh Kha giật mình, nhanh chóng bổ sung:

"Ta thấy chó con này ngoan hiền đáng yêu..."

Còn chưa nói hết, đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thi Vân Thanh.

Đen như mực, hung hăng phiền chán, mặt sói vừa chán nản vừa ủ dột, chẳng chút tươi tắn.

Nên hình dung biểu cảm này như thế nào nhỉ.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy biểu cảm như bị thiếu tám triệu lượng trên gương mặt của động vật.

Không thể tiếp tục trợn to mắt nói dối được, khóe môi Mạnh Kha co giật.

Thi Đại chìm vào suy nghĩ.

Nghĩ như vậy, đúng là rất trùng hợp.

Tính cách đệ đệ nàng và chó con trùng khớp một cách hoàn hảo, lần trước gặp nó, là nửa đường từ sân luyện võ đến phòng ngủ của Thi Vân Thanh, hôm nay gặp nó, cũng là sân luyện võ mà Thi Vân Thanh thường đến nhất.

Nó là chó, nhưng thậm chí chưa từng sủa gâu gâu!

Sói và chó, chắc tướng mạo cũng tương tự nhỉ?

Trong cơ thể Thi Vân Thanh có yêu đan, liệu có khi nào...

Thôi chết rồi!

Thấy vẻ mặt nàng loáng thoáng hiểu ra gì đó, sống lưng Thi Vân Thanh lạnh toát.

Muốn nói dối, phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để lấp li3m.

Ván đã đóng thuyền, cậu giấu Thi Đại lâu như vậy, còn từng bật ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, chủ động cọ lòng bàn tay nàng.

Những chuyện đó, cậu không muốn bị nàng phát hiện.

Dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, duy trì chút hình tượng cuối cùng của cậu trong mắt Thi Đại.

Một quyết định lặng lẽ hình thành, Thi Vân Thanh nhắm mắt.

Không thèm đếm xỉa gì nữa.

Kẻ mất mặt là chó con, liên quan gì đến Thi Vân Thanh?

Trong đầu cậu đang giao chiến, Thi Đại chẳng hay biết gì.

Dù có suy đoán thoáng qua dưới đáy lòng, nhưng không có chứng cứ, nàng chỉ xem như suy nghĩ chợt lóe, không để ý thêm.

Nếu chó con thật sự là Thi Vân Thanh, cha nương nàng sao có thể không nhận ra được.

Vừa định thả nó xuống, bất thình lình, cục bông trong lòng hơi cựa quậy.

Thi Đại thuận thế cúi đầu.

Sói con trong thời kỳ con non chưa lộ hết vẻ dữ dằn, lớp lông mềm mại như bồ công anh.

Đôi mắt ướt át đen nhánh, như hai quả nho mọng nước, tháo gỡ phòng bị và lệ khí, ngoan ngoãn không chịu được, chỉ cần chớp mắt một cái đã có thể khiến lòng người gợn sóng.

Ngây thơ lại vô tội, nhìn nàng chăm chú, là biểu cảm Thi Vân Thanh sẽ không thể hiện.

Đáng yêu tột độ, bắn trúng hồng tâm.

Hàng mi Thi Đại run lên, như muốn ngừng thở.

Ngay sau đó, bồ công anh mềm mại cẩn thận dựa vào lòng nàng, dùng chóp mũi nhỏ xíu cọ đầu vai nàng.

Đáy lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, Thi Đại nghe thấy tiếng nghẹn ngào khổ sở khe khẽ, như xấu hổ lại như làm nũng:

"Gâu..."